Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 76: Tạo ra “Ô Hiếu” của tây bắc (phần hai)




Hơn nữa Phương Minh Viễn nhận thấy, với điều kiện hậu đãi nông nghiệp của huyện Bình Xuyên, sau này hoàn toàn có thể cùng phát triển công nông thương nghiệp. Chỉ vì ham muốn một chút lợi nhuận cỏn con mà hủy hoại môi trường đẹp đẽ của huyện Bình Xuyên, vậy thì không khác nào làm chuyện ngốc nghếch như lấy gùi bỏ ngọc.

Có một bộ phận của huyện Bình Xuyên giáp với vùng Li Sơn của Phụng Nguyên, cùng với sự phát triển của thành phố Phụng Nguyên, đất cày ruộng của Phụng Nguyên chắc chắn sẽ bị chiếm dụng một lượng lớn, hơn nữa dân số Phụng Nguyên cũng không ngừng tăng trưởng, đến lúc đó nhu cầu đối với sản phẩm nông sản chắc chắn sẽ lên giá nhanh như đất cày xới bị lật lên. Bất luận là rau, hoa quả, chỉ cần biết cách kinh doanh, đến lúc đó cũng đều có thể có thu nhập kinh tế khả quan, tiền đồ phát triển sẽ hơn rất xa so với những xí nghiệp nhỏ gây ô nhiễm nghiêm trọng kia.

Bánh quả hồng của Bình Xuyên giờ đã được tiêu thụ tại Nhật Bản, thu hoạch được lợi ích và hiệu quả kinh tế khá tốt, chính phủ huyện Bình Xuyên hai năm gần đây cũng không ngừng mở rộng diện tích gieo trồng cây hồng. Hơn nữa Bình Xuyên còn có nhiều thứ như táo, lê, củ sen, chỉ cần tìm được nguồn tiêu thụ thì đều có triển vọng phát triển tốt.

Hơn nữa tục ngữ có câu “tài tử Giang Nam tướng Sơn Đông, đất vàng của Tần Tây chôn hoàng đế”. Tỉnh Tần Tây vào thời xưa luôn là khu vực trung tâm của Hoa Hạ, được đế vương các triều đại phong kiến coi trọng. Trong lịch sử có 13 vương triều đóng đô tại đây, Phụng Nguyên có lịch sử là thủ đô của đất nước suốt hơn 1100 năm, được mệnh danh là “quê hương của đế vương”. Và thời nhà Đường chính là thời kì phát triển nhất của các xã hội phong kiến Hoa Hạ , trong hai mươi lăng tẩm của hoàng đế thì có mười tám cái ở Tần Tây, và riêng huyện Bình Xuyên đã có năm cái, có thể coi là huyện có nhiều lăng mộ của hoàng đế đời nhà Đường nhiều nhất cả nước. Định lăng, Nguyên lăng, Phong lăng, Chương lăng, Giản lăng, bố trí thành hình chữ “W” từ tây sang đông. Phía trước năm ngôi lăng nhà Đường này vốn có rất nhiều đá điêu khắc và các quần thể kiến trúc tinh xảo, chúng giống với đá khắc ở Càn lăng, là tinh hoa trong kho báu nghệ thuật đời Đường. Chỉ tiếc là hiện giờ chỉ còn sót lại một số ít những con sư tử đá, người đá… bị hỏng làm bạn với chủ nhân của nó.

Trong huyện Bình Xuyên còn có mộ của đại tướng quân Vương Tiễn đời Tần, đó là đại danh tướng sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất đất nước. Trước sau đã dẫn quân công phá nước Triệu, Yên, tiêu diệt Sở, được phong làm Võ Thành Hầu. Và con ông là Vương Bí cùng với tướng Tần trước sau dẫn quân tiêu diệt nước Ngụy, đánh chiếm Liễu Đông và diệt nước Tề, được phong làm Thông Võ Hầu. Có thể nói là thế gia võ tướng nổi danh nhất cuối thời kỳ Chiến quốc.

