Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 606: Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây gặp nạn




Phương Minh Viễn đã sớn dự liệu được Triệu Tự An sẽ xin giúp đỡ. Hiện giờ, trong quan trường Hoa Hạ, hoặc phải có ô dù, hoặc phải có chiến tích thì mới có thể yên vị, có thể được mau chóng thăng chức. Nếu Triệu Tự An muốn tiến thêm một bậc thì việc tăng cường hợp tác với Phương gia là chọn lựa duy nhất. Hơn nữa, dượng hắn mấy ngày trước cũng đã gật đầu hứa quay về Bình Xuyên nhậm chức, trong đó cũng có công của Triệu Tự An.

Nhưng Phương Minh Viễn không ngờ, Triệu Tự An còn mang đến một tin tốt lành. Ông ta thăng chức, chẳng những làm phó Chủ tịch thành phố Phụng Nguyên mà còn chủ quản thu hút đầu tư và phát triển công thương nghiệp. Điều này đối với Phương Minh Viễn là niềm vui bất ngờ.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của Triệu Tự An, thời gian hai người nói chuyện không lâu thì Lý Đông Tinh và Lữ Lương đã chạy đến. Nhưng may mắn là Phương Minh Viễn và Triệu Tự An đã bàn chuyện xong. Phương gia sẽ cố gắng giúp Triệu Tự An đứng vững ở Phụng Nguyên, còn Triệu Tự An cũng phải biết có qua có lại mới toại lòng nhau. Cũng may là hai bên đều biết rõ đối phương, hợp tác như vậy không tổn hại đến lợi ích của quốc gia và nhân dân, lại đối với hai bên đều có lợi, tất nhiên là đáng mừng.

Có Triệu Tự An là Phó Chủ tịch thành phố tương lai này, hơn nữa, Mã Vĩnh Phúc cũng đã được thăng chức làm phó Trưởng ban thư ký của Ủy ban nhân dân tỉnh, còn Dương Quân Nghĩa làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật kiêm giám đốc sở, ít nhất đã hình thành được tam giác quyền lực. Còn chưa nói đến, mấy năm gần đây, Phương gia không giao hảo được với các cán bộ khác trong tỉnh Tần Tây. Ba người đều hiểu rõ, mọi người nhiều năm hợp tác, đôi bên đều có lợi, hơn nữa, yêu cầu của bọn họ cũng không vượt quá giới hạn của Phương Minh Viễn. Tin rằng sau khi Lý Đông Tinh và Lữ Lương tiến vào quan trường thành phố Phụng Nguyên, ảnh hưởng của Phương gia với chính giới tỉnh Tần Tây càng mạnh hơn. Đây cũng xem như tâm huyết nhiều năm bồi dưỡng giờ mới có kết quả.

Triệu Tự An dù sao cũng công việc bề bộn, có thể tìm được nửa ngày đến Bình Xuyên một chuyến đã là cực hạn, nên đến chiều liền cáo từ quay lại Ly Sơn. Lý Đông Tinh, Lữ Lương và Phương Minh Viễn đưa ông khỏi thành cổ, nhìn theo xe con của ông ta xa dần.

Tâm trạng của Lý Đông Tinh và Lữ Lương rất tốt, nhìn thấy cục diện ở huyện Bình Xuyên đã được xác định, họ muốn sau khi trở thành cán bộ thành phố Phụng Nguyên, thì sẽ vui vẻ với phó Chủ tịch thành phố Phụng Nguyên này, xem như kết giao bằng hữu trong quan trường thành phố Phụng Nguyên, đối với họ rất có lợi về sau.

Tin Triệu Tự An tới chơi nhanh chóng tới tai Lưu Trì. Lưu trì không khỏi thêm vài phần kiêng ki Phương gia. Nhà Lưu Trì cũng có ảnh hưởng nhất định với lãnh đạo cao cấp tỉnh Tần Tây. Hôm qua y vừa biết được, sau ngày 1 tháng 10, Triệu Tự An sẽ thăng chức thành phó Chủ tịch thành phố Phụng Nguyên. Triệu Tự An hôm nay đến thăm Phương gia, ý tứ trong đó y cũng hiểu được. Làm thế nào liên kết với Phương gia cũng là điều khiến y đau đầu nhất.

“Reng…..”

