Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 75: Tạo ra “Ô Hiếu” của tây bắc




Ở kiếp trước Phương Minh Viễn luôn có ý muốn hướng tới thành phố Ô Hiếu. Năm đó cùng là huyện nhưng lãnh đạo huyện Ô Hiếu lại đi theo con đường phát triển khác với các huyện khác của cả nước, họ kiên trì và gia tăng chiến lược phát triển “Hưng thương kiến thị”, tập trung vào bồi dưỡng, phát triển, nâng cao thị trường, đẩy mạnh phát triển công nghiệp hóa, quốc tế hóa và nhất thể hóa thành thị, đi theo con đường phát triển theo kiểu tự thân vận động mang đặc sắc riêng của khu vực.

Ô Hiếu năm đó cũng chỉ là một huyện nghèo, điều kiện nông nghiệp trong huyện đương nhiên là không tốt, rất nhiều nông dân đành phải ra ngoài buôn bán, gõ trống bán kẹo. Với tình hình như vậy, lãnh đạo chính quyền địa phương suy xét tìm cách để những người có hoàn cảnh khó khăn kia có thể sinh tồn được. Vì thế trong khi rất nhiều huyện thị trên toàn quốc đang mạnh mẽ theo đuổi mô hình “thị trường lớn” thì Ô Hiếu lại mở rộng đăng kí cá thể công thương, cho phép nông dân buôn bán, cho phép mở cửa thị trường thành thị và nông thôn. Một bộ phận hộ kinh doanh thông qua buôn bán đã hoàn thành tích lũy ban đầu của tư bản, có thể tự mua máy móc thiết lập xưởng gia công tại nhà, hình thành mô hình kinh doanh hộ gia đình kiểu “trước tiệm sau xưởng.

Và khi cuộc sống của dân chúng địa phương nơi đó được cải thiện, đối với ủy ban nhân dân Ô Hiếu mà nói, thu nhập từ thuế được gia tăng, phát triển thành thị cũng có đủ lực về tài chính. Điều làm bọn họ bất ngờ hơn cả chính là, sau khi thị trường Ô Hiếu được hình thành, lượng hàng hóa lưu thông lớn hơn, những thương nhân từ nơi khác ùn ùn đổ về. Thị trường Ô Hiếu dần dần lớn mạnh, cuối cùng hình thành trung tâm lớn và tiếng tăm lừng lẫy khắp cả nước, thậm chí là toàn thế giới.

Phương Minh Viễn nhớ rất rõ là sau năm 2000, Ô Hiếu là một trong bốn nơi sản xuất áo sơ mi lớn nhất cả nước, thị trấn Đại Trần và Tô Khê mỗi ngày sản xuất hơn một triệu áo sơ mi. Thị trấn Đại Trần được xưng là“quê hương áo sơmi của Trung Quốc”, xí nghiệp kinh doanh sản xuất đồ trang sức đã đạt tới hơn 4000 hộ, giá trị sản lượng mỗi năm đạt tới một trăm hai mươi tỷ nhân dân tệ, sản lượng và giá trị sản lượng chiếm 70% sản phẩm trang sức cả nước; ngành nghề dệt may với ngành chính là sản xuất tất chân có hơn ba mươi nghìn chiếc máy dệt tất tiên tiến nhất thế giới, chiếm hơn 40% tổng sản lượng của cả nước.

Khi Phương Minh Viễn chết, Ô Hiếu là trung tâm tập trung thương phẩm nhỏ lớn nhất toàn cầu lúc bấy giờ. Được các tổ chức quốc tế nổi tiếng trên thế giới như Liên hiệp quốc, ngân hàng thế giới, Morgan Stanley tuyên bố trong báo cáo “những con số của Hoa Hạ làm cả thế giới khiếp sợ”, thành phố Ô Hiếu được xưng là “chợ bán sỉ thương phẩm nhỏ lớn nhất thế giới”, và nó cũng là kinh tế khu vực huyện duy nhất của Hoa Hạ được nằm trong danh sách này. Mà trong bảng tổng kết những thành phố của Hoa Hạ nổi tiếng thế giới của cơ quan điều tra chuyên nghiệp của Mỹ bình ra thì Ô Hiếu cùng Bắc Kinh, Hong Kong, Thượng Hải, Tô Châu, Hàng Châu đều có mặt và nó xếp vị trí thứ mười tám; trung tâm thương mại quốc tế của nó là kiến trúc đơn thể lớn nhất cả nước, thậm chí còn vượt qua cả trạm chờ bay của sân bay thủ đô; nó là huyện đầu tiên và cũng là duy nhất có quyền cấp thị thực và cấp phép tạm trú cho người nước ngoài của cả nước; là huyện duy nhất cả nước có quyền ra phán quyết cuối cùng trong việc xét xử người có quốc tịch nước ngoài; là huyện duy nhất cả nước có quyền quản lý và chiêu sinh học sinh quốc tế; tòa án Ô Hiếu trở thành tòa án cấp huyện đầu tiên trong cả nước có quyền thẩm tra xử lý vụ án chuyên sâu.