Trong huyện Bình Xuyên còn có cây tháp Pháp Nguyên Tự Đường với lịch sử nghìn năm không đổ, di chỉ Trịnh Quốc Cừ tuy không thể so sánh được với sự nổi tiếng trong và ngoài nước như Li Sơn, tượng binh mã Tần Thủy Hoàng, Càn lăng, nhưng tài nguyên du lịch cũng phong phú như nhau, nếu chính quyền huyện Bình Xuyên coi trọng khối tài nguyên này và mạnh mẽ khai phá, sau này tất nhiên sẽ là trở thành một điểm tăng trưởng kinh tế mới.

Những thứ này tuyệt đối không thể chỉ vì cái lợi trước mắt mà bị phá hủy hết được.

Phương Minh Viễn chậm rãi trình bày hết, mấy người Lý Đông Tinh vừa nghe vừa thỉnh thoảng ghi chép lại. Có không ít người trong đó thầm ngạc nhiên thán phục, hóa ra những sản phẩm nông sản, đất đai mà trong mắt họ bình thường không thể bình thường hơn kia, ở trong mắt Phương Minh Viễn cái nào cũng có thể trở thành điểm phát triển kinh tế.

Lúc đó đã gần trưa, mấy người Lý Đông Tinh ra về với vẻ rất hài lòng , bọn họ đã nhận được đủ hứa hẹn từ Phương Minh Viễn , hơn nữa cũng đã có đủ nhận thức đối với phương hướng phát triển huyện Bình Xuyên trong tương lai. Tuy nói việc lớn như thế này không thể chỉ nói chuyện dăm ba câu là quyết định xong, nhưng đã có phương hướng rồi, vậy thì phần còn lại là chính phủ huyện Bình Xuyên tiến hành điều tra tính khả thi của kế hoạch này, nếu quả thật sự có tính khả thì sẽ báo lên ủy ban nhân dân thành phố Duy Nam. Mà Phương Minh Viễn cũng vừa hay cần một khoảng thời gian để điều chỉnh lại vốn liếng trong tay để dẫn đường cho các bước kiến thiết huyện Bình Xuyên.

-Phù…..

Phương Minh Viễn thở phào một cái, nói lâu như vậy hắn cũng thấy hơi khát nước.

Lâm Liên bưng tới cho hắn một ly trà, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh hắn. Tuy đã đảm nhiệm công việc thư ký của Phương Minh Viễn một trời gian dài, nhưng đây cũng là lần đầu cô theo Phương Minh Viễn về huyện Bình Xuyên. Đối với nơi bắt đầu phất lên của nhà họ Phương này, cô sớm đã nghe qua. Thông qua cuộc nói chuyện của Phương Minh Viễn và mấy người Lý Đông Tinh, Lâm Liên có thể cảm nhận được Phương Minh Viễn có tình cảm sâu đậm với mảnh đất này như thế nào.

Kỳ thực, những gì Phương Minh Viễn nói với mấy người Lý Đông Tinh hôm nay chẳng qua chỉ là một bộ phận nhỏ trong toàn bộ ý tưởng tổng thể của hắn. Lâm Liên đã xem qua bản thảo kế hoạch của Phương Minh Viễn, trong đó bất kể là đường quốc lộ hay đường sắt của huyện Bình Xuyên đều phải cần một lượng tiền đầu tư lớn để tiến hành xây dựng cải tạo. Phương Minh Viễn thậm chí còn hi vọng xây một con đường cao tốc nối hai huyện Bình Xuyên và Phụng Nguyên. Đường cao tốc, lần đến Nhật Bản và Mỹ vừa rồi cô đã được đích thân trải nghiệm, nhờ sự nhanh tiện của hệ thống giao thông này có thể giảm đi khá nhiều thời gian hành trình giữa Bình Xuyên và Phụng Nguyên, khiến quan hệ hai nơi ngày càng thân mật hơn, nhưng số vốn đầu tư cũng tương đối là đáng sợ. Thời gian xây dựng cũng là cả một quá trình dài.

Phương Minh Viễn còn muốn nhận thầu cả khu phố cổ của huyện Bình Xuyên, đem ra sửa chữa lại hoàn hảo và biến nó trở thành một địa điểm du lịch thị trấn cổ quảng cáo với cả nước.

