Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 89: Không có đường lui




Tô Hoán Đông hiện giờ đã xem Phương Minh Viễn là một trong những người thân cận nhất của ông.

Về tình cảm, từ năm đó hắn gặp Tô Ái Quân trên xe lửa, nói lung tung để anh ta đưa hắn vào nhà họ Tô, những năm gần đây, Tô Hoán Đông xem hắn như con cháu, có thể nói là rất quan tâm, nhưng hắn đã không ít lần từ chối hảo ý của ông ta mà không thể giải thích. Nhưng dù vậy, ông Tô vẫn ngày càng thêm yêu thương hắn, lúc nào cũng rộng cửa cháo đón hắn, chuyện này cũng khiến Phương Minh Viễn xem ông Tô như ruột thịt.

Về lý trí, Tô Hoán Đông tồn tại, là một cái ô che hữu hiệu cho sự phát triển của nhà họ Phương. Đúng là có Tô Hoán Đông bao che, nhà họ Phương mấy năm qua xuôi chèo mát mái. Tất nhiên trong đó cũng có ảnh hưởng của nhà họ Quách và ông Quách Đông Thành. Nhưng Phương Minh Viễn hiểu rõ, đối với đám sâu mọt trong chính phủ, sức ảnh hưởng của nhà họ Quách vẫn còn hơi xa, phải qua mấy vòng mới có thể uy hiếp được chúng. Đối mặt với số tài sản tăng nhanh của nhà họ Phương, không ai dám nói chính xác lực ảnh hưởng này còn tác dụng hay không. Nhưng áp lực của một vị quan lớn có tiền đồ chính trị tuyệt vời, thì đối với đám sâu dân mọt nước này gọn gàng dứt khoát, có thể nhận thấy rất rõ.

Hơn nữa, kế hoạch của Phương Minh Viễn trong tương lai còn rất nhiều điểm cần sự ảnh hưởng cấp cao của Tô Hoán Đông mới có thể đạt được.

Ở Hoa Hạ, không nhất định có hảo tâm là đạt được, ở Hoa Hạ, không nhất định có chính nghĩa thì có thể biểu dương, ở Hoa Hạ, không phải muốn làm việc tốt thì làm, làm việc tốt bị liên lụy cũng không ít người. Phương Minh Viễn tái sinh, rất mong muốn thay đổi bản thân và gia tộc, miếng bánh ngọt chắc chắn sẽ có nhiều người muốn chạm vào, nếu bản thân không có người che chở, chỉ sợ sẽ bị đánh gục trong giây phút, lại rước vào mình một tội danh lớn lao, cả quãng đời còn lại phải sống trong ngục tối.

Hơn nữa, không có Tô Hoán Đông, rất nhiều ý tưởng của hắn có lợi cho quốc gia không thể được thông qua. Tin tức Liên Xô giải thể đã được lan rộng, còn chiến tranh vùng Vịnh, nguy cơ tài chính, đại hồng thủy, 911, chiến tranh Afghanistan…các sự việc liên tiếp trên các nước mà mình có thể gặp, phải thừa cơ làm giàu, không thể để vuột mất. Không có Tô Hoán Đông che chở, hắn muốn nói những điều đó với cấp trên, e rằng sẽ trở thành chuột bạch thí nghiệm. Đây là kết quả hắn tuyệt đối không mong đợi.

Cho nên chẳng những Tô Hoán Đông không thể đổ được mà hắn còn muốn trăm mưu nghìn kế giúp ông tiến lên, đạt được địa vị cao nhất.

Cho nên Phương Minh Viễn hứa không chút do dự, đồng thời cũng thầm quyết định, cho dù vét sạch vốn liếng cũng không thể thể để mông Tô Hoán Đông lấm bụi.

Hứa thì rất đơn giản, có thể mím môi chấp nhận, nhưng sau đó thì phức tạp hơn nhiều.

