Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 90: Sói đến




“Chết tiệt! như thế cũng không ổn!”

Phương Minh Viễn tức tối đập cây bút lên mặt bàn “ rầm” một tiếng. Cùng với mọi người ở phòng ngoài, Lâm Liên đang tổng kết các loại tư liệu thu thập được về từ các nguồn khác nhau, lo lắng ngẩng đầu lên, nhìn vào phòng, thầm thở dài một hơi, rồi lại cúi đầu xuống.

Hôm nay đã là ngày thứ ba từ khi ở Bình Xuyên trở về. Suốt ba ngày này, hầu như là lúc nào Phương Minh Viễn cũng vắt óc suy nghĩ, rằng nếu như đem tuyến đường sắt Đồng Xuyên – Phụng Nguyên này giao cho hắn kinh doanh, thì phải làm thế nào mới có thể thực hiện được hai yêu cầu quan trọng mà bộ đường sắt và Tô Hoán Đông đặt ra. Trong ba ngày này, gần như ngoài việc ăn uống ngủ nghỉ ra thì Phương Minh Viễn chỉ ngồi trước bàn giấy, tìm kiếm trong tuyệt vọng, trong trí nhớ của hắn ở kiếp trước, để tìm kiếm cách có thể loại bỏ được chướng ngại khó khăn này.

Điều làm Phương Minh Viễn cảm thấy khó khăn nhất là làm sao có thể nhờ vào trí nhớ từ kiếp trước của mình giúp chính mình đánh bại được muôn vàn khó khăn đang tồn tại, về việc cải cách đường sắt của Hoa Hạ thì chỉ thấy hết thất bại này lại đến thất bại khác! Trong suốt mười mấy năm cải cách, có thể nói là chẳng có cái phương án nào triệt để cả.

Kiếp trước, cải cách đường sắt đã được kêu gọi từ rất lâu, và cũng đã có rất nhiều sáng kiến được đưa ra trình làng, ví như “tách rời hàng hóa và hành khách”, “phân chia chính phụ”, “hủy bỏ phân cục”… nhưng trong ngoài ngành không xem trọng. Nói cho cùng thì những phương án này cũng chỉ là những điều chỉnh mang tính kỹ thuật rập khuôn, vai trò đã định có hạn, có khi còn khó mà làm triệt để, để rồi lại xuất hiện tình trạng trở về tình trạng vạch xuất phát, một ví dụ điển hình đó là, công ty vận tải hành khách do cục đường sắt xây dựng đã biến mất không dấu vết ngoài tầm mắt của quần chúng.

Những phương án cải cách đường sắt mà mấy người Dư Chính Dân đang đề cập đến rõ ràng là tham khảo kinh nghiệm cải cách đường sắt của nước ngoài, nhưng những vấn đề mà ngành đường sắt Hoa Hạ đang phải đối mặt phức tạp hơn nhiều! Ở nước ngoài cải cách đường sắt chỉ đơn giản để giải quyết vấn đề lũng đoạn hoặc vấn đề doanh nghiệp bị lỗ vốn. Còn đường sắt Hoa Hạ ngoài vấn đề lũng đoạn và vấn đề bị lỗ vốn ra còn có cả vấn đề chế độ sở hữu và hợp nhất các loại hình xí nghiệp.

Cải cách đường sắt, trên một mức độ nhất định là những phát hiện mang tính thượng tầng, sự phát triển của ngành đường sắt mãi mãi không thể theo kịp sự phát triển của nền kinh tế, điều này đã trở thành nút thắt cổ chai của vấn đề tăng trưởng kinh tế Hoa Hạ, vì vậy dẫn tới sự không hài lòng của các giới trong xã hội. Nếu đường sắt có toa tàu đầy đủ, vận chuyển hàng hóa thông suốt, giá vé vận chuyển hành khách hợp lí thì có thể làm thỏa mãn yêu cầu của quốc dân và đạt tới trình độ của các quốc gia phát triển phương Tây, như vậy thì cho dù ta có lâm vào tình trạng lũng đoạn hay không lũng đoạn thì cũng chẳng có nhiều người rảnh rỗi mà đi quản việc của ta.

Chính vì vận lực ngành đường sắt không đủ, tạo nên việc vận chuyển hàng hóa không thông suốt, vận chuyển hành khách chật chội, một lần đi tàu hỏa không những mua ve đắt mà còn phải chịu hàng loạt những vất vả khiến người ta khó mà chịu được như là mua vé khó, đi xe mệt, quá tải.., những điều này đối với những người có mức sống đã được nâng cao và khao khát đi đây đi đó để nhìn ngắm núi sông của tổ quốc mình mà nói thì đây quả là sự tra tấn không thể xem nhẹ.

Mà vận lực không đủ, một mặt là do các nhân tố trong đủ các thể loại vấn đề của người quản lí đường sắt, mặt khác chủ yếu là do lộ trình vận hành đường sắt quá ngắn. Một quốc gia lớn với tổng diện tích lên tới hàng triệu km vuông mà lộ trình vận hành đường sắt lại chỉ vẹn vẹn có 50.000 km, phải đáp ứng nhu cầu của hàng triệu người dân đồng thời còn phải vận chuyển một số hàng hóa khổng lồ, đừng nói đến bộ đường sắt mà ngay cả người quản lí ngành đường sắt của bất cứ quốc gia nào trên thế giới đến đây cũng phải đau đầu bế tắc.

Phải biết rằng, diện tích tương đương với Hoa Hạ như nước Mĩ, lộ trình đường sắt còn lên tới hơn 40.000 km, mấy năm trở lại đây không ngừng bị thu hẹp mà vẫn còn tới hơn 20.000 km, bằng bốn năm lần Hoa Hạ, ngay cả nước có diện tích không kém Hoa Hạ là bao nhưng dân số lại bằng 1/15 Hoa Hạ như Canada, lộ trình đường sắt còn lên tới gần 50.000 km. Như vậy có thể thấy, lộ trình vận hành đường sắt như hiện nay đối với Hoa Hạ mà nói thì quả thật còn quá ngắn.

Nhưng giải quyết vấn đề vận lực không đủ đồng nghĩa với việc xã hội phải đầu tư hết sức, khởi công xây dựng tuyến đường sắt, từ đó giảm áp lực vận tải. Nhưng giống như lời Dư Chính Dân nói, bộ đường sắt hàng năm chẳng qua là vì lợi nhuận vi mô nên mới đưa vào hoạt động, căn bản tích lũy được chẳng đáng bao nhiêu. Mà xây dựng lên một tuyến đường sắt giống như giữ một cái bình nuốt vàng, phí tổn cho mỗi một km đường sắt lên tới vài chục triệu, thậm chí vốn đầu tư tính bằng tiền tỷ, một tuyến đường sắt dài vài trăm mét thôi cũng cần mấy tỷ vốn đầu tư, thời gian xây dựng dài mà thu hồi vốn cũng khó khăn.

Hoa Hạ không phải là không có vốn góp từ quần chúng nhân dân nhưng không giải quyết vấn đề chế độ sở hữu và hợp nhất chính nghiệp, thì các nhà tập trung mạng lưới đường xá lũng đoạn, các đơn vị vận tải chủ đạo, các nhà chế định giá, tổng điều hành vận hành, nhà quản lí ngành và các nhà quản lí chấp pháp hành chính đều đặt gánh nặng lên vai cục đường sắt, bất luận có tiếng nói gì về việc cải cách, đều để họ phải đối mặt với vấn đề vốn của quần chúng, có một thứ cảm giác sợ hãi toát ra từ nội tâm. Sợ rằng nếu không cẩn thận sẽ bị con quái vật cổ liền xương là bộ đường sắt kia nuốt sống, bản thân họ cũng chẳng thể chia sẻ cùng ai.