Theo tư liệu lịch sử của tỉnh Tần Tây ghi lại thì bố trí kiến trúc huyện Bình Xuyên đến nay đã có lịch sử hơn hai nghìn năm trăm năm. Thời kì Hạ Thương, nơi này là một thành phố trong “Thiên hạ Cửu Châu” của Ung Châu, Tây Chu. Sau này cùng với sự biến hóa các triều đại, tên và cảnh vật của huyện Bình Xuyên cũng có thay đổi lớn. Cuối Nguyên đầu Minh, trại Diêu Kiều thuộc quyền quản lý của huyện Bình Xuyên, tức khu phố cổ ngày nay. Mà khu phố mới hiện giờ là được xây lại vào sau những năm 70. Từ đó khu phố cổ bèn mất đi địa vị lịch sử, nhưng trong thành vẫn có hơn một nghìn người đang cư trú tại đó.

Khu phố cổ của huyện Bình Xuyên được dựng ở vùng đồi đất giữa cao bốn bề thấp, tạo thành hình chữ nhật không quy tắc, dài hơn 500 mét, chiếm gần ba trăm mẫu. Kiến trúc cổ trong thành có Văn miếu, miếu Thành Hoàng, miếu Quan Đế, lầu vọng hồ, lầu đồ thư, lầu sao khôi vv. Là thành duy nhất trong nước được xây trên một khu đất cao, vì thành được xây trên nề đất cao có hình dạng giống cây đao đang bổ xuống nên được gọi là “Trảm thành”. Dân bản xứ thì gọi là “Liên thành”. Tường thành thiên nhiên, đường đi độc đáo, tạo ra một thành cổ phòng ngự hoàn mỹ. Đến nay thị trấn cổ đã có hơn 600 năm lịch sử. Thắng cảnh “Nam hồ mưa bụi” cách Liên hồ thành nam mười dặm giờ đã không còn tồn tại nữa, không ít những văn vật cổ tích, nhà cổ phố cổ tuy bị hoang vu nhưng tường thành của thành cổ Bình Xuyên này vẫn bảo tồn được hoàn hảo, đây là điểm đáng phải vui mừng.

Phương Minh Viễn đã từng đến khu phố cổ, trong thành còn có lầu đồ thư, miếu Quan Công, ngân hàng, giáo đường vv, đa số nhà ở hai bên đường vẫn duy trì nguyên trạng ngày xưa, đưa tay đẩy một cánh cửa, đập vào mắt là kiến trúc cổ xưa, đa số là tứ hợp viện chỉ có ở Tần Tây Quan Trung, đại đa số phòng ốc đều ốp gạch xanh đến đỉnh, diêm bộ phi chuyên, nóc nhà là gạch điêu khắc hoặc dùng ngói tạo thành những hoa văn được chạm rỗng, rất nhiều bậc đá dưới ở cửa phòng được điêu khắc tinh xảo. Phải biết rằng huyện Bình Xuyên từ khi có kiến trúc thành cổ đến nay đã có hơn hai nghìn năm trăm năm lịch sử, trong quá trình phát triển lâu dài đó số lượng văn hóa giữ lại được nhiều, mật độ cao, và vượt qua thời gian dài, huyện Bình Xuyên lại là “Văn vật đại huyện” của tỉnh Tần Tây.Những di tích còn được lưu giữ đến ngày nay không chỉ tiêu biểu cho các phong cách kiến trúc của các thời kỳ khác nhau, mà phương thức thi công và tiêu chuẩn dùng vật liệu xây dựng của nó cũng phản ánh được tiến bộ và thành tựu mỹ thuật của các dân tộc, các khu vực nghệ thuật khác nhau.

Lúc đó, Phương Minh Viễn đã từng nghĩ tới, nếu có thể di dời một bộ phận cư dân phố cổ rồi lợi dụng địa thế thiên nhiên độc đáo của phố cổ xây dựng trên vùng đất cao hiểm trở, hồi phục lại cổng tây và tường thành; tu bổ, khôi phục các kiến trúc cổ như văn miếu, miếu Quan Công, miếu Thành Hoàng, vọng hồ lầu, tàng thư lầu; hồi phục các căn nhà cổ, đường cổ, miếu cổ, tạo thành một khu phố giả cổ thì đây sẽ là một điểm du lịch phố cổ rất hấp dẫn.