Mấy người Phương Minh Viễn chia tay bên ngoài sân ga. Tô Ái Quân và Dư Chính Dân muốn làm gì sau đó Phương Minh Viễn cũng không biết, nhưng hắn vừa lên xe đã nói với Lâm Liên:

- Chị Liên, sau khi trở về. lập tức liên hệ với chị Thu Hạ, Aso, và James Cameron, mời bọn họ tìm các chuyên gia đường sắt ở Hong Kong, Nhật Bản, và Mỹ tiến hành điều tra nghiên cứu kinh tế đường sắt của nước ta, tất cả chi phí do tôi chịu. Đồng thời, chị cũng tiến hành với các chuyên gia đường sắt trong cả nước…mà thôi đi, tôi tin rằng trong nước không cần chúng ta mời. Ừ, lấy danh nghĩa siêu thị Carrefour, quyên một khoản tiền, tạm thời là một triệu tệ cho Đại học Giao Thông, chỉ định là cấp cho chú Tô để nghiên cứu đề tài này, để chú Tô lấy danh nghĩa trường Đại học Giao Thông và cục đường sắt Phụng Nguyên mời họ thì hợp lý hơn.

Lâm Liên vội vàng ghi lại.

- Cậu Phương, muốn mời các chuyên gia bên châu Âu không?

Châu Âu? Phương Minh Viễn chần chừ suy nghĩ. Đường sắt Châu Âu tuy cũng khá phát triển, nhưng diện tích các nước châu Âu thường nhỏ, nói hơi khó nghe, cũng không hơn một tỉnh của Hoa Hạ, hơn nữa, các nước châu Âu, hoàn cảnh địa lý và tình trạng xã hội không phức tạo như Hoa Hạ, tốt cuộc thì đường sắt của bọn họ có đáng để tham khảo không, Phương Minh Viễn cũng khó nói được. Hơn nữa, vấn đề là mình hiện giờ cũng không qua lại gì với châu Âu, muốn mời chuyên gia châu Âu, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu nữa.

- Cũng giao cho James Cameron đi. Mỹ và châu Âu giao lưu kinh tế, văn hóa chặt chẽ, có lẽ có thể có con đường thích hợp.

Phương Minh Viễn ngắt lời. Lúc này e là James Cameron không có nhiều thời gian, tuy nhiên có công ty Jade Bird, có Gaul, như vậy chuyển giao cho anh ta cũng không tệ.

Phương Minh Viễn nghĩ là thảnh thơi rồi, tin tức này đến quá đột nhiên khiến hắn cũng lúng túng. Trong trí nhớ của hắn, khoảng giữa thập niên 90 bộ Đường sắt mới bắt đầu cải cách, lúc ấy nghiêng vế phương án “chia ra vận chuyển”

Đời này, bộ Đường sắt đưa ra phương án cải cách sớm như thế cũng không biết vốn là không bệnh mà chết hay là một con bướm nhỏ muốn lao ra bão.

Nhưng sự tình đã xảy ra như vậy, hiện giờ điều phải làm là làm thế nào để nói phát triển theo ý mình, cuối cùng cho dù ảnh hưởng cũng không ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của Tô Hoán Đông.

Cũng may chuyện này không phải bắt đầu trong chốc lát. Theo hiệu suất của chính phủ Hoa Hạ, đừng nói là chuyện này liên quan rất lớn đến các phương diện khác, chỉ cần chính phủ sắp xếp nhân sự, nếu không có thái độ hết sức tích cực thì từ ba đến năm tháng cũng không có gì đáng phải ngạc nhiên

Hơn nữa, vừa rồi mình nói chuyện với Tô Ái Quân và Dư Chính Dân trên tàu lửa, tin rằng nếu không thể tìm được câu trả lời cho những câu hỏi của hắn, họ sẽ không dễ dàng đẩy mạnh thử nghiệm.

Theo hắn nghĩ cũng đủ thời gian, tin rằng đến sau khi chiến tranh vùng Vịnh bùng nổ cũng không vấn đề gì. Đến lúc đó, mình sẽ có rất nhiều tiền. Tiền không phải vạn năng nhưng không có tiền thì không thể làm gì được.

“Đường sắt Hoa Hạ vì cần tiền mà phải cải cách, cải cách phải cần tiền, mà dự định tài chính lại phải lấy cải cách là điều kiện tiên quyết, tạo thành một vòng lẩn quẩn trong cải cách đường sắt.”

Phương Minh Viễn không khỏi nhớ lại một câu từng nhìn thấy ở kiếp trước. Vậy chính mình có phải đi theo cái vòng lẩn quẩn này không?

“Mình cũng không biết”

Phương Minh Viễn trong lòng tràn đầy chua xót.