Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 584: Quy định khắc nghiệt




Lý Vũ Hân cực kỳ tức giận vì trong hành lý cô gửi, có hai món quà tặngngười khác giờ đã không còn, tuy nói không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng mứcđộ quý trọng, cũng không kém. Toàn tỉnh Tần Tây chưa chắc đã có những đồ vật giống như thế.

Là do người dì của cô mang từ nơi của người Môn Ba về đây. Môn Ba là một dân tộc thiểu số tại Trung Quốc, họ sinh sống tại nơi được gọi là nóc nhà của thế giới – Hymalaya - vùng này dân số khoảng 5, 6 vạn người. Phần lớn thìsống ở khu vựcdo Ấn Độquản lý.

Lý Vũ Hân cũng phải mè nheo, nhõng nhẽo đến cùng cực mới lấy được 2 món từ trong tay dì út mình, ý định là tặng cho Triệu Nhã và Phùng Thiện, không ngờ theo đường vận chuyển từ Duy Nam đến Bình Xuyên thì chẳng thấy tăm hơi.

Lúc ở Duy Nam, cô đã có ý định mang theo bên mình, sợ lỡ chẳng may trong lúc vận chuyển có va chạm hay có chuyện gì đó thì cũng không hay.

Lý Vũ Hân vội vã chạy đến bộ phận vận chuyển khiếu nại, nhưng là cô cảm thấy khó chịu chính là thái độ của nhân viên bên bộ phận này.

Ban đầu, dĩ nhiên là bọn họ không thừa nhận đãlàm mất đồ vật của cô, đề nghị Lý Vũ Hân mang ra hóa đơn vận chuyển. Họ sẽ giúp cô tìm lại. Và nếu lỡ như không tìm lại được thì căn cứ vào quy định vận chuyển của nghành đường sắt, thì mỗi một kilôgam họ sẽ bồi thường 15tệ. Và nếu như Vũ Hân không chứng minh được đồ vật của cônặng bao nhiêu, như vậy cô chỉ có thể nhận 15 tệ mà thôi.

15 tệ - đối với Vũ Hân không đáng là bao. Nếu như đổi 15 tệ mà lấy lại được đồ vật đã mất của mình thì cô sẵn sàng cấp lại cho họ 15, thậm chí 50 hay 60 tệ cũng cam lòng

Đồ thủ công mỹ nghệ của người Môn Ba cũng không có nhiều trên thị trường, rất ít thấy bóng dáng.

Bình thường họ chỉ trao đổi quanh quẩn cận khu vực của mình. Nếu không phải dì của Vũ Hân đi có việc ngang qua, thì cũngkhó mà mua được.

Cũng do nó hiếm có, nên cô mới quyết định tặng cho Triệu Nhã và Phùng Thiện.

Trong lòng cô thừa biết. Đối với mấy người Triệu Nhã, các loại vật phẩm trang sức xa xỉ, hay các loại quần áo quý giá đẹp đẽ, nhà cửa cao cấp, xe cộ thời thượng đều không đáng gì. Chỉ cần các cô muốn là có. Ngược lại, những cái gì lạ mắt, tương đối hiếm có, thì các cô lại thích thú.

Vì kéo gần mối quan hệ đôi bên, đó cũng chính là kết quả mà Vũ Hân muốn thấy.

Ngặt nỗi tâm huyết của mình giờ lạitheo ngọn gió bay bay .

Cứ tình hình này, với cô thì không thể chấp nhận được.

-đây không phải là chúng tôi nói mà không có căn cứ! Nhưng đây là do Bộ Đường sắt quy định chị có hiểu không? Trừ phi chị chứng minh vật phẩm của chị là do bên chúng tôi làm thất lạc. Còn không thì căn cứ theo quy địnhcứ15 tệ trên một kg này. Và nếu chị cảm thấy chưa thỏa đáng, chị có thể khiếu nại lên cấp trên. Xin mời đi cho! Đừng cản trở công việc chúng tôi ở chỗ này!

Người phụ nữ tầm tuổi trung niên, nói với vẻ thiếu kiên nhẫn trên nét mặt.

-Quy định nào cũng không thể không có đạo lý như vậy ? Có cái kiểu đối xử với hành khách như thế sao?Vận chuyển đồ đạc của tôi từ Duy Nam đến Bình Xuyên này lại bị thất lạc. Các anh chị lại không thừa nhận, giờ lại còn nói mỗi kg bồi thường 15 tệ cái gì chớ? Đồ đạc của tôi giá trị chỉ có 15 tệ thôi ư?

