Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 67: Sự muộn màng của Lê Cương




Khi xe con của Lê Cương vào tới trong sân của Phân cục cảnh sát, ông ta cũng không chú ý là ở trong sân còn có mấy xe khác đã đỗ sẵn, nhìn biển số xe chỉ biết là xe từ Sở cảnh sát tỉnh và Ủy ban nhân dân. Xe dừng lại trước cửa, Lê Cương xuống vội, không kịp chờ lái xe xuống mở cửa xe mà tự mình mở cửa bước xuống, đi nhanh vào bên trong.

Mới vừa đi vào cửa, còn chưa kịp lên tầng đến văn phòng của Cục trưởng thì chợt nghe bên cạnh có tiếng gọi nhỏ:

- Cục trưởng Lê, Cục trưởng Lê!

Ông ta nghiêng đầu qua bên nhìn thì nhận ra người quen, đội trưởng đội hình sự Quách Đông, cũng là bạn học của con trai ông ta, hai nhà qua lại tương đối gần gũi, sở dĩ Quách Đông có thể được điều đến làm ở Phân cục cảnh sát sân bay làm đội trưởng cũng là do Lê Cương tác động không ít. Quách Đông đang đứng ở phía bên kia của hành lang, ngoắc ngoắc ông ta, Lê Cương qua đó một cách khó hiểu, nói gấp:

- Cháu Đông, chuyện gì vậy, chú đang có việc gấp, Tiểu Minh bị người trong cục của cháu đưa lại đây rồi, cháu biết nó ở chỗ nào sao?

- Cục trưởng Lê, chú lại đây, lại đây nói chuyện.

Quách Đông kéo ông ta vào bên trong phòng làm việc, rồi nhìn ra bên ngoài thăm dò. Một loạt các động tác của y làm Lê Cương thấy lẫn lộn, đây là Phân cục cảnh sát sân bay, nhưng xem bộ dạng Quách Đông sao lén lút giống như đang ở vùng đất hiểm vậy.

- Cháu Đông này, có chuyện gì thì nói thẳng đi, thực sự là chú không có thời gian nói chuyện với cháu đâu…

- Chú Lê, sao chú đến chậm vậy!

Quách Đông than thở nói

- Chú đã đến chậm rồi!

- Đã đến chậm?

Lê Cương còn chưa kịp ngồi xuống, thân mình quờ quạng, trước mắt hiện lên mấy ông sao, chẳng lẽ là vì vết thương quá nặng nên Minh nhi đã xảy ra chuyện gì bất trắc sao? Hay là…

Lúc này Quách Đông đã nhận ra lời nói của mình cũng có thể hiểu theo nghĩa khác, vội vàng giơ tay đỡ lấy Lê Cương, thấp giọng nói:

- Chú Lê đừng hiểu lầm, Lê Minh con chú không việc gì, bị đánh cũng không nặng, chỉ là vết thương nhẹ, nhưng người đánh cậu ta rất có lai lịch!

Lúc này Lê Cương mới thở phào một cái, lấy lại bình tĩnh, không phải vết thương quá nặng là được rồi.

- Lai lịch thế nào?

Không có nhiều người ở thành phố Phụng Nguyên có thể khiến Quách Đông nói ra những lời này, phải biết rằng cha y cũng là cán bộ lãnh đạo ở Ủy ban nhân dân thành phố.

- Vừa rồi chú đi vào không thấy mấy chiếc xe đỗ trong sân sao? Giám đốc sở Dương ở Sở cảnh sát tỉnh và Chủ nhiệm Mã – Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân đều đến đây!

Vẻ mặt Quách Đông còn sợ hãi nói. Hôm nay may mắn là y đang ở gần khu sân bay xử lý vụ án người theo dõi, không có ở trong cục, nếu không hiện tại đã phải ra trình diện cấp trên.

- Giám đốc sở Dương Quân Nghĩa và Chủ nhiệm Mã Vĩnh Phúc sao?

Lê Cương cũng kinh hãi, hai người này một là nhân vật số một ở Sở cảnh sát tỉnh Tần Tây, một là Chánh văn phòng có tiền đồ nhất Ủy ban nhân dân tỉnh, hai người bọn họ sao lại cùng chạy tới đây?

- Không chỉ như vậy, hai người họ còn mang theo không ít người, trực tiếp xông vào. Lúc ấy trong cục đang thẩm vấn mấy người đó, Giám đốc sở Dương lập tức liền nổi giận!

Quách Đông thấp giọng nói.

- Cục trưởng Kim, anh cho tôi một lời giải thích chuyện này đi!

Dương Quân Nghĩa căm phẫn giận dữ mà đứng trước Cục trưởng phân cục cảnh sát sân bay – Kim Hải Dương gào rít như sấm. Khi ông ta vào phòng thẩm vấn liền phát hiện đương sự ở hai gian phòng được đối đãi hoàn toàn không công bằng. Lê Minh ngồi ở bên ngoài phòng thẩm vấn mà uống trà nhàn nhã, bác sĩ của cục đang trị thương cho y, còn sáu người Phương Minh Viễn thì bị đưa vào trong sáu phòng thẩm vấn tiến hành tra hỏi.

Cảnh tượng này lập tức làm ông ta nhớ đến chuyện trước kia đã từng phát sinh ở Ly Sơn, lại là cảnh sát, không ngờ lại là cảnh sát! Thuộc hạ của chính mình lại không thể khiến mình lên mặt được, ngược lại còn hạ thấp mình trước mặt Phương Minh Viễn!

Lúc ấy Dương Quân Nghĩa liền giống y như núi lửa bộc phát, phẫn nộ hết sức, triệu tập tất cả bao gồm Cục trưởng Kim Hải Dương của Phân cục, hai Phó cục trưởng liên quan, còn có những nhân viên lúc đó đã đi sân bay bắt người, và tất cả những nhân viên liên quan, đưa đến ‘phòng tạm giam’ ở Sở cảnh sát, còn cứu sáu người Phương Minh Viễn ra.

- Là ai cho các anh quyền hả? Các anh đã hỏi kỹ tình huống chưa, người ta là người vị thành niên đó? Mở còng tay cho hắn! Thân là Cục trưởng chẳng lẽ anh không hiểu các dụng cụ của cảnh sát không được sử dụng tùy tiện sao?

Dương Quân Nghĩa căn bản là không đợi Kim Hải Dương trả lời, lại tiếp tục gào rít:

- Ai lại cho các anh có quyền bóp méo nội dung cung khai? Có phải đang tính diễn trò vu oán giá họa phải không?

- Giám đốc sở, là như thế này, chuyện này tôi cũng không biết. Là do Miêu Thành Trạch hỏi cung bọn họ, tôi cũng không biết rõ.

Kim Hải Dương đứng một chỗ, đầu đã đầy mồ hôi. Gã cảm thấy mình rất oan uổng, tất cả sự việc gã cũng không biết rõ, Giám đốc sở lại đột nhiên đến, còn chưa rõ Giám đốc sở muốn làm trò gì, đã bị phê bình một cách hung hăng. Lúc này gã đã hận mấy người Miêu Thành Trạch thấu xương, chuyện lớn như vậy mà không báo cáo một tiếng, khiến gã trở nên bị động.

- Giám đốc sở Dương, việc xử lý những người bên trong của các vị có thể để sau khi thả cậu Phương ra rồi nói sau, vị Cục trưởng Kim này, ha ha, không phải vừa mới nhận trách nhiệm rồi sao?

Mã Vĩnh Phúc ngồi ở bên cạnh cười lạnh nói. Đường đường là một Cục trưởng Phân cục, mà người bên dưới làm ra chuyện lớn như vậy cũng không nắm rõ, không ngờ vẫn còn mặt mũi nói với Dương Quân Nghĩa là gã không biết, nếu đây là cấp dưới của chính mình, thì đã đá gã ra khỏi cửa từ sớm.

Toàn thân Kim Hải Dương run rẩy, một câu này của Mã Vĩnh Phúc thật sự là quá độc ác, rõ ràng nói khiến gã vô phương chống lại! Nhưng vào lúc này, đừng nói cấp bậc của gã còn xa mới bằng Mã Vĩnh Phúc, cho dù là tương đương, gã cũng không dám nói nửa câu trước mặt Dương Quân Nghĩa đang nổi giận.

- Lão Mã, anh nói thì dễ dàng, thả cậu Phương, thả cậu Phương, tôi thả hắn ra như thế nào đây? Không giải thích cho hắn thì tôi còn thể diện gì đi tháo cái còng tay kia!

Dương Quân Nghĩa nhìn Kin Hải Dương mà hận, hận như là ngứa răng mà không thể xông thẳng vào cắn khối thịt đó. Mấy tên khốn này, trước khi bắt người không biết đường mà hỏi thăm sao? Còn nghĩ rằng mình là Con trời, là lão nhị, lão tam sao!

Tuy ông ta tới khá đúng lúc, vừa mới bắt đầu hỏi han, cơ bản chưa có ghi chép biên bản, nhưng bọn Miêu Thành Trạch lại còng tay mấy người Phương Minh Viễn, nói thế nào Phương Minh Viễn cũng không chịu để cho tháo còng ra.

- Bác Dương, cảnh sát các bác uy phong lớn thật đó, khi đối mặt với dân thường chúng cháu muốn còng tay là còng, muốn là làm liền!

Lời nói của Phương Minh Viễn khi gặp mặt vẫn vang vọng bên tai Dương Quân Nghĩa, khiến ông ta cảm thấy xấu hổ không thôi.

Mã Vĩnh Phúc tới chậm hơn Dương Quân Nghĩa một chút nhưng thật ra không biết là còn có tầng quan hệ này. Mã Vĩnh Phúc trầm tư một lát, xem ra lúc này Phương Minh Viễn bị chọc giận rồi, Dương Quân Nghĩa không giải thích được, hiển nhiên là sẽ không bỏ qua.