Tiếng chuông điện thoại reo. Không phải điện thoại trên bàn làm việc mà là điện thoại di động trong ngăn kéo của y. Người có thể biết được số điện thoại này đều là bạn bè thân thuộc của Lưu Trì.

- A lô, là tôi, các anh đã đến sân bay Phụng Nguyên hả? Được, được, dù sao cũng đến đây đã.

Lưu Trì hớn hở nói. Đây là mấy người bạn ở Bắc Kinh của y, nghe nói hiện giờ y là Chủ tịch huyện nên muốn đến huyện Bình Xuyên chơi.

Ngay lúc này, cửa phòng bị gõ lớn hai tiếng, tiếp theo Ngụy Bá Đạt xuất hiện trước cửa, hơi kinh hoàng nói:

- Sếp ơi, không xong rồi, phân xưởng luyện thép trong nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây đã xảy ra chuyện, có công nhân chết rồi.

Đầu Lưu Trì lúc ấy “bùm” một tiếng. Làm phó Chủ tịch thường trực huyện, khối sản xuất công nghiệp này cũng do y chủ quản, Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây lại là doanh nghiệp nhà nước lớn nhất huyện Bình Xuyên, tuy mấy năm qua hơi đình trệ, nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo. Là một nhà máy có hơn một ngàn công nhân viên, lại là một nhà máy lớn có đầy đủ công nghệ sản xuất, nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây vẫn hoàn toàn xứng đáng là anh cả trong các doanh nghiệp nhà nước ở huyện Bình Xuyên.

Từ lúc Lưu Trì tiếp nhận chức phó Chủ tịch huyện Bình Xuyên đến nay, không phải chưa từng nghĩ đến nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây. Nếu có thể làm cho nhá máy tăng trưởng thì sẽ có ảnh hưởng một chút so với việc Phương Minh Viễn tái tạo thành cổ.

Nhưng Lưu Trì hiểu rõ, muốn làm cho doanh thu của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây tăng trưởng là một khó khăn to lớn, phó Chủ tịch như y không đảm đương nổi. Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây thật sự quá nặng, chỉ tiền lương của công nhân viên chức hiện hữu và về hưu cũng là một con số khổng lồ. Hơn nữa, thiết bị trong nhà máy hư hỏng, công nghệ lạc hậu, công nhân thì người nhiều hơn việc, trộm vặt thì trị mãi không dứt.

Duy nhất có một phân xưởng không tồi, kết quả thu được sau khi nghe ngóng, cũng đã bị người ta nhận thầu rồi, chính là cha của Phương Minh Viễn.

Tuy Lưu Trì nghĩ mãi không hiểu, làm con thứ hai nhà họ Phương, Phương Thắng sao còn muốn làm việc ở nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây. Theo lý thuyết, dù ông ta muốn đến siêu thị Carrefour trên thành phố làm một giám đốc nho nhỏ cũng không ai dám cản trở. Nhưng ông ta vẫn muốn ở lại thị trấn Hải Trang, còn làm công nhân trong nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây.

- À, các anh đến đi, tôi sẽ sắp xếp người trong Ủy ban nhân dân huyện tiếp đãi các anh. Tôi có chút chuyện phải xử lý ngay. Ừ, gặp lại sau.

Lưu Trì đặt điện thoại xuống mới nói với Ngụy Bá Đạt:

- Có gì mà hoảng hốt, chuyện đã xảy ra rồi, cậu có hoảng cũng không thay đổi được mà còn làm người khác hoảng sợ.

Ngụy Bá Đạt khúm núm vâng dạ.

- Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thương vong mấy người?

Lưu Trì đứng dậy, bước ra khỏi văn phòng. Có chuyện lớn như vậy, lãnh đạo chủ quản như y phải lộ diện chứ.

Chuyện cũng đơn giản, trong phân xưởng luyện thép của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây có một mẻ nước thép ra lò, nhưng trong lúc cần cẩu chuyền nước thép thì có lỗi, kết quả là lò nước thép bị nghiêng, đổ ra ngoài, làm chết cháy tại chỗ mười một công nhân, còn ba người ở bên lò bên kia chạy thoát nên chỉ bị thương nhẹ. Tổn thất kinh tế còn đang thống kê.

- Mười một người?

Khóe miệng Lưu Trì lại giật giật, đây quả là chuyện lớn. Tuy nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây là xí nghiệp thuộc tỉnh, nhưng dù sao xảy ra chuyện lớn ở huyện Bình Xuyên, các lãnh đạo huyện ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.