Quá nhiều danh hiệu với nó làm Phương Minh Viễn không sao đếm xuể!

-Bác Lý, bác có biết huyện Ô Hiếu tỉnh Chiết Giang ở phía nam không?

Đợi tất cả ngồi xuống, hàn huyên khách sáo một hồi, Phương Minh Viễn bèn hỏi.

Lý Đông Tinh trong lòng hiểu được, đến lúc bắt đầu diễn kịch rồi đây!

-Nghe nói qua, nghe nói kinh tế nơi đó đã tương đối phát triển, hơn nữa cũng nổi lên nhờ vào đầu mối bán sỉ tiểu thương phẩm.

-Ô Hiếu là đất lành của tỉnh Chiết Giang, lại giáp với thành phố Thượng Hải, gần với con đường hoàng kim Thái Bình Dương, bản thân nó lại là một cảng đất liền, đây đều là ưu thế vô cùng may mắn của nó, nhưng trước khi Ô Hiếu chính thức trở nên phát triển, người Ô Hiếu cũng không giàu có, rất nhiều nông dân huyện đều sinh sống bằng việc ra ngoài gõ trống bán kẹo mà sống, đừng nói là sinh sống, đến sinh tồn cũng không dễ dàng. Nhưng Ô Hiếu có một bộ máy lãnh đạo tốt, bọn họ không chờ không dựa dẫm mà dùng sức lực của chính mình phát triển công thương nghiệp, hiện giờ Ô Hiếu đã có chút tiếng tăm trong tỉnh Chiết Giang, haha, tiền đồ sau này còn rộng mở hơn nữa!

Phương Minh Viễn bất giác nhớ tới kiếp trước, Ô Hiếu đứng đầu cả nước làm người ta nhức đầu hoa mắt.

-Như vậy ý của Phương thiếu gia là? Chúng ta nên học tập Ô Hiếu?

Chủ tịch huyện Lữ Lương chần chừ nói.

Phương Minh Viễn gật gật đầu nói:

-Cháu cho rằng huyện Bình Xuyên cũng phải học tập Ô Hiếu. Tuy rằng nơi này không phải đất lành nhưng cũng là trọng điểm trong tám trăm dặm này, thời Đường Hán, đây là trung tâm kinh tế chính trị của cả Hoa Hạ, hơn nữa chúng ta giáp với Phụng Nguyên, cố đô ngàn năm mà không người phương Tây nào không biết, đây chính là một ưu thế. Hơn nữa cùng với sự khai thông cầu nối Á Âu, vốn là đầu mối giao thông then chốt khu vực tây bắc và cửa đông Phụng Nguyên, sẽ đạt được sự phát triển lớn hơn ở khu vực kinh tế tây bắc này.

-Cầu nối đại lục Á Âu? Là cái gì?

Mấy người Lý Đông Tinh sau khi ngơ ngác nhìn nhau bèn hỏi Phương Minh Viễn.

-Cầu đại lục là chỉ đường sắt vận chuyển ngang đại lục liên kết hai sườn của đường vận tải biển, chức năng chủ yếu của nó là dễ dàng cho việc khai thác đường liên vận hải lục, rút ngắn chặng đường vận chuyển. Trước mắt cầu nối đại lục Á Âu đang vận hành với điểm bắt đầu tại phía đông Vladivostok của cộng hòa Nga thuộc liên minh các nước Liên Xô, đi qua các quốc gia Châu Âu và kết thúc tại cầu nối giữa hai đại lục là Siberia ở cảng Rotterdam của Hà Lan; nhưng cuối năm nay, sẽ xây xong con đường bắt đầu từ cảng Liên Vân ở bãi biển Hoàng Hải của chúng ta, qua đường sắt Lũng Hải, đường sắt Lan Tân, hướng ra phía tây qua đường sắt Bắc Cương đến biên giới sơn khẩu Alla của nước ta, tiến vào Kazakhstan, sau đó qua Nga, Belarus, Ba Lan, Đức và dừng lại ở cầu nối đại lục Á Âu mới ở cảng Rotterdam lớn nhất thế giới. Do những tuyến đường mà con đường sắt này thông qua rất nhiều nơi đều đi qua “con đường tơ lụa ”cổ thông tới Tây Vực của chúng ta, vì thế chúng ta có thể gọi đây là “con đường tơ lụa” hiện đại. Tin rằng trong thời gian dài sắp tới, nó sẽ là con đường vận chuyển hàng hóa nhanh và tiện lợi nhất của hai đại lục Á Âu.

Phương Minh Viễn giải thích với mọi người,

-Theo tính toán của các chuyên gia, hàng hóa vận chuyển từ Hàn Quốc, Nhật Bản, Đông Nam Á, thậm chí là một số khu vực bờ biển phía tây của Mỹ tới các nước Âu Châu thông qua cầu đại lục Á Âu, ngắn hơn gần mười nghìn km so với đường vận chuyển qua biển Ấn Độ Dương, thời gian ngắn hơn một nửa, phí vận chuyển giảm được 20%, triển vọng kinh tế vô cùng khả quan! Có thể nói con đường cầu nối đại lục Á Âu này không chỉ tiện lợi cho việc liên hệ giao thông của nước ta với quốc tế, quan trọng hơn là sẽ có ảnh hưởng to lớn đối với phát triển kinh tế của nước ta trong tương lai!

Mấy người Lý Đông Tinh nghe xong sắc mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng, Phương Minh Viễn đã giải thích đến mức đấy rồi, nếu bọn họ vẫn không hiểu ra vậy thì quá là ngốc. Có cầu nối liền đại lục Á Âu đối với vùng trong đất liền như Tần Tây mà nói, không thể nghi ngờ là thêm một con đường nhanh và tiện lợi, sản phẩm của họ xuất khẩu sang Châu Âu không cần phải vận chuyển tới hải cảng ở vùng duyên hải Đông Nam, sau đó lại phải vất vả vận chuyển chúng đi, chỉ cần vận chuyển tới Tần Tây là có thể dùng đường sắt vận chuyển sang Châu Âu. Cứ như vậy, bất luận là thời gian hay chi phí đều có thể giảm đi một lượng khá lớn.

-Cho nên, huyện Bình Xuyên nhất định phải nắm chắc cơ hội này! Bác Lý, nhân dân Bình Xuyên hiện giờ có thể nói là đã thoát khỏi nghèo khó, nhưng vẫn chưa thật sự giàu lên! Muốn để họ thật sự giàu có lên vậy thì huyện nhất định phải trợ giúp họ xây dựng sự nghiệp. Ngài cũng biết, những ông chủ xí nghiệp của những xí nghiệp ở Ô Hiếu kia chủ yếu đều xuất thân từ nông dân, cơ bản là không có trình độ cao, họ chỉ biết cái gì bán chạy thì sản xuất cái ấy, không hề có quy hoạch cụ thể với xí nghiệp, càng không nói tới quản lý khoa học gì hết, công nhân của họ cũng là những nông dân của các tỉnh lân cận, chủ yếu sản xuất những mặt hàng thủ công mỹ nghệ hay vật dụng hàng ngày, như vậy có thể giảm được càng nhiều chi phí, đôi tất sản xuất ngày hôm qua không được khách hàng hoan nghênh, vậy thì hôm sau lại may kiểu khác cho tới khi khách hàng vừa ý thì thôi; còn một khi khách hàng đã vừa ý thì sẽ sản xuất với số lượng lớn, đồng thời sáng tạo ra những khoản mới, một khi hàng mới được bày ra, hàng với kiểu dáng cũ lập tức sẽ xuống giá. Dần dà rất nhiều xí nghiệp đều hình thành một nhãn hiệu hàng hóa đặc trưng của chính mình. Tuy nói trong quá trình này không thể tránh việc phải đi đường vòng một chút, nhưng trải qua vài năm, Ô Hiếu đã có một số xí nghiệp sản xuất đứng vững chân, từ đó kéo theo sự phát triển toàn bộ nền kinh tế nơi đó.

Ý tưởng của Phương Minh Viễn rất rõ ràng, đến nay thị trường bán sỉ các thương phẩm nhỏ của huyện Bình Xuyên đã dần trở thành trung tâm bán sỉ của cả tỉnh, huyện Bình Xuyên sẽ mượn cơn gió này mà mạnh mẽ phát triển lớn những ngành nghề thế mạnh, xí nghiệp quy mô và sản phẩm chất lượng cao, sau này đẩy nhanh phát triển xí nghiệp và sản phẩm kỹ thuật cao mới, rồi lợi dụng ưu thế có chợ bán sỉ mà khuyếch trương ra khắp toàn tỉnh.

-Bác Lý, cháu cảm thấy khi lãnh đạo huyện lập ra kế hoạch phát triển, không thể nhắm mắt làm liều, càng không thể quyết định phủ đầu được, mà phải coi trọng khoa học, coi trọng điều tra. Siêu thị Carrefour nguyện ý giúp đỡ huyện tổ chức một đoàn khảo sát, đi tới phía nam tiến hành một cuộc khảo sát thực địa, khoảng gần hai mươi người đi. Không biết ý kiến của bác Lý ra sao?

Phương Minh Viễn đề nghị. Tuy nói đám quan viên ở kiếp trước mượn cớ đi khảo sát để du lịch tiêu xài trong ngoài nước, Phương Minh Viễn căm hận vô cùng nhưng cũng không thể vì thế mà bỏ cuộc, để những người này được đến phía nam mở rộng tầm mắt, phát triển tư duy, đối với Bình Xuyên cũng là một chuyện tốt.

Lý Đông Tinh đương nhiên là không từ chối, kỳ thực hắn cũng đã nghĩ qua, có nên tổ chức cho mấy vị lãnh đạo đi thăm quan một số thành phố tiên tiến lấy kinh nghiệm, nhưng tài chính của huyện vừa mới khôi phục cân bằng thu chi trả hết nợ nần, các cán bộ huyện bèn “du lịch” khắp đất nước, tuy là chính sự nhưng người trong huyện lại không cho là vậy. Lý Đông Tinh trong bụng có chút kiêng kị nên cũng không tính tiếp. Hiện giờ Phương Minh Viễn chủ động đề nghị như vậy, đương nhiên là không thể tốt hơn được nữa.

Cho hai mươi người đi chắc chắn chi tiêu sẽ không ít nhưng hiện giờ siêu thị Carrefour đã không còn để ý tới số tiền nhỏ như vậy nữa rồi. Hơn nữa Lý Đông Tinh cũng không lo lắng tin này sau khi được truyền ra ngoài người trong huyện sẽ nói ra nói vào, người của huyện Bình Xuyên đều biết xí nghiệp nào trong huyện cũng đều phải nịnh bợ lãnh đạo huyện, nhưng sản nghiệp của nhà họ Phương thì căn bản là không cần thiết! Nếu nói xu nịnh thì phải là lãnh đạo huyện đi nịnh nọt nhà họ Phương. Một trung tâm bán sỉ thương phẩm, một siêu thị Carrefour cùng với ba quán ăn của nhà họ Phương trong huyện, khoản thuế phải nộp đã chiếm một phần ba tổng thu thuế của cả huyện, nếu tính tất cả sản nghiệp khác của nhà họ Phương, thì có thể đạt tới nửa tổng thu nhập thuế của huyện Bình Xuyên

Đối với con quái vật to lớn này, bất cứ ai tới Bình Xuyên làm lãnh đạo cũng đều không ngốc nghếch tới mức chọc vào nó. Nếu muốn tạo nên thành tích, chiến tích ở Bình Xuyên vậy thì phải cùng phối hợp với nhà họ Phương mới được.

-Hơn nữa cháu có ý tưởng này, bác Lý xem có thể làm thử ở huyện được không.

Phương Minh Viễn trầm ngâm một hồi rồi nói:

-Hiện giờ trong huyện muốn làm thủ tục đăng kí kinh doanh hộ cá thể cần phải qua nhiều bộ ngành xét duyệt đóng dấu, người xin làm thủ tục vô cùng phiền toái và mất thời gian, chúng ta có thể tìm một nơi và điều hết những người trong các ban ngành liên quan tới làm việc ở đó, bảo đảm tất cả thủ tục bất kể là xin cấp phép hay tư vấn đều có thể hoàn thành ngay tại đó, cứ như vậy, vừa có thể giảm được thời gian làm thủ tục, vừa có thể tuyên bố với bên ngoài là huyện Bình Xuyên chúng ta rất có thành ý phục vụ thương gia. Nếu có thể thì cháu sẽ nghĩ cách để giới truyền thông sẽ đưa vài tin trong thời điểm thích hợp.

Kỳ thực những điều Phương Minh Viễn vừa nói sau này sẽ xuất hiện ở hình thức phục vụ trong hệ thống chính phủ của Hoa Hạ, nhưng thời điểm những năm chín mươi thì vẫn rất hiếm.

Ánh mắt Lý Đông Tinh lập tức lóe sáng, không nói đến việc quan điểm của Phương Minh Viễn từ xưa tới này đều rất chuẩn, hắn đã được lĩnh giáo qua, chỉ nghe cậu ta nói vậy thôi Lý Đông Tinh đã ý thức được sắp sửa có nhiều việc để làm đây!

Phương thức phục vụ của chính phủ mới mẻ kỳ quái này đối với những thương nhân của huyện Bình Xuyên mà nói, chắc chắn là sẽ thu hút được sự quan tâm lớn của họ, nếu phương thức phục vụ này lại có thêm vài phần hiệu quả nữa thì không còn gì phải chê trách cả. Hiệu quả làm việc của các ban ngành chính phủ Hoa Hạ có tiếng là thấp. Cấp giấy phép hành nghề, mở một xí nghiệp, nếu không có cửa thì nửa năm cũng không làm xong là chuyện không còn mới mẻ gì nữa! Người trong nước sớm đã rất bất mãn với vấn đề này.

Nếu hình thức phục vụ này có thể sử dụng ở Bình Xuyên, thứ nhất là có thể hoàn thành nhanh chóng các thủ tục đăng ký công thương, giảm bớt thời gian lòng vòng, tiết kiệm thời gian, nâng cao năng suất; hai là có thể giảm bớt những vấn đề vặt vãnh phát sinh; ba là có thể để tất cả những người bên ngoài khi tới huyện Bình Xuyên thấy Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Bình Xuyên quyết tâm giúp đỡ và phát triển công thương nghiệp như vậy sẽ gây được sự chú ý của các cấp lãnh đạo Tỉnh Ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đang ngày càng coi trọng phát triển kinh tế huyện thị kia.

Chiến tích là gì, đây mới đúng gọi là chiến tích chứ! Huống chi Phương Minh Viễn còn đồng ý, sau này sẽ tìm biện phát khiến giới truyền thông đưa tin, chiến tích nắm chắc trong tay như vậy cảm giác như tặng không cho chính mình vậy!

-Chủ tịch Lữ, tôi thấy đề nghị của Phương Minh Viễn khá hay, có tính thực tiễn lớn. Các đồng chí có thể lấy đây làm cương lĩnh để cùng thảo luận, đưa ra một chương trình cụ thể, nhanh chóng tiến hành phương án cải tổ trong toàn huyện.

Lý Đông Tinh nhìn Lữ Lương nói.

Mấy người Lũ Lương cũng không phải mấy tên ngốc, không nhìn ra được chỗ lợi trong này. Tuy rằng nói như vậy có thể tổn hại tới lợi ích của một số người trong ban ngành, sau này cơ hội đục nước béo cò sẽ ít đi rất nhiều, nhưng đề xuất của Phương Minh Viễn đã được bí thư huyện ủy đồng ý, đối với các lãnh đạo chủ yếu của huyện mà nói lại có thể điền thêm vào bảng lý lịch thành tích sáng chói, hạng tôm tép như bọn họ sao có thể ngăn trở nổi.

-Bác Lý, nói thế này tuy có chút không thích đáng nhưng cháu vẫn phải nhắc nhở bác.

Phương Minh Viễn trịnh trọng nói:

-Tuy chúng ta cổ vũ mọi người gây dựng sự nghiệp, nhưng các ban ngành chính phủ nhất định phải quản lý chặt chẽ, như làm giấy, chế ngạch, còn một số ngành nghề nguyên liệu hóa chất gây ô nhiễm cao tuyệt đối không được cho phép ùa lên như ong vỡ tổ, hơn nữa, xuất phát từ đại cục, cháu thấy huyện phải tránh cho những xí nghiệp kiểu này được mọc lên. Việc này bác và các vị lãnh đạo nhất định phải coi trọng! Đây là quê hương của nhà họ Phương, cũng là nơi Phương Minh Viễn cháu được sinh ra, cháu không hi vọng một ngày nào đó cháu quay lại nhìn thấy khói nhà máy nghi ngút, không khí ô nhiễm hoặc thậm chí là khó thở. Nước sông thì ô nhiễm nghiêm trọng, đất màu cũng bị ô nhiễm nặng nề.

Phương Minh Viễn biết rằng ở kiếp trước, việc chỉ nhìn thấy lợi ích kinh tế mà không quản tới ô nhiễm môi trường xảy ra quá nhiều quá nhiều rồi, hắn không muốn nhìn thấy huyện Bình Xuyên ngày sau kinh tế thì có phát triển lên nhưng môi trường thì lại bị hủy hoại. Nếu vậy đừng nói nhẫn nhịn không nổi, e rằng ông nội sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn!