Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 63: Miyamoto mừng rỡ




James Cameron hài lòng mà đi. So với trước khi đến Nhật Bản, anh ta thu hoạch được rất nhiều, chẳng những cùng Phương Minh Viễn hoàn thiện thêm kịch bản “Kẻ hủy diệt 2”, mà liên kết lợi ích với Phương Minh Viễn cũng càng chặt chẽ.

Về già, Cameon đã từng giải thích với người thân vì sao ông ta xem trọng Phương Minh Viễn, thậm chí trong mắt người khác ông ta có vẻ hạ mình, dù sao lúc ấy, danh tiếng của Phương Minh Viễn chỉ nổi ở Nhật Bản, Hong Kong và tỉnh Tần Tây của Hoa Hạ, còn James Cameron đã nổi tiếng trên toàn thế giới như sau:

- Thượng đế thật bất công. Loài người là do ông ấy tạo ra, nhưng ông ấy lại chỉ yêu thương một số ít, hơn nữa, tình yêu này cũng không phải là mãi mãi, mà chỉ như đứa trẻ thích đồ chơi, khả năng thay đổi rất lớn. Như Caesar, như Aleksander đại đế đều là người được Thượng đế yêu thương, nên tài năng của họ khiến người khác không thể theo kịp, đến lúc gặp khó khăn, cũng có thể từ đường chết mà tìm ra đường sống, không thể tin được. Tôi từng cho rằng ình được Thượng đế sủng ái, nếu không “Kẻ hủy diệt” sao lại có thể lập tức thay đổi số phận của tôi, biến tôi từ một kẻ vô danh tiểu tốt ở Hollywood thành một đạo diễn mới nổi, được mọi người tặng hoa và khen ngợi. Nhưng khi tôi gặp Phương, nếu ta được Thượng đế yêu thương, thì hắn là người được ông ấy cưng chiều. Đôi khi tôi hoài nghi không biết hắn có phải là một vị á thần trong thần thọai Hy Lạp hay không, nếu không sao hắn có thể làm ra nhiều chuyện khó tin như thế, khiến người đối diện với hắn, kết bạn với hắn, chia sẻ may mắn với hắn thì người ấy cũng tiến rất nhanh. Ngàn vạn lần đừng làm kẻ thù của hắn, người sẽ phát hiện, khắp chốn mình đi đều là trắc trở gian nan.

Tuy Phương Minh Viễn và James Cameron quyết định bắt đầu từ số không, thành lập một công ty kỹ xảo điện ảnh nhưng hắn hy vọng thực hiện sau khi hoàn thành bộ phim “Kẻ hủy diệt 2”. Lúc này có xung đột gì với công ty kỹ xảo Magic thì thật sự không sáng suốt. Dù sao, hiện giờ ở Hollywood, công ty hiệu ứng đặc biệt có thể đáp ứng yêu cầu của Phương Minh Viễn và James Cameron chỉ có công ty Magic, nên trước mắt vẫn phải quan hệ tốt với họ. Điểm này James Cameron hiểu rất rõ.

Hơn nữa, nếu có khả năng, Phương Minh Viễn muốn gia nhập cổ phần công ty Magic. Dù ở kiếp trước, James Cameron thành lập công ty hiệu ứng đặc biệt củ anh ta, nhưng công ty Magic vẫn là công ty kỹ xảo hàng đầu ở Hollywood và duy trì địa vị này cho đến khi Phương Minh Viễn mất ở kiếp trước. Có thể nói, gia nhập cổ phần công ty Magic là chuyệt tốt đẹp. Tài chính của James Cameron khiến anh ta chỉ được chọn một trong hai nhưng Phương Minh Viễn thì không.

Nhưng hắn và Cameron không nhận ra, tùy tiện đề nghị gia nhập cổ phần công ty Magic, vốn họ sẽ không để ý. Tuy tài chính của họ căng thẳng, không thể không chuyển nhượng cổ phần trong tay để lấy tiền, nhưng cũng không tùy tiện giao cho hắn, một người Hoa Hạ.

Vừa tiễn Cameron, Phương Minh Viễn quay lại khách sạn, còn chưa kịp nuốt nước bọt đã gặp Miyamoto.

- Cậu Phương, xin hỏi cậu đã chuẩn bị xong truyện tranh tiếp theo chưa?

Vừa thấy mặt Phương Minh Viễn, Miyamoto lập tức đi thẳng vào vấn đề. Cũng khó trách ông ta lo âu như thế. Đến hôm nay, Nguyệt San Thiếu Niên một trong những nhà xuất bản truyện tranh quan trọng của Nhật Bản, tuy không sánh kịp với nhà xuất bản lâu đời Tuần San Thiếu Niên, nhưng so sánh về góc độ thành lập thì quả là trên trời dưới đất. Tác phẩm của Phương Minh Viễn vẫn là lực lượng nòng cốt của họ. Tình tiết của Thợ Săn hiện nay đã đi hơn nửa đường, sắp kết thúc, nhưng Phương Minh Viễn lại châm giao truyện mới khiến lòng Miyamoto nóng như lửa đốt.

Thời gian trước, Nguyệt San Thiếu Niên đã làm điểu tra vài lần, kết quả cho thấy, trong các đọc giả trung thành của Nguyệt San Thiếu Niên, ít nhất có 70% chú ý đến tác phẩm của Phương Minh Viễn, đổng thời, tỷ lệ mong đợi tác phẩm mới của Phương Minh Viễn cũng rất cao, đạt đến 82%. Nói cách khác, trong Nguyệt San Thiếu Niên, trước mắt không có tác giả nào có thể thay thế Phương Minh Viễn. Điều này khiến các lãnh đạo Nguyệt San Thiếu Niên tuy rất phấn khởi nhưng cũng không khỏi lo lắng.

Phấn khởi vì theo tuổi tác của Phương Minh Viễn, trước mắt còn lâu mới đến đỉnh điểm sáng tác của hắn, chỉ cần có quan hệ tốt với Phương Minh Viễn, thì thời kỳ huy hoàng của Nguyệt San Thiếu Niên còn kéo dài, thậm chí có thể có thành tựu lớn, thay được địa vị của Tuần San Thiếu Niên.

Lo lắng vì họ đã biết, Phương Minh Viễn không phải là thiếu niên mới ra đời như trước, ngoại trừ truyện tranh, giờ hắn còn kinh doanh rất nhiều lĩnh vực. Dù là kịch bản trò chơi, hay kịch bản điện ảnh, còn có siêu thị trong nước, lại phải đi học, lấy của hắn rất nhiều thời gian và sức lực nhưng cũng cung cấp tài chính rất lớn cho hắn. Bọn họ lo lắng, có một ngày Phương Minh Viễn chê tiền ít mà không làm truyện tranh nữa. Điều này quả là tổn thất to lớn của Nguyệt San Thiếu Niên.

Nguyệt San Thiếu Niên và công ty cổ phần Enics từng nói qua điều này. Thế mới biết, giờ không chỉ bọn họ, mà lãnh đạo công ty cổ phần Enics cũng lo lắng. Lo một ngày kia, Phương Minh Viễn rời bỏ Enics, tự lập, thành lập một công ty phần mềm trò chơi mới. Sau khi Zuma, Buble, Thời đại đại hàng hải, Nguy cơ sinh hóa liên tiếp oanh tạc, trong những người chơi ở Nhật Bản, công ty Game Station đã khá có tiếng tăm, mà Phương Minh Viễn là nhân viên chủ chốt, cũng có địa vị rất cao trong những người chơi ở Nhật Bản. Nếu Phương Minh Viễn bỏ ra khỏi công ty cổ phần Enics, chuyển nhượng cổ phần của công ty Game Station, thì chẳng phải thiếu đi một bằng hữu mạnh mẽ mà thêm một đối thủ hùng mạnh sao? Nên khi họ biết được Phương Minh Viễn tới Nhật Bản, đàm phán việc trao quyền sản xuất phần mềm trò chơi với Nintendo và Sega, cũng không ít người vung tay múa chân.

Miyamoto đợi đến khi James Cameron rời khỏi mới tới gặp Phương Minh Viễn.

- Ngài Miyamoto, đã lâu không gặp, sao lại có kiểu vừa gặp đã đòi bản thảo thế?

Phương Minh Viễn làm vẻ kinh ngạc nói.

- Bản thảo Thợ Săn cũng phải chống đỡ ít nhất được năm tháng nữa mà.

Nét mặt già nua của Miyamoto ửng đỏ. Vì vấn đề là ông ta nhức đầu rất lâu rồi, không kìm nổi nên vừa gặp đã thốt ra.

- Cậu Phương, không phải chúng tôi gấp, mà là đọc giả gấp.

Thì ra, lúc trước, khi U Du Bạch Thư gần kết thúc, thì Thợ Săn đã bắt đầu vài kỳ, có thể nói là có lúc Nguyệt San Thiếu Niên đăng đồng thời hai tác phẩm của Phương Minh Viễn. Hiện giờ Thợ Săn đã gần hết, rất nhiều đọc giả Nguyệt San Thiếu Niên đều muốn biết Nguyệt San Thiếu Niên có thể kế thừa truyền thống hay không, cứ gởi thư đến hỏi. Hơn nữa, nếu bộ truyện mới của Phương Minh Viễn ra trước thì Nguyệt San Thiếu Niên cũng có thể tuyên truyền trước khi phát hành, nên khi thấy ngày qua ngày mà Phương Minh Viễn dường như vẫn không có ý làm ra bộ mới, từ trên xuống dưới của Nguyệt San Thiếu Niên có chút lo âu. Miyamoto đảm nhận trọng trách đến hỏi Phương Minh Viễn.

Phương Minh Viễn sau khi nghe xong không khỏi dở khóc dở cười. Đây là truyền thống gì vậy? Theo hắn biết, trong các tác giả hoạt hình nổi danh của Nhật Bản, sau khi hoàn thành một bộ, nghỉ ngơi khoảng nửa năm mới ra tiếp cũng có khối người, sao lại có thể có một truyền thống lạ lùng thế này?

- Ngài Miyamoto, lúc trước tuy tôi ra bộ Thợ Săn rất sớm, nhưng tôi cũng không yêu cầu xuất bản hai bộ một lúc, hơn nữa, trong giới truyện tranh của quý quốc, nghỉ ngơi một thời gian cũng là chuyện bình thường mà.

Miyamoto lập tức lạnh đến bàn chân, chẳng lẽ Phương Minh Viễn hiện giờ không muốn làm bộ truyện mới nào? Thật là đáng sợ.

Lâm Liên mang nước trà lên cho hai người, kinh ngạc nhìn Miyamoto đang ngây như phỗng. Lâm Liên cũng không xạ lạ gì ông ta, có thể nói Miyamoto là người đại diện của Phương Minh Viễn trong các lĩnh vực liên quan đến truyện tranh, nhưng cô chưa bao giờ thấy nét mặt của Miyamoto như thế, trắng bạch không còn chút máu, nhưng lúc nãy vào cửa ông ta đâu phải thế này. Cô nhìn qua Phương Minh Viễn.

Phương Minh Viễn cũng không ngờ Miyamoto lại phản ứng kịch liệt với lời nói của hắn như vậy, chỉ có thể cười khổ, nói với Lâm Liên:

- Chị Liên, mang cái túi trên đầu giường tôi tới đây.

Thật ra, Phương Minh Viễn trước mắt vốn không có ý định bỏ qua mảng truyện tranh. Thứ nhất, các “sáng tác” tinh phẩm trong tay hắn gần đây rất nhiều, bỏ qua thật sự rất đáng tiếc, thứ hai, Phương Minh Viễn còn định mượn truyện tranh nâng cao ảnh hưởng của mình ở Nhật Bản. Nhật Bản là quốc gia truyện tranh, truyện tranh trong lòng người Nhật Bản có địa vị vững chắc, có thể ảnh hưởng đến vài thế hệ. Điểm khác giữa Nhật Bản và Hoa Hạ là người trưởng thành cũng rất thích truyện tranh.

Trong kế hoạch của Phương Minh Viễn, tổng sản phẩm quốc dân của Nhật Bản nhiều năm đứng thứ hai trên thế giới, chủ yếu là dòng chảy tài chính và tăng trưởng không ngừng của ngành công nghiệp. Đương nhiên, nếu có cơ hội, kỹ thuật của Nhật Bản cũng là miếng bánh mà hắn dòm ngó. Vì lợi ích lâu dài, vào giữa thập niên 90 về sau, ảnh hưởng của hắn ở Nhật Bản càng rõ ràng. Trận địa này, khi các tác phẩm đặc sắc chưa ra hết, hắn tuyệt đối không bỏ qua.

Vả lại Street Fighter 2 và Mishima Zoff xuất hiện, khiến Phương Minh Viễn cảm thấy được nguy cơ, nếu hắn không mở rộng ảnh hưởng, tài nguyên trong trí nhớ của hắn sẽ lặng lẽ tan thành bọt biển.

Lâm Liên nhanh chóng mang túi giấy tờ của Phương Minh Viễn đưa tới, Phương Minh Viễn xem vài lần, rồi đưa ra trước mặt Miyamoto đang tái nhợt.

- Cái gì vậy?

Miyamoto uể oải hỏi. Hiện giờ trong đầu ông ta toàn là giải thích cách nào khi quay về. Nếu nói thẳng như vậy, e rằng đả kích người của nhà xuất bản quá lớn.

- Ngài cần tác phẩm mới mà.

Phương Minh Viễn trừng mắt nói. Thật ra hắn đã sớm chuẩn bị, nhưng nghĩ Thợ Săn cũng còn thời gian mấy tháng nên không vội giao cho Miyamoto. Lúc đến Nhật Bản, hắn vốn muốn giao cho ban biên tập Nguyệt San Thiếu Niên, nhưng công việc quá nhiều, hắn chưa đi, Miyamoto đã tìm đến.

- Tác phẩm mới? Tác phẩm mới?

Miyamoto không tin thất thanh thét vang. Cảm giác đi từ địa ngục đến thiên đường làm ông ta không thể thở nổi.

- Tác phẩm mới.

Phương Minh Viễn khẳng định, gật đầu, vẻ mặt vô tội nói:

- Ngài Miyamoto, nãy giờ tôi có nói là tôi không có tác phẩm mới đâu?

Vì dùng sức quá độ mà trở nên tái nhợt, năm ngón tay gắt gao bắt lấy túi công văn, như người chết đuối vớ được cọng rơm, Miyamoto mới nhớ lại, vừa rồi, Phương Minh Viễn chỉ trách sao lại thúc giục bản thảo, chưa từng nói rằng không chuẩn bị tác phẩm mới.

Ông ta gượng cười nói:

- Cậu Phương, tôi cũng có tuổi rồi, trái tim không còn tốt nữa, sau này đừng đùa thế nữa. Trong khoảnh khắc vừa rồi, tôi thật sự có cảm giác đi từ địa ngục tới thiên đường. Vài lần như vậy, đống xương cốt của tôi cũng để lại đây.

Ông ta mở túi ra, rút ra một tờ bản thảo.

- Bảo bối thần kỳ?

Miyamoto thì thầm. Vẫn đang là bản nháp, chưa hoàn thiện nhưng Miyamoto đã xem mê mải. Có thể nói câu chuyện này tràn đầy phong cách của Phương Minh Viễn, chỉ có điều phong cách của tranh có chút thay đổi. Nói về thế giới thần kỳ, mọi người bắt giữ, thu thập, nuôi dưỡng các loại sinh vật thần ký mà họ cho là các bảo bối thần kỳ của họ. Các bảo bối thần kỳ này có thể qua việc chiến đấu với nhau để tăng trưởng lực lượng, tiến hóa, trở thành sinh vật mạnh hơn.

- Cậu Phương, trong truyện này, các bảo bối thần kỳ sẽ không bao giờ chết, chỉ mất năng lực chiến đấu, vì sao vậy?

Miyamoto hỏi mà không ngẩng đầu lên.

Phương Minh Viễn nhún vai, nói:

- Truyện tranh này được lấy cảm hứng ban đầu từ bộ sưu tập của trẻ em. Tôi nghĩ không ai thích những thứ mình vất vả thu thập được có chút hư hao nào đâu.

Ở kiếp trước, Phương Minh Viễn nghe nhiều đến Bảo bối Thần kỳ nên quen thuộc. Nó bao gồm trò chơi, truyện tranh, hoạt hình, sách.. .và các sản phẩm liên quan, thậm chí mỗi năm còn làm một phim điện ảnh, sức ảnh hưởng của nó không giới hạn ở Nhật Bản nữa mà là toàn thế giới. Theo trí nhớ kiếp trước, Bảo bối Thần kỳ phải xuất hiện trước GB của Nintendo, vì hệ thống trò chơi này được đông đảo người dân Nhật Bản hoan nghênh, sản phẩm tiêu thụ hàng năm tăng cả trăm ngàn lần, nhân đó phát triển các ngành liên quan khác.

Phương Minh Viễn lại tính ngược lại, trước tiên xuất bản truyện tranh, sau đó để công ty Game Station sản xuất trò chơi, tiếp theo đàm phán với Nintendo và Sega. Nếu công ty Sega chấp thuận cho hắn gia nhập cổ phần, có thể theo ý mình cải tiến máy chơi game gia dụng của họ, đó là cơ hội để phát triển trò chơi này trong xã hội. Nếu như Sega bảo thủ không thay đổi, tin rằng hắn cũng có thể kiếm lời từ Nintendo. Nên biết rằng, trong kiếp trước, Bảo bối Thần kỳ tạo nên một loạt trò chơi, tiền nhượng quyền cũng rất nhiều rồi.

Miyamoto càng xem càng thích. Bộ tác phẩm này củ Phương Minh Viễn, chất lượng không kém hơn hai bộ trước, ông ta thoáng cảm thấy đề tài này có lẽ thu hút được người đọc. Vì Nhật Bản có loại hình giải trí là sưu tập côn trùng rất thịnh hành, mà Bảo bối Thần kỳ hoàn toàn có thể thỏa mãn được nhu cầu sưu tập của mọi người. Có được tác phẩm này, xem như ông ta đã có thể giải thích với nhà xuất bản.

Tuy nhiên, khi ông ta xem được mấy chương cuối cùng, không khỏi thốt lên tiếng kêu kinh ngạc, hóa ra, đó lại là bản thảo bộ truyện tranh khác.

- Vua Hải tặc!

Miyamoto giật mình ngẩng đầu lên, nhình Phương Minh Viễn. Chẳng lẽ trong cùng một thời gian, hắn làm ra hai tác phẩm này sao? Vậy…vậy tốt quá rồi.

- Đây cũng chỉ là trích đoạn. Đây là kế hoạch làm thêm một bộ truyện tranh nữa, tôi hy vọng lúc các ngài xuất bản tập một của Bảo bối Thần kỳ thì cũng đồng thời phát hành nó. Tôi muốn nhìn thấy phản ứng của người đọc với nó.

Phương Minh Viễn giải thích.

- Nếu họ phản ứng không tồi thì nó là bộ truyện tiếp theo của tôi.

Miyamoto hiểu ý gật đầu. Tình huống này cũng không hiếm gặp trong giới truyện tranh Nhật Bản. Rất nhiều tác giả truyện tranh ra vài trích đoạn, nhìn phản ứng của người đọc, sau đó mới quyết định có tiếp tục viết không, cũng cam đoan tác giả và nhà xuất bản đều có một khoản tiền lời hợp lý, như tác giả Tsukasa Hojo của truyện Thợ Săn Thành Thị, đã ra hai trích đoạn trước, gần một năm sau mới chính thức cho ra đời Thợ Săn Thành Thị.

Trích đoạn không dài lắm, rất ngắn gọn. Câu chuyện như cổ tích, vua hải tặc Roger, từng có của cải, quyền lực, danh vọng…sau khi bất hạnh thất thủ bị bắt đi, khi lên đoạn đầu đài đã điên cuồng cười nói với mọi người “Muốn của cải của ta thì ta cho các ngươi, đi tìm đi, báu vật của thế giới ở bất cứ đâu!” Từ đó, toàn bộ nam nhi dũng cảm trên thế giới đều rời bỏ cuộc sống bình thường, đi về biển rộng, hướng về nơi chốn dấu kho báu hải tặc. Thời gian trôi qua, hải tặc trên thế giới đã tạo được bá quyền trên biển, thời đại cả thế giới thành cướp biển.

- Hải tặc, của cải, quyền lực, thám hiểm, thần kỳ.

Miyamoto đặt bản thảo lên bàn, nhìn Phương Minh Viễn nói:

- Cậu Phương, tôi nghĩ cậu có thể yên tâm sáng tác, chỉ cần mấy từ này đã đủ hấp dẫn nhiều người. Hơn nữa, có bảng hiệu chữ vàng của cậu, tôi nghĩ nó không có khả năng thất bại.

- Mong được như ngài Miyamoto nói.

Phương Minh Viễn cười nói. Vua Hải Tặc tất nhiên không thể thất bại. Ở kiếp trước, nó được xem là kế tục tinh thần của Matsumoto, là liều thuốc trợ tim cho tinh thần thanh thiếu niên Nhật Bản. Bản in truyện tranh của nó đột phá đến cả trăm triệu quyển. Phương Minh Viễn sở dĩ vội vàng đưa trích đoạn ra vì phòng ngừa lại xuất hiện việc như Street Fighter 2. Chỉ cần có trích đoạn của Vua Hải Tặc, thì không cần biết là ba hay năm năm sau mới làm tiếp, cây rụng tiền này chắn chắn không thể thoát khỏi lòng bàn tay mình.

Miyamoto lúc này cười rạng rỡ. Ông ta không thể ngờ, Phương Minh Viễn chẳng những đã chuẩn bị tốt tác phẩm mới, mà còn đưa ra thêm một bộ nữa. Hai bộ này đều xuất sắc như nhau, có thể tin rằng, hai năm tiếp theo, Nguyệt San Thiếu Niên chỉ có tăng trưởng. Ông ta lại càng khâm phục Phương Minh Viễn. Tiêu chuẩn tác phẩm của Phương Minh Viễn, trong giới truyện tranh Nhật Bản chưa thể nói đứng đầu, dù sao cũng còn vài tác giả khác, nhưng nói về tốc độ sáng tác thì Phương Minh Viễn hoàn toàn xứng đáng đứng đầu. Dù là U Du Bạch Thư hay Thợ Săn, nếu là tác giả khác, hai ba năm hay nhiều hơn cũng không thể nào ra được, không ngờ Phương Minh Viễn trong vòng một năm lại hoàn thành.

Nguyệt San Thiếu Niên sở dĩ tăng trưởng như vậy trong hai năm qua và Phương Minh Viễn có thể được nhiều người yêu thích ở Nhật Bản như vậy vì tốc độ sáng tác của hắn rất thần kỳ. Đối với tác phẩm hay, cho dù là truyện tranh, phim hoạt hình hay phim bộ, mọi người đều nôn nóng muốn biết diễn biến tiếp theo, truyện tranh của Phương Minh Viễn mỗi kỳ còn nhiều hơn của người khác, tất nhiên được nhiều người xem trọng. Nguyệt San Thiếu Niên hiện tại đang xem xét có phải gia tăng số kỳ hay không, thậm chí muốn sửa thành Tuần san. Hiện tại bài viết họ có được có thể chống đỡ khoảng bốn tháng. Như vậy chẳng những lượng người đọc tăng mà quảng cáo của tạp chí rõ ràng cũng tăng lên. Miyamoto cũng đồng ý với kế hoạch này. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Phương Minh Viễn phải cung cấp bài viết ổn định.

Miyamoto vỗ đầu nói:

- A, đúng rồi, suýt nữa thì tôi quên, còn có một việc nữa. Có nhà xuất bản ở Hoa Hạ liên hệ với tôi, muốn xuất bản U Du Bạch Thư và Thợ Săn ở trong nước