- Gọi lãnh đạo các ngành liên quan đến ngay hiện trường nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây làm việc, Bí thư Lý và Chủ tịch huyện Lữ đã biết chưa?

- Đã thông báo, bọn họ cũng phải đến hiện trường chứ?

Ngụy Bá Đạt hỏi nhỏ.

Lưu Trì thoáng dừng bước. Thật ra, nếu Lý Đông Tinh và Lữ Lương đã tới thì mình đi hay không có gì khác biệt? Tới đó nghe bọn họ thuyết giáo sao? Nhưng y thân là phó Chủ tịch thường trực huyện, nếu không tới hiện trường thì sau này sẽ bị người ta xuyên tạc.

Kỳ thật người chạy tới thị trấn Hải Trang không chỉ có Lý Đông Tinh và Lữ Lương. Lúc biết được tin này, họ còn chưa rời khỏi thành cổ Bình Xuyên, nên Phương Minh Viễn cũng biết tin này, vô cùng khiếp sợ. Phương Minh Viễn quyết định cùng họ tới thị trấn Hải Trang.

So với chiếc Santana của Lý Đông Tinh và Lữ Lương, chiếc Mercedes-Benz của Phương Minh Viễn không chỉ êm mà tốc độ còn cao hơn, trên đường đi gặp xe Cảnh sát do Cục cảnh sát khẩn cấp huyện Bình Xuyên phái đi, chạy tới nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây cũng nhanh như điện xẹt.

Đến cửa chính nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây rồi, các lãnh đạo nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây nghe được tin tức vội vàng ra đón. Lý Đông Tinh và Lữu Lương bước xuống, Phương Minh Viễn cũng không đi theo, mà chờ khi họ vào cả rồi mới mang theo Trần Trung và Lâm Dung đến văn phòng phân xưởng xử lý nhiệt.

Bạch Bình và Phương Thắng đang nhíu mày, nhìn thấy con mình, tất nhiên cảm thấy kỳ quái. Dù Phương Minh Viễn đang về nghỉ hè ở Bình Xuyên nhưng hắn không về thị trấn Hải Trang. Thường thì buổi tối, sau khi hai vợ chồng Phương Thắng và Bạch Bình tan ca mới về Bình Xuyên với hắn.

- Mẹ, mẹ có sao không?

Phương Minh Viễn vừa vào cửa đã thấy đôi mắt đỏ hoe của Bạch Bình.

- Ôi, cô Vương trước đây thường đến chơi với con đã mất rồi.

Phương Thắng thở dài nói.

- Hả?

Phương Minh Viễn giật mình kinh hãi. Phương Thắng nói đến cô Vương, hắn cũng ít nhiều có ấn tượng. Khó trách mắt mẹ đỏ thế kia, hẳn là vừa mới khóc.

Phương Thắng miêu tả, Phương Minh Viễn mới biết được tình hình tai nạn cụ thể. Lúc châm nước thép, không biết sao dây thừng câu thép trên cần trục chuyền đột nhiên bị đứt, thùng nước thép đầy ứ vừa mới ra lò lập tức bị nghiêng, sau đó đổ hết xuống đất, chẳng những làm chiếc xe bể nát, còn lượng nước thép chảy ra, vì quá đột ngột, các công nhân đang làm việc bên dưới không kịp tránh, đã bị nước thép nóng bỏng người bao phủ.

Lần này cô Vương xui xẻo, cô làm nơi chuyền cần trục, vốn không phải là nơi nguy hiểm chết người, nhưng có lẽ do quá sợ hãi, cô từ cần trục nhảy xuống giàn giáo. Về lý thuyết chuyện này cũng không quá khó khăn, nhưng vì quá vội vã, cô quên cả quy trình thao tác, quên là đang đứng trên chuyền cần trục. Kết quả là khi nhảy, giày cao gót mắc lại cầu thang, người mất thăng bằng, lập tức ngã xuống.

- Em đừng khóc nữa, Tiểu Vương… Ôi, coi như không phải hành xác nữa.

Phương Thắng lại thở dài nói. Cô Vương ngã xuống đống gạch chịu lửa trong phân xưởng, lúc ấy hôn mê bất tỉnh, sau đó mới bị nước thép đã nguội bớt bao lấy. Thi thể của cô còn nguyên vẹn hơn những người khác, chỉ có điều không còn ra hình dáng.