Trong vốn tư nhân có quyền định giá, quyền hưởng lợi, ra khỏi chế độ nhưng vẫn được sự bảo đảm của các chính sách và pháp luật rõ ràng, bởi vì mọi người cảm thấy bộ đường sắt chính là cơ quan quản lí sự thống nhất của một quốc gia, là cơ quan hạch toán thống nhất qui mô lớn, nhưng ngay cả tin tức tài chính cơ bản của mình mà bộ đường sắt cũng không công bố rõ ràng, cho dù họ có cam đoan sẽ trả lời hợp lí thì xem ra đó chỉ là những lời nói rỗng tuếch.

Nỗi dằn vặt của Phương Minh Viễn chính là ở chỗ ấy, nhưng hiện giờ, muốn bộ đường sắt giải quyết vấn đề các chính nghiệp chưa phân tách và để cho một cá nhân gánh trọng trách nặng nề rõ ràng là không thực tế, cho dù là trong bộ đường sắt có người có tiếng nói như Tô Hoán Đông cũng không dám sơ ý dính dáng vào.

Như vậy trong tình cảnh khó khăn chồng chất này, tìm ra một con đường sống mang tính thực tế thật quá khó!

- Thư ký Lâm, cậu Phương có bên trong không?

Tôn Chiếu Luân mang tới một bao công văn, đi đến, khẽ hõi Lâm Liên.

- Giám đốc Tôn!

Lâm Liên vội vàng đứng dậy, Tôn Chiếu Luân hiện là tổng giám đốc của hệ thống siêu thị Carrefour, có thể nói là tài sản trong nước của gia đình họ Phương, hiện giờ là người quản lí chủ chính của khoản gia tài lớn nhất nhà họ Phương. Đối với anh ta, Lâm Liên đương nhiên không dám thất lễ.

- Không cần phải khách khí!

Tôn Chiếu Luân xua tay liên tục tỏ ý Lâm Liên không cần phải như vậy. Lâm Liên đã làm thư kí cho Phương Minh Viễn hơn một năm nay, có thể trong một thời điểm nào đó, ở một góc độ nào đó, cô ấy có thể đại diện cho Phương Minh Viễn. Tôn Chiếu Luân không phải loại người cậy già mà lên mặt, anh ta tự nhiên hiểu được tầm quan trọng của việc tạo mối quan hệ với Lâm Liên. Hơn nữa, xem ra Phương Minh Viễn đang ở cái tuổi ôm ấp tình cảm sơ khai. Sắc đẹp và năng lực của Lâm Liên thì khỏi phải nói, giữa ông chủ và cô thư kí này có những chuyện không thể nói ra được, đối với một người Hông Kông như anh ta, điều này cũng không có gì đáng tò mò. Vì vậy đối với Lâm Liên anh ta càng không thể coi nhẹ.

- Hai ngày nay cậu Phương đang gặp phải chuyện đau đầu, chú tìm cậu ấy có việc gì gấp không ạ?

Lâm Liên nhẹ nhàng hỏi.

- Kì thực là có việc gấp. Uhm…

Tôn Chiếu Luân trầm ngâm một lát rồi nói:

- Thôi vậy, đã thế này thì mấy hôm nữa nói cũng chưa muộn.

Tiếng hắn nói chưa kịp lắng xuống thì có người mở cửa phòng. Phương Minh Viễn từ bên trong bước ra:

- Chị Liên, chị… giám đốc Tôn, sao chú lại ở đây, có việc gì à?

- Hả? À, có việc!

Theo bản năng, Tôn Chiếu Luân gật gật đầu nói.

- Vậy ta vào trong nói chuyện.

Phương Minh Viễn mở cánh cửa nói ra.

- Chị Liên, mang giùm tôi một chai nước lạnh vào đây!

- Nước lạnh ư?

Lâm Liên giật mình, mặc dù bây giờ đã là tháng Tư, nhưng thời tiết Phụng Nguyên cũng không ấm áp cho lắm, uống nước lạnh không phải là còn quá sớm sao? Như thế sẽ hại cho dạ dày.

- Nước lạnh nhé, đầu óc tôi sắp nổ tung rồi!

Phương Minh Viễn xoay tay đóng cửa lại.

Đợi Phương Minh Viễn quay lại bàn làm việc, Tôn Chiếu Luân rút ra mấy tờ giấy từ trong túi công văn, đưa cho Phương Minh Viễn rồi nói:

- Cậu Phương, đây là tin tức vừa chuyển tới từ Hồng Kông, sói sắp đến rồi!

- Chú Tôn, mời chú ngồi, sói sắp đến ư?

Thuận tay nhận mấy tờ giấy, Phương Minh Viễn trừng mắt lên xem, có gì đó không hiều nên phải xem lại lần nữa.

- Đúng, là sói sắp đến! Nhưng rất có thể là sẽ có đến hai con sói ác!

Tôn Chiếu Luân thấp giọng nói với sắc mặt nặng nề.

Phương Minh Viễn lúc này mới nhìn vào mấy tờ giấy đang cầm trong tay, nhìn chưa được mấy dòng, Phương Minh Viễn cũng không kìm được thất thanh kinh ngạc nói:

- Carefour và tập đoàn Wal – Mart có ý đầu tư vào Hoa Hạ! Dựa vào nhau ư! Dựa cái bà ngoại nó ấy!

Cũng không thể trách Phương Minh Viễn mất bình tĩnh như vậy, làm chủ chuỗi siêu thị này chẳng qua chỉ để xem tầm nhìn xa hay gần, không ai là không quan tâm đến chiều hướng của Carefour và tập đoàn Wal – Mart, đây là hai con quái vật trong chuỗi doanh nghiệp bán lẻ, vốn của nó gấp hai mươi lần so với tổng số vốn của siêu thị Carrefour hiện nay. Hơn nữa, những người giống như Phương Minh Viễn đã từng trải qua kiếp trước đều biết, sau năm 2000, trên mảnh đất Hoa Hạ rộng lớn này trong số hàng loạt những thành phố lớn, nhắc đến siêu thị Carrefour và tập đoàn Wal – Mart thì ai cũng khoái trá. Mọi người có thể không biết đến Maple, có thể không biết Dia, MerryMart, nhưng liệu có nhiều người không biết vể Carrefour và Wal-Mart? Huống chi Phương Minh Viễn chính là người đã giở chiêu bài đăng kí trực tiếp tên mình là chủ sở hữu siêu thị sau khi đưa tập đoàn Carefour thâm nhập vào Hoa Hạ.

Đằng sau túi công văn đó là một số tài liệu về Tập đoàn Carrefour và Wal-Mart, những thứ này Phương Minh Viễn không xem mà thuận tay để sang một bên rồi hỏi:

- Giám đốc Tôn, tin tức này có chính xác không?

Tôn Chiếu Luân nhìn lướt qua mấy tờ tài liệu, không đổi giọng nói:

- Chính xác, là do Quách phu nhân chuyển tới, đã qua chứng thực. Hiện giờ tuy hai bên đều chưa có động tĩnh gì nhưng ở cấp quản lí đã đưa việc phải như hành động như thế nào để tiến vào thị trường Hoa Hạ liệt vào kế hoạch năm nay. Thật ra, đây không phải là khát vọng nhất thời của hai tập đoàn lớn ấy, cái thị trường lớn Hoa Hạ này từ trước tới này chưa bao giờ bọn họ lãng quên cả. Chỉ là vài năm trước chính sách của Hoa Hạ không rõ ràng, hơn nữa thu nhập của người dân Hoa Hạ cũng không cao, vì vậy cho dù bọn họ có tâm địa thì cũng không thể thực hiện được vào thời điểm khi đó.

Phương Minh Viễn ngồi cạnh cửa sổ với mặt đầy phiền não, môi khẽ lẩm bẩm nhưng không phát ra tiếng nói, tất nhiên rồi, nếu như lúc này có người hiểu được thứ “ môi ngữ” của người đang ngồi kia là có thể biết Phương Minh Viễn đang nói đi nói lại: “bà nó, sao không thông báo trước!”