Mà ở kiếp trước, thành cổ Bình Diêu nổi tiếng thế giới cũng chỉ là tường thành phòng ngự quấy nhiễu ngoại tộc ở những năm đầu triều Minh, rồi trải qua sửa chữa của các đời Minh Thanh mới có được hình dạng sau này. Đường phố, cửa tiệm, lầu gác trong thành vẫn giữ được hình dáng và cấu tạo của Minh Thanh; bên ngoài tường thành được xây mới. Được xưng là nhất thể của kiến trúc cổ và hiện đại hòa lẫn, làm người ta không khỏi suy ngẫm. Khách du lịch trong nước và quốc tế đổ về mỗi năm thu được hiệu quả và lợi ích kinh tế vô cùng phong phú.

Tại sao mình không thể làm giống như họ, giới thiệu thành cổ Bình Xuyên ra khắp cả nước khắp thế giới, cho dù không chiếm được địa vị như Bình Diêu nhưng với sự phát triển ngành du lịch của huyện Bình Xuyên, tăng mạnh việc bảo tồn văn vật di tích cổ sẽ có tác dụng khó mà đánh giá hết được, lợi ích kinh tế cũng vô cùng khả quan.

Tuy nhiên những điều này đều cần phải có tài lực hùng hậu làm cơ sở, hiện giờ Phương Minh Viễn chỉ có thể suy nghĩ mà thôi, kế hoạch chỉ có thể lưu lại trên giấy.

-Cậu Phương, muốn đạt được ý tưởng của cậu, e là phải cần thời gian tương đối dài, khi bí thư Lý đang nắm quyền thì còn dễ dàng, có thể sẽ phát triển Bình Xuyên theo ý tưởng của cậu được, nhưng cậu đã nghĩ tới việc ở Hoa Hạ này, người ở thì chính trị mạnh, người đi thì chính trị tàn, đến lúc đó bí thư Lý được thăng chức hoặc điều đi nơi khác, vậy sẽ phải làm sao?

Lâm Liên nhẹ giọng hỏi. Tuy rằng trong thời gian ngắn không thể phát sinh khả năng này, nhưng là một thư ký, bổ sung khiếm khuyết đối với đề xuất ý tưởng, kế hoạch của lãnh đạo cũng thuộc bổn phận công tác.

Phương Minh Viễn hơi mỉm cười, vấn đề này nếu như một năm trước đây thì đúng là tương đối khó khăn, nhưng khi thị trường tập trung bán sỉ tiểu thương phẩm đã bắt đầu có quy mô ổn định thì bất luận là ai đến làm lãnh đạo huyện Bình Xuyên đều không thể bỏ qua ý nguyện của nhà họ Phương, nếu không người đó muốn đứng vững chân ở huyện Bình Xuyên này cũng không phải dễ dàng. Hiện giờ hắn có đủ tự tin như vậy.

-Chị Liên, anh Trần về thăm nhà rồi đúng không? Trưa nay chúng ta về quán cơm nhà để ăn hay là ăn tạm ở đây? Buổi chiều đi dạo nơi này.

Phương Minh Viễn nhìn đồng hồ đã là giữa trưa, khi nãy mấy người Lý Đông Tinh có đề nghị được mời ăn trưa nhưng Phương Minh Viễn không thích ăn cơm uống rượu với họ nên đã khéo léo từ chối. Lý Đông Tinh cũng không cố ép, hiện giờ nhà họ Phương cũng coi như thủ lĩnh ở đây, bên cạnh Phương Minh Viễn cũng có vệ sĩ, không cần phải phái người đến đi cùng.