Phương Minh Viễn sau khi nghe xong cũng không khỏi thở dài một hơi. Nếu hắn nhớ không lầm, cô Vương năm nay nhiều nhất cũng mới ba mươi tuổi. Nay mất đi chắc người nhà sẽ rất thương tâm.

- Em đã biết là trong nhà máy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện mà.

Mắt Bạch Bân lại đỏ lên.

Phương Minh Viễn không nói gì, chỉ gật đầu. Đây rõ ràng là tai nạn. Nhưng hiện tại kết luận như vậy là không thỏa đáng, mười phần là không kiểm tra thiết bị đầy đủ, năm dài tháng rộng mới dẫn đến hậu quả như vậy. Cô Vương này, nếu không mang giày cao gót mà theo đúng quy trình của xưởng, mang giày đế bằng cũng sẽ không ngã đến mức như vậy. Phương Minh Viễn cũng có chút ấn tượng với giàn giáo của phân xưởng luyện thép đó. Đừng nói người trưởng thành, hơn mười đứa nhỏ leo lên cũng không thành vấn đề. Đây hiển nhiên là trái với quy trình thao tác của chuyền cần trục.

- Được rồi, được rồi.

Phương Thắng đưa khăn tay ra, bất đắc dĩ nói:

- Khóc cũng không giải quyết được vấn đề. Hay là nghĩ làm thế nào giúp người nhà tiểu Vương đi. Ôi, sau này già trẻ trong nhà sống không yên rồi.

Mấy năm qua, nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây có hiệu quả và lợi ích không tốt lắm, tiền lương của cán bộ công nhân viên chức còn chưa trả đủ. Giờ lại xảy ra chuyện này, cho dù đối với nhà máy hay nhân viên cũng là tai họa.

- Anh nói, nếu yêu cầu điều chồng Tiểu Vương đến phân xưởng chúng ta thì thế nào?

Bạch Bình nói. Hiện giờ, trong nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, ngoại trừ lãnh đạo nhà máy còn hưởng được béo bở, công nhân được lãnh lương nhiều nhất là ở phân xưởng của Phương Thắng.

- Không được.

Phương Thắng chưa trả lời, Phương Minh Viễn đã từ chối. Lúc trước, khi cha nhận thầu phân xưởng này, nói cái gì là không nhờ tiền của con, là cùng mấy đồng nghiệp cũ trong nhà máy đóng tiền nhận thầu, nhưng ai cũng rõ, Phương gia được giao nhiều nhất,vì nể mặt Phương gia nên Phương Thắng mới được cho làm. Tuy mấy năm nay, tài sản của Phương Thắng cũng tăng lên nhiều lần nhưng anh ta chưa từng loại bỏ các đồng sự cũ. Nếu như lần này Phương Thắng mở cửa thì mặc kệ là mọi người hoan nghênh hay bất mãn, đối với Phương Thắng đều không phải là chuyện tốt.

- Nhưng không thể trơ mắt nhìn họ khổ sở như vậy được?

Bạch Bình không chịu nổi nói.

- Mẹ, giúp người có ngàn vạn cách. Sao mẹ lại muốn chọn cách rắc rối nhất, cũng là cách dễ gặp chuyện không may nhất?

Phương Minh Viễn cười khổ nói. Không sai, cô Vương là đàn em thân thiết. Nhưng nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây lớn như vậy, cha mẹ làm việc ở đây đã hơn hai mươi năm, hết người này tới người khác, có thể sắp xếp được cho toàn bộ không? Sắp xếp cho người này, không sắp xếp cho người kia, sau này rất rắc rối. Không sắp xếp đồng đều cũng là một tai họa.

- Vậy việc này giao cho con, con phải làm cho xong.

Bạch Bình nói.

- Dù sao, trước đây cô Vương còn giúp mẹ trông con đấy.

- Hả?

Phương Minh Viễn không khỏi choáng váng. Mẹ cũng thật là, mẹ không chịu quyết định mà lại đổ hết lên người hắn.

Phương Thắng vỗ vỗ vai Phương Minh Viễn nói:

- Minh Viễn, cha tin cón nhất định có cách thích đáng để sắp xếp chuyện này.

Phương Minh Viễn hoàn toàn hết chỗ nói. Hai vị này không phải thông đồng từ trước đó chứ?