Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 85: Cuộc gặp tình cờ trên tàu hỏa (phần hai)




Ngồi lâu như vậy nên hắn cũng có chút mệt mỏi, loại ghế cứng này khi ngồi lâu bất kể là mông hay là lưng đều cảm thấy vô cùng đau nhức.

Nhưng như bọn họ cũng được xem là may mắn rồi vì do có sự sắp xếp của nhà ga Bình Xuyên nên bọn họ lên tàu đều có ghế ngồi, cũng may bốn người vừa khéo ngồi một bên cửa sổ, mấy người còn lại ngồi xung quanh bọn họ, nếu không người bình thường lên tàu rất khó có được chỗ ngồi, chỉ có thể đứng đợi cho đến khi có người xuống tàu mới được ngồi, nếu không may thì còn phải đứng đến tận Phụng Nguyên.

- Anh Trần, có mang theo cỗ bài đó không? Em đi nhà vệ sinh đã.

Phương Minh Viễn tiện miệng hỏi. Những gì nên xem đã xem hết rồi, cứ tiếp tục xem chỉ tốn thời gian.

May mà thời gian này không trùng với dịp nào đặc biệt nên người trên tàu tuy đông nhưng cũng không khủng khiếp bằng đợt mùa xuân. Phương Minh Viễn cẩn thận tránh né những người ngồi trên đường qua lại khó khăn đi về hướng nhà vệ sinh. Trong nhà vệ sinh không có người nhưng do trên tàu đã không còn nước nên một số chất thải vẫn còn lưu lại bốc mùi thật khó ngửi.

Phương Minh Viễn nín thở đi tiểu thật nhanh rồi vọt chạy ra ngoài. So với mùi trong nhà vệ sinh thì mùi ở ngoài toa tàu còn dễ chịu hơn nhiều.

Hắn chạy ra quá nhanh nên đã không cẩn thận đâm phải một người ở ngoài cửa.

- Ôi chao!

Người bị đụng phải thét lên một tiếng chói tai làm Phương Minh Viễn ù cả tai phải lấy hai tay bịt kín lỗ tai.

Bây giờ Phương Minh Viễn mới kịp nhìn thấy người đứng trước mặt mình đang mặc một bộ quần áo của nhân viên phục vụ, cô ta để tóc ngắn, trên mặt có trang điểm, chỉ có điều cách cô ta trang điểm thật là không dám nhắc đến, mặt trắng bạch như là muốn dọa người khác, hai con mắt thì đen như gấu trúc, môi thì đỏ chót, chỉ khoảng trên dưới ba mươi tuổi, cao tầm 1.5m nhưng nặng không dưới 85kg.

Tiếng hét của cô ta làm toàn bộ toa tàu im phăng phắc, còn thu hút cả ánh mắt của Trần Trung và Lâm Liên, Trần Trung lập tức đứng lên chạy lại.

- Cậu không có mắt hả?

Người phụ nữ trung niên chỉ vào mũi Phương Minh Viễn hùng hổ nói:

- Chạy đi đưa tang hay sao vậy! Đâm phải người ta rồi thấy không!

Phương Minh Viễn vốn định nói một tiếng xin lỗi, tuy là đâm không mạnh lắm, cứ nhìn cô kia người không hề xê dịch là có thể biết được. Hơn nữa Phương Minh Viễn cao hơn cô ta một chút cũng vẫn không nặng tới 50kg, nhìn hai người đứng thì chắc chắn biết ngay không cùng một trọng lượng, nhưng đã đâm vào người ta thì nói một tiếng xin lỗi cũng không sao.

Nhưng vừa nghe cô ta nói là đi chạy tang thì mặt Phương Minh Viễn liền biến sắc, đây chẳng phải là cô ta trù ẻo người nhà mình chết đi hay sao, chẳng qua chỉ là trên tàu đụng phải nhau một chút sao lại độc mồm độc miệng thế chứ!

- Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau xin lỗi bà đi, nếu không bà ném xuống tàu bây giờ! Hừm, đứa trẻ nghịch ngợm này là của nhà ai vậy, mau đến nhận đi!

Người phụ nữ ấy không đợi Phương Minh viễn lên tiếng đã kêu lên, giọng thì lanh lảnh truyền đi khắp cả toa tàu.

Phương Minh Viễn lập tức bốc hỏa, đây mà gọi là nhân viên phục vụ trên tàu sao! Có là mụ đàn bà nhà quê chanh chua thì có! Nói năng câu nào cũng khó nghe. Trần Trung cũng cảm thấy rất tức tối, người này sao lại ăn nói như vậy chứ?

- Anh Trần, nhớ lấy tên của bà ta, đợi sau này tìm đến cục đường sắt Phụng Nguyên.

Phương Minh Viễn cũng không muốn ở đó cùng bà ta đôi co làm gì, nói với loại người này khác nào tự sỉ nhục mình.

Nhưng Phương Minh Viễn còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy có một giọng nói quen thuộc phía sau:

- Minh Viễn, sao cháu lại ở đây?

Phương Minh Viễn quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy Tô Ái Quân đứng ở cửa toa xe nửa mừng nửa lo nhìn hắn.

- Chú Tô, sao lại là chú?

Phương Minh Viễn cũng cảm thấy có chút khó hiểu, giờ này Tô Ái Quân không ở trường dạy học chạy đến đây làm gì?

- Cậu ấy là chú của cậu? Tôi nói, nhà cậu trông coi con nít vậy đấy hả? Sao mà chân tay lóng ngóng, là đi đưa tang hả, đâm phải người…

Người phục vụ kia vừa nghe thấy lập tức quay đầu lại trể đôi môi dày đỏ chót ra nói liên thanh như súng.

- Quan Tú Hoa, cô câm miệng lại cho tôi!

Từ đường sau Tô Ái Quân chợt có tiếng một người đàn ông cất lên đầy vẻ tức giận. Giọng nói lanh lảnh chua loét của bà ta vừa nãy đang quàng quạc, điệu bộ thì hung hăng đã lập tức biến mất, bây giờ chân tay lóng ngóng đứng đó với điệu bộ ngoan ngoãn.

Chì nhìn thấy từ đường sau Tô Ái Quân đi lên một người đàn ông trung niên, ông ta cũng mặc đồng phục của ngành đường sắt, thấy vậy liền cười với Tô Ái Quân nói:

- Xin lỗi chủ nhiệm Tô, xin lỗi chủ nhiệm Tô, cô ta không biết đây là người thân của chủ nhiệm Tô nên nói năng không suy nghĩ, mong ông đừng để bụng. Quan Tú Hoa cô còn không mau lại xin lỗi chủ nhiệm Tô đi. Cô xem có ai nói năng như cô không!

- Tàu trưởng Thì, ông nói vậy là không đúng. Là người thân của tôi thì không được nói như vậy, chứ nếu không phải là người thân của tôi thì được quyền sỉ nhục người ta trước đám đông như vậy sao?

Tô Ái Quân nhướng mày lên bất bình nói. Những lời nói của cô phục vụ ban nãy anh ta đều nghe thấy hết rồi, tuy không nhìn thấy Phương Minh Viễn đâm vào cô ta như thế nào, nhưng với những gì anh ta biết về Phương Minh Viễn thì hắn chắc chắn không làm ra chuyện gì xấu, hơn nữa nhìn dáng điệu của người phụ nữ này thật sự làm cho người ta cảm thấy đáng ghét.

Cái người được Tô Ái Quân gọi là trưởng tàu Thì ấy bị Tô Ái Quân nói cho cảm thấy xấu hổ. Tuy mọi người đều biết là ông ta có ý đó nhưng nếu trước mặt mọi người thừa nhận là có ý đó thì sẽ làm cho hành khách phẫn nộ.

- Chủ nhiệm Tô, ông cứ đùa, tôi làm sao lại có ý đó được chứ. Dù nói thế nào thì vị này cũng là khách trên tàu của chúng tôi, làm sao có thể như thế được chứ. Quan Tú Hoa, tiểu Quan còn không mau xin lỗi đi!

Người đàn ông kia vừa nói vừa nháy mắt với người nữ phục vụ. Tuy chủ nhiệm Tô đang đứng trước mặt kia chỉ là một giáo viên của một trường đại học, không có quyền hạn gì trong ngành đường sắt nhưng người đi cùng với anh ta lại là cấp trên của mình. Đến lúc đó anh ta mà nói không tốt gây khó dễ cho mình thì rắc rối to. Sao hôm nay mình lại đen đủi vậy chứ, gặp đúng đoàn kiểm tra ngầm, lại không có ai thông báo cho biết trước! Nếu không phải là lúc nãy có chút chuyện phải xuống cuối đoàn tàu gặp phải chuyện này thì… thật là thà không nhìn thấy còn hơn.