Lý Vũ Hân thoạt nhìncũng tầm 15,16 tuổi, dung mạo xinh đẹp. Nhất là cặp chân dài hấp dẫn ánh mắt mọi người dõi theo.

- Nếu anh chị không giải quyết được vậy tôi phải gặp lãnh đạo của anh chị mà thôi.

Lý Vũ Hân căm giận nói.

-Vậy cô cứ đi đi! Cô tìm lãnh đạo phòng vận chuyển hay lãnh đạo nhà ga?

Người phụ nữ dửng dưng nói. Giống như chuyện này đã phát sinh nhiều lần. Khiến các cô cũng phát mệt, mà lãnh đạo cũng phát phiền.

-Cô....?!

Vũ Hân bộ dáng giống như lợn chết không sợ nước sôi chỉ vào người phụ nữ nói không nên lời.

-Xin lỗi...! Đây là bảngbiểu bồi thường. Mời chị ghi vào cho! Sau đó ký tên phía dưới, chúngtôi sẽ gửi cho chị.

Một nữnhân viên khác tiệntay vất lại đấy mộtbảngbiểu và một cây bút. Giọng điệu cao cao tại thượng nói.

Lý Vũ Hân lửa giận xông đến đỉnh đầu. Rốt cuộc là lỗi của ai chứ? Mình vừa tốn tiền vận chuyển, vừabịmất đồ đạc không nói thì chớ. Nghe cái giọng điệu này giống như không phải bồi thường mà bố thí thì đúng hơn.

Vũ Hân không sao chịu được.

-Chị Vương ơi!Nghe em nhé ! Chị phí hơivới hai con nhóc đó làm chi?

Bên tai lại loáng thoángtruyền đến thanh âm của 2 người nhân viên nọ. Âm thanh tuy rằng không lớn, nhưng vẫn làm cho Lý Vũ Hân mặt đỏ lên. Cô cũng đã lớn, đối với sự tình giữa nam và nữ cũngcó hiểu biết.

Tất nhiên cũng hiểu hàm ý trong lời nói đó.

-Vũ Hân!

Sau lưng đột nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc. Lý Vũ Hân kinh ngạc xoay qua ... vừa đúng lúc nhìn thấy Tô Ái Quân, Phương Minh Viễn cũng tới. Bọn họ hướng bên này đi đến, người vừa chào hỏiđúng là Lâm Dung.

-A...chịDung? Minh Viễn, chú Tô. Mọi người sao lại ở đây?

Lý Vũ Hân kinh ngạc.

-Chú cũng từ Phụng Nguyên về, vừa mới xuống xe lửa.

Tô Ái Quân cười ha hả nói.

-Sao vậy? Xảy ra chuyện gì với cháu hả?

-Cậu chính là Phương Minh Viễn à? Vũ Hân - Nhìn cậu ấy có vẻ lớn hơncậu nhiều. Cậukhông phải đã nói Minh Viễn tuổi so với cậu còn nhỏ hơn sao?

Một cô gái có đôi chân thon dài đang tiến đến.Đánh giá Phương Minh Viễn một phen rồi nói.

-Cô ấy là bạn của mình, và đồng thời cũng là bạn học - Lô Minh Tú. Lúc nàytheo em đến Bình Xuyên đến chơi.

Lý Vũ Hân đỏ mặt, vội vàng giới thiệu với mọi người.

-Vũ Hân có chuyện gì với bọn họ à?

Lâm Dung cũng hỏi.

-Nói chuyện đạo lý với các cô ấy cũng bằng không.Vận chuyển thìđánh mất đồ đạc của em đã đành, thái độ lại vô cùng khắc nghiệt. Bồi thường ư? Giống bố thí thì có!

Lô Minh Túgiương cái miệng nhỏ nhắn lên, phang cho 1 tràng như súng bắn liên thanh,đem sự tình vừa nãy nói qua.

Phương Minh Viễn, Tô Ái Quân, và Lâm Dunglông mày liền nhíu lại.

Kỳ thật bọn họ cũng đều biết, bộ Đường sắt quả thật là có quy định như vậy. Đúng lànhững người này án theo quy định mà làm việc. Mấy cái dạng quy định ăn hại giống như vậy cũng có không ít.