- Cháu nói cái gì?

Lê Cương giật mình mở to hai mắt, không ngờ Lê Minh lại uống rượu say gây rối trên máy bay, còn ra tay ẩu đả với cơ trưởng, vậy mới bị người ta đánh cho. Những cái khác chưa nói, chuyện ẩu đả với cơ trưởng đã là phiền toái lớn rồi!

- Chú Lê, việc này Tiểu Minh làm thái quá rồi, tốt nhất chú nên qua đó, xin lỗi người ta, nhận lỗi rồi lại nói tốt với Giám đốc sở Dương và Chủ nhiệm Mã. Việc này nếu làm lớn chuyện, xấu thì Tiểu Minh có thể phải chịu hình phạt đó.

Quách Đông lo lắng nói, nếu Phương Minh Viễn có thể làm kinh động đến Dương Quân Nghĩa và Mã Vĩnh Phúc, hiển nhiên cũng không phải nhà bình thường, Miêu Thành Trạch lại đem người ta từ sân bay về cục tra hỏi, chuyện này cũng không phải có thể dễ dàng hóa giải. Nếu bị giới truyền thông biết được, cho dù Lê Cương có bản lĩnh thì Lê Minh cũng khó trốn được chế tài của pháp luật. Thậm chí có khả năng còn ảnh hưởng đến chính Lê Cương.

Lê Cương tự nhiên là hiểu được mấu chốt của chuyện này, Lê Minh uống rượu gây rối trên máy bay, coi như là chuyện nhỏ, bình thường cũng chỉ là phạt tiền, tạm giam, nhiều nhất mười ngày là ra, nhưng y lại ẩu đả với cơ trưởng trên máy bay thì tính chất đã không giống nhau nữa rồi.

Nếu không kinh động đến Dương Quân Nghĩa và Mã Vĩnh Phúc, chỉ cần máy bay hạ cánh bình yên thì đã không có chuyện, công ty hàng không kiểu gì cũng phải nể mặt mũi ông ta, giúp đỡ ém việc này xuống. Nhưng hiện giờ Dương Quân Nghĩa và Mã Vĩnh Phúc lại biết được, mà lại muốn ém chuyện xuống thì đúng là không thực tế chút nào.

- Ừ, chú sẽ lên đó ngay!

Trong một thời gian ngắn ngủi, tâm tình của Lê Cương chuyển từ hỏi tội sang ‘chịu đòn nhận tội’.

Mà lúc này sáu người Phương Minh Viễn cũng đang ngồi trong phòng khách của Cục, ăn hoa quả, uống trà đợi kết quả. Chỉ có điều những người khác đều đã chịu cởi còng tay, còn Phương Minh Viễn vẫn đang đeo còng, ăn uống hoạt động đều không tiện, chỉ còn cách để Lâm Liên đút cho hắn.

Ba người Phương Minh Viễn thì trông rất có vẻ tự nhiên, nhưng ba người thành viên đội bay kia thì lại có dáng vẻ hơi hoảng sợ. Đột nhiên bị cảnh sát bắt đưa tới Cục cảnh sát hỏi han, không phải ai cũng có tâm lý tốt như vậy để chịu đựng.

- Cậu Phương, Giám đốc sở Dương mời cậu qua bên đó.

Một gã cảnh sát đi đến nói rất khách sáo.

Phương Minh Viễn nhìn ba người ở đội bay cười nói:

- Các anh yên tâm ở đây, không việc gì đâu.

Lúc này mới đứng dậy, dẫn theo Trần Trung và Lâm Liên ra ngoài.

Vào phòng làm việc của Cục trưởng tầm bốn mươi mét vuông, Dương Quân Nghĩa và Mã Vĩnh Phúc liền đứng dậy đón, Dương Quân Nghĩa nói khách sáo:

- Cậu Phương, vừa nãy khiến cậu phải sợ, tôi đúng là chưa quản lý nghiêm thuộc hạ, đây là trách nhiệm của tôi.

Phương Minh Viễn bật cười nói:

- Bác Dương, tuy rằng bác là lão đại của hệ thống cảnh sát tỉnh Tần Tây, nhưng cháu cũng không có hy vọng xa vời là bác có thể quản lý đến hết các ngõ ngách trong hệ thống, người nào sai là do người đó, hay có trong đây có ai là tâm phúc của bác?

Điều đầu tiên trong lòng Dương Quân Nghĩa là thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần Phương Minh Viễn không hận mình là được rồi. Vì chuyện như thế này mà đắc tội với một người tiền đồ vô hạn, thật sự là rất oan uổng và bực mình.

- Cậu Phương cứ nói đùa, bọn họ mà được vậy, hừ!

- Lão Dương thấy bọn họ chướng mắt lắm, dù có tâm phúc cũng không để ở đây đâu.

Mã Vĩnh Phúc cười nói:

- Chuyện trên cơ bản là đã rõ ràng, không biết cậu Phương có suy nghĩ như thế nào…