Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 94: Thăm lâm dung




Sau năm ngày khốn khổ suy tư cuối cùng Phương Minh Viễn cũng nhắm mắt làm liều. Cải cách đường sắt là một sự kiện lớn, mặc dù hắn có trí nhớ của kiếp trước cũng không dễ dàng gì nghĩ ra một kế sách vẹn toàn. Ở kiếp trước nếu không có nhiều lời góp ý của các chuyên gia, ở Hoa Hạ vốn không có một người có thể đề xuất kết quả khiến cho mọi người đều cảm thấy hài lòng

Tất nhiên Phương Minh Viễn cũng thừa nhận, trong những người này không ít người thuộc loại “Chuyên gia”, và có học vấn và tài năng thật sự, đồng thời cũng quan tâm đến phát triển của quốc gia trong tương lai, vì yếu tố mà không thể thực hiện được ý tưởng của mình, nhìn thời thế mà đưa ra ý kiến, trên mạng, môi trường rộng mở như vậy, cũng không có người trí thức nào có thể đề xuất ra phương châm cải cách khả thi.

Không có cách nào giải quyết được chế độ quyền tài sản hiện hành và các nhân vật có quyền lực trong bộ Đường sắt . Trong hệ thống Đường sắt, quyền sinh sát nằm trong tay người có quyền và địa vị cao nhât, Phương Minh Viễn nghĩ, không thể xây dựng trên cát được. Có lẽ do đặc thù về đường bộ, phải chắc chắn về doanh thu. Có lẽ tại thời điểm Tô Hoán Đông đang giữ quyền thì chắc chắn hắn an toàn về tài chính nhưng những suy nghĩ này căn bản là không thể đúng mọi lúc mọi nơi! Không thể mở rộng Phương Minh Viễn trong lòng cũng thấy bất đắc dĩ..

Mà Bộ Đường sắt phải chủ động đẩy mạnh thay đổi chế độ quyền tài sản hiện hành, bộ Đường sắt thay đổi hệ thống đường sắt trong nước chỉ bằng một lời nói, không khác gì bảo hổ lột da. Lực lượng phản đối của hệ thống đường sắt trong nước cũng đủ khiến cho các phương án đều chết từ trong trứng nước, chưa nói đến các thế lực phản đối từ bên ngoài. Trong đó có những người đứng trung lập có thể nói là không đáng kể.

Phương Minh Viễn cũng chỉ có thể mong chờ Tô Ái Quân hoặc Vu Thu Hạ, Asohon Kagetsu, Cameron có ai đó có thể đem đến cho hắn niềm vui bất ngờ.

Số tiền siêu thị Carrefour “quyên tặng” vào Đại học Giao thông đã khiêm tốn gửi vào tài khoản của Đại học Giao thông, nhưng để việc này trôi chảy vẫn cần có thời gian.

Phương Minh Viễn âm thầm rời khỏi Phụng Nguyên, quay lại Bắc Kinh. Sau khi trở lại thủ đô, việc đầu tiên là hắn tới nhà họ Tô. Và sau khi nói chuyện với Tô Hoán Đông cả một buổi chiều trong thư phòng, Phương Minh Viễn cười không ra cười đi ra khỏi cửa nhà họ Tô. Mà Lâm Liên phát hiện ra, dường như sau khi Phương Minh Viễn lấy chuyện cải cách đường sắt lên đầu, đã lấy lại cuộc sống trước đây của hắn. Mỗi ngày vẫn bỏ ra nhiều giờ sáng tác truyện tranh, cải tiến trò chơi mới, hoặc là đi lại trong trường học nhàm chán mất nửa ngày. Đôi khi điện thoại sang Hồng Kông hoặc đi xuống thăm họ hàng thân thích ở Bắc Kinh.

Bây giờ Bạch Lâm đã khác rất nhiều so với trước kia, do có quan hệ với nhà họ Tô nên cũng giữ chức trưởng phòng trong tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, gần như hàng năm đều có năm sáu lần có cơ hội ra nước ngoài, lúc ấy làm người ta rất hâm mộ. Con trai ông, là anh họ Phương Minh Viễn, Bạch Bân cũng vào làm việc tại tổng công ty xuất bản Hoa Hạ.

Trong kiếp trước thì người anh họ này của hắn có thể kiếm tiền trong nhà xưởng hàng tháng nhiều tiền hơn nên không làm việc tại tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ nữa mà chuyển sang nhà xưởng. Nhưng đến năm chín mấy khi nhà xưởng của anh ta phá sản, khi ấy anh ta đã ba mươi mấy tuổi rồi không thể tìm được công việc một lần nữa, sau tới khu buôn bán tây nam, cuộc sống tương đối vất vả. Tuy nhiên trong kiếp này, thì sớm được thăng chức lên trưởng phòng. Điều kiện kinh tế trong nhà được cải thiện rất lớn, Phương Minh Viễn lại gợi ý cho anh ta hai lần nên làm việc ở tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ hiện nay.

Với của cải của Phương Minh Viễn hiện giờ hoàn toàn có thể kéo theo họ hàng kinh doanh buôn bán. Nhưng Phương Minh Viễn không chủ động có ý đó mà hàng năm vẫn thông qua tay mẹ Bạch Bình trợ cấp tài chính cho họ hàng. Vì thế mẹ Bạch Bình đã từng nói chuyện với hắn, hy vọng hắn có thể giúp đỡ nhiều cho họ hàng trong Bắc Kinh.

Không phải là Phương Minh Viễn đã quên tình thân, dù sao trong kiếp trước những người họ hàng này cũng đã từng trợ giúp cho gia đình mình rất nhiều. Ví dụ như sau khi mẹ về làm việc tại thủ đô, chính anh Hạ Kiệt đã tìm đến giúp đỡ. Gia đình hắn còn ở nhà dượng Từ Tường trong một quãng thời gian dài. Tất cả những điều này hắn đều không quên.

Nhưng Phương Minh Viễn hiểu rằng, muốn làm một dòng họ mạnh lên thật sự là cần người tài, phải có người kinh doanh, phải có người theo con đường chính trị, phải có người học thuật, lại có người bôn ba ở nước ngoài, có người kiên trì ở lại địa phương làm việc, chỉ có như vậy khi mọi người cùng phối hợp lại thì dòng họ mới có thể được củng cố. Nếu đưa tất cả mọi người trong gia tộc vào một lĩnh vực thì sẽ có bất đồng với nhau, nếu người trong lĩnh vực học thuật là thiên tài nhưng bắt sang kinh doanh thì lại làm cho người đó đi xuống; thứ hai là, một khi xã hội có biến cố gì, hay gặp phải nguy cơ thì khả năng áp dụng các phương pháp chống đỡ tương đối hạn hẹp.

Tuy nói là lúc này có thể thông qua các mối quan hệ để giải quyết nhưng cầu người không bằng cầu mình, người bên ngoài có thể nào bằng người thân trong nhà được sao, yên tâm được sao?

Không nói đến ai khác, xét ngay đến anh họ Hạ Quân mà nói, trong kiếp trước anh về làm phó kiểm sát Viện Kiểm sát thủ đô, thiếu chút nữa là có thể lên viện kiểm sát tối cao, trong đời này có đủ năng lực đến như vậy là điều Phương Minh Viễn vô cùng mong đợi.

Trong tương lai với những người họ hàng này, Phương Minh Viễn thực ra đều đặt mình vào hoàn cảnh của họ mà nghĩ cho họ. Nhất là mấy người anh chị họ mà hắn kỳ vọng tương đối nhiều.

Hiện nay việc mà họ cần làm là cắm rễ ở nơi họ làm, trong đó cần hiểu được tốt nhất là phải lôi kéo được vài đồng nghiệp, sau này khi ra ngoài làm độc lập chỉ cần có tiềm lực tài chính thì có thể bắt đầu sự nghiệp của mình rất nhanh, chẳng phải là mình đã lôi bọn họ ra, còn phải lo cố gắng tìm phương pháp kiếm tiền mạnh hơn.

Quầy của Phương Minh Viễn giờ cũng đã lớn mạnh một chút, với lại những cái lung tung lộn xộn không thể làm chung một ngành, nếu không phải hắn là người được tái sinh, lại có sự giúp đỡ của họ Quách thì đã hỗn loạn sớm rồi và làm sao hắn còn sức đâu mà đi giúp họ hàng tìm phương pháp kiếm tiền thích hợp chứ. Hơn nữa bọn họ cũng không thích hợp với mình, càng không thể làm cho bọn họ vừa lòng.

Dù sao hàng năm qua tay mẹ hắn cũng hỗ trợ cho bọn họ về tài chính không phải là số tiền nhỏ, đủ để cho bọn họ có thể đảm bảo cuộc sống như giai cấp tư sản ở Bắc Kinh.

Đương nhiên, đối với việc Phương Minh Viễn thay đổi, Lâm Liên cũng không chủ động hỏi. Cô nhận thấy dù Phương Minh Viễn đúng là thông minh hơn người nhưng vẫn chỉ là thiếu niên, nếu có việc quan trọng liên quan đến quốc gia thì hắn không phải tham gia vào. Phương Minh Viễn có thể tránh ra khỏi việc này, chuyên tâm vào cuộc sống của mình, như vậy sự việc cũng tốt hơn.

Ba người Triệu Nhã cũng đã trải qua cuộc sống trong trường học được hơn một tháng, cũng đã thích ứng với cuộc sống ở Bắc Kinh, đã quen với một số bạn bè trong trường học.

Xem ra tất cả cũng đã đều đi vào quỹ đạo rồi.

Mùa xuân ở thủ đô đúng là ngắn, mọi người gần như vừa mới chuyển sang trang phục mùa xuân, vậy mà mới được mấy ngày đã nghênh đón những ngày mùa hè nắng chói chang. Nắng nóng làm cho cả các tòa nhà trong thành phố lâm vào tình trạng rất nóng, nhất là đứng trên đường cái có thể cảm nhận rõ được cái nóng từ đường cái truyền sang. Trong xe công cộng chật chội giống như đang trong một chiếc lồng hấp di động. Ở bên trong trạm, mồ hôi rơi liên tục theo hai má chảy xuống dưới.

-Bắc Kinh thật nóng quá!

Triệu Nhã mặc quần áo mùa hè phong phanh mà vẫn cảm thấy không chịu nổi cái nóng, cầm cây quạt quạt không ngừng.

-Còn không phải vì bạn muốn đi thử phương tiện giao thông công cộng hay sao? Hay nói cách khác là tự chúng ta đày tội mình!

Phùng Thiện toát mồ hôi trán, bĩu môi giận.

-Tớ làm sao biết cuối tuần lại nóng như vậy, mà hơn nữa trên xe lại nhiều người như vậy chứ!

Triệu Nhã hơi áy náy nói.

Phương Minh Viễn cũng cảm thấy khó chịu, cảm thấy ở trong xe nhiệt độ thực tế chắc không dưới bốn mươi lăm độ mất. Lúc này mới gần tới ngày mùng một tháng năm, vậy mà sao thời tiết lại nóng như vậy chứ? Nhìn sang một bên cũng thấy đầu Lưu Dũng đầy mồ hôi.

-Còn có ba trạm nữa, nếu không chúng ta xuống đánh xe đi?

Lâm Liên khẽ cười nói.

Hôm nay là ngày Lâm Liên định đi vào đại học thăm mấy người em, nhân tiện quay về Phụng Nguyên, trong nhà có vài thứ muốn đưa cho cô. Triệu Nhã nghe mọi người nói đã nghĩ trước tiên phải đến đại học xem một chút, còn trông nhà cho Phương Minh Viễn nữa tránh cho nhà cửa Phương Minh Viễn lâu ngày bị nấm mốc.

Phương Minh Viễn rơi vào đường cùng chỉ có cách đi theo các cô coi như thay đổi không khí, thay đổi đầu óc. Đương nhiên cũng muốn xem qua nữ sinh đại học Tịnh Lệ. Lâm Dung là đã vào trường đại học khoa học xả hội, ngành quản lý kinh doanh. So với các trường khác, trường đại học này khẳng định là rất nhiều cô gái xinh đẹp. Tạm thời không có ai bên cạnh hắn coi như là đi rửa mắt đi.

Vấn đề là ở chỗ, đột nhiên Triệu Nhã đề xuất đi xe bus để thử nghiệm một chút cuộc sống, tiện xem phong cảnh ven đường. Từ sau khi đến Bắc Kinh, nơi ở cũng cách trường học không xa mà Phương Minh Viễn lại có xe, từ lúc vào học đến nay lại có hàng đống chuyện lung tung nên ba người Triệu Nhã không có đường hoàng mà đi thăm thú Bắc Kinh. Kết quả là thế này đây.

-Bánh mì?

Triệu Nhã nhíu mày, nếu phải ngồi xe thì không bằng ngay từ đầu cứ ngồi trên xe của Phương Minh Viễn thì thoải mái hơn nhiều.

-Ba bánh!

Lâm Liên chỉ ra ngoài cửa sổ thấy một chiếc xe ba bánh buồn cười hết cả người, nhìn trên xe thấy có nhiều ánh mắt nam giới. Chỉ có điều hai người Trần Trung và Vệ Hưng Quốc có thân hình dày rộng, chặn gần hết tầm nhìn.

-Chị Liên! Chị lại nói trêu em!

Triệu Nhã cầm cánh tay Lâm Liên không buông nói. Với các cô Lâm Liên không có gì xa lạ, sau khi đến Bắc Kinh, mấy người càng trở nên thân thiết, dù sao Phương Minh Viễn, Trần Trung đều là nam giới, cuộc sống của bọn Triệu Nhã đa số là được Lâm Liên giúp đỡ.

Cuối cùng xe lắc lư mà cũng tới trạm rồi, có vài người xuống xe, còn lại đều đứng nguyên tại chỗ, chợt nghe thấy một tiếng gọi trong trẻo từ một phía:

-Chị.