Còn buổi tối thì hắn đương nhiên là phải quay về thị trấn Hải Trang rồi. Tuy vợ chồng ông Phương vẫn ở Ly Sơn, nhưng ngày mà Phương Minh Viễn vừa trở về thì vợ chồng Phương Thắng cũng đến Ly Sơn gặp mặt hắn, tối ngày hôm sau lại quay về Hải Trang. Tuy rằng nhà họ Phương hiện giờ đã có rất nhiều tài sản, nhưng Phương Thắng vẫn đến nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây làm việc như xưa. Theo lời của ông thì ông không có khiếu kinh doanh, đương nhiên sẽ không giúp đỡ được gì cho Phương Bân và con trai, so với việc làm cái chức giám đốc nhàn rỗi, ăn không ngồi rồi kia thì không bằng đến công trường làm việc còn có ý nghĩa hơn.

Cha đã kiên trì như vậy, Phương Minh Viễn cũng chỉ biết để cho ông đi làm, việc này không thể miễn cưỡng được. Bắt ông phải đổi nghề ngược lại có khi sẽ khiến gia đình bất hòa. Dù sao thì nhà họ Phương hiện giờ cũng không cần ông phải kiếm tiền nuôi gia đình.

Hơn nữa lần này Phương Minh Viễn cảm giác cha mình có điều muốn tâm sự, chỉ ngại có ông nội ở đó nên không nói ra miệng. Hắn lần này quay về huyện Bình Xuyên, một mặt là xem xét tình hình thị trường bán sỉ thương phẩm hoạt động ra sao, đồng thời cũng muốn hỏi cha xem rốt cuộc là có chuyện gì.

Lúc này Trần Trung đang phấn khởi lái xe đến trước cửa nhà, từ sau tết hắn đã cùng Phương Minh Viễn bôn ba khắp nơi, khó có được cơ hội về thăm nhà, khó tả được sự vui mừng trong lòng hắn lúc này. Lần này hắn cùng Phương Minh Viễn tới Hong Kong, Nhật Bản và Mỹ để bảo vệ an toàn cho Phương Minh Viễn, không có thời gian dạo phố nhưng hắn vẫn mua được không ít quà cho vợ con để sau hòm hành lý.

Hiện giờ Trần Trung đã không còn bộ dạng của hai năm trước, vợ của hắn cũng được điều từ nhà xưởng vào ủy ban nhân dân huyện, còn được phân nhà mới. Mẹ của Trần Trung sau này cũng được đưa tới bệnh viện Phụng Nguyên để an tâm điều trị, cuối cùng hai mắt đã sáng trở lại. Tất cả đều có thể nói là biến đổi sau khi làm vệ sĩ bên cạnh Phương Minh Viễn. Tuy một tháng không ở nhà mấy nhưng cũng không ai dám gây sự với nhà của Trần Trung.

Vừa đây xe đã vào đến sân, không ít người đã nhìn thấy, đợi khi Trần Trung xuống xe có một vài người quen thuộc với nhà Trần Trung bèn thân thiết chào hỏi hắn. Mọi người ai mà không biết Trần Trung là lái xe cho cháu đích tôn của nhà họ Phương, thường thường đều không ở huyện, đừng nói là thành phố Phụng Nguyên, đến thủ đô và Hong Kong đều đã đi qua, có được ưu đãi như vậy đến lái xe của chủ tịch, bí thư huyện cũng không có được! Đối với nhân vật như vậy, mọi người đương nhiên là càng tỏ vẻ thân mật hơn.

Trần Trung xách đồ và chào hỏi mọi người rồi bước lên lầu vào trong nhà. Vợ hắn nét mặt vui mừng nháy mắt ra hiệu, tiếp theo bèn nhìn thấy có hai thanh niên ăn mặc phong cách quân nhân đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng.

Trần Trung không khỏi sững người lại, nhìn kĩ xong bèn mừng rỡ nói:

-Đây không phải là Tiểu Hổ với Tráng Tử sao, hai đứa sao lại tới đây thế này?

Hai quân nhân kia lập tức đứng dậy, kính lễ với Trần Trung rồi mới ôm chầm lấy hắn.

Ba người nồng nhiệt chào hỏi nhau một hồi mới ngồi lại xuống ghế, Trần Trung vừa kêu vợ đi mua ít đồ nhắm, vừa hỏi:

-Sao tự nhiên hôm nay lại nhớ tới tôi thế này?

Hai người nhìn nhau vài lần, Tráng Tử mới nói:

-Đội trưởng, chúng em có việc muốn nhờ anh!