Trước đây, Phương Minh Viễn cũng biết, bộ Đường sắt có một quy định mà những quy định đóban hành từ những năm 70, áp dụngcho đến 10 năm sau của thế kỷ mới.

Quy định về va chạm giữa xe lửa và người đi xe trên tuyến đường sắt (Ngoài những quy định về sự cố có thương vong đã ban hành),

Trong quyết định trên còn nói rõ. Nếu xe lửa đâm chết người, chỉ cấp một trăm năm mươi tệ tới ba trăm tệ, hơn nữa đây là phí chữa trị, cũng không phải khoản bồi thường gì.

Đương nhiên , trong thời bao cấp – thìđiều đó là sự hỗ trợ tương đối khá hợp lý, giải quyết giúp anh trong lúc anh nằm bệnh viện.

Một trăm năm mươi đếnba trăm tệ phí cứu thương, cũng xem như là khoản tiền khá lớn, trong những năm 70,80.

Nhưng đến những năm hai nghìn, thì chút tiền ấy đừng nói đến giúp đỡ màgiống như vả vào mặt người ta 1cái.

Xét cho cùng, thì những nhân viên đó cũng không có gì sai trái, nhưng thái độ cũng không nên quá khắc nghiệt. Điều ấy đâu có giải quyết được mâu thuẫn giữa đôi bên, nó càng đào thêm hố sâu ngăn cách.

Đánh mất đồ đạc đã đủ bực bội rồi, lại nghe lời nói lạnh nhạt trong đó, không nổi cơn điên mới lạ.

Tô Ái Quân nhìn sang Phương Minh Viễn, không thấyPhương Minh Viễn nói cái gì. Bất chợt nghe tiếng của nhân viên bộ phận vận chuyển kia. Cô gái họ Vương vỗ bàn nói:

-Này này.....Bé gái kia! Nói cô đó! Cô khẩn trương lại đây ký tên, rồi cầm tiền đi đi, đừng làm trở ngại công tác của chúng tôi.

Lâm dung lập tức không đáp ứng , cao giọng nói:

-Chị ăn nói kiểu gì vậy?Như thế nào là trở ngại công tác của chị? Người ta vận chuyển đồ vật này nọ bộ không đóng phí chuyên chở hay sao? Đã là mất đồ đạc của người ta, thái độ nhận lỗi là thế này à? Mấy ngườicó hiểu cái gì gọi là vì nhân dân, khách hàngphục vụ hay không vậy hả? Lãnh đạo các chị không hướng dẫn các chị à?

Lâm Dungthanh âm có thể sánh ngang với Lý Vũ Hân. Dáng người cao cao, hơn nữa lại bộ dạng xinh đẹp, lập tức thu hút một số người hiếu kỳ tiến lại đây.

Cô gái kia bị Lâm Dung phê bình trước mặt mọi người như vậy, cộng với ánh mắt mọi người nhìn vào, sắc mặt không khỏikhó chịu, vỗ bàn nói:

-Tôi cảnh cáo cô không được ở nhà ga gây rối, nhiễu loạn trật tự của nhà ga. Bao nhiêu đó thôi, cô cũng gánh không nổi rồi. Nếu cô còn nói hươu nói vượn trước mặt mọi người, kích động quần chúng không rõ chân tướng, đem mấy người bọn cô tạm giam lại bâygiờ.

-Thái độ phục vụ của cô như vậy, bảo sao người ta chịu nổi? Cô nói rằng tôilàm mất trật tự sao? Thật đúng là chỉ cho phép nhà quan phóng hỏa, còn dân chúng thì không được đốt đèn à?

Lâm Dung trả lời một cách mỉa mai, trong lòng cũng cười thầm.Yêu cầu cảnh sát đem những người phía mình toàn bộ tạm giam? Hóa ralũ lụt vọt tới miếu long vương à!.

Cô ả kia sao mà biết mình đang đối mặt với những người có lai lịch như thế nào?

Có điều công tác đã lâu, ở nghành đường sắt riết thái độ ra vẻ bề trên, mặc dùhiện giờ tuy chỉ mới nhân viên. Dường như tư tưởng “ông lớn” này, vẫn còn thâm căn cố đế.

-Vương Na, xảy ra chuyện gì vậy?

Uông Manh Thục hỏi.

Từ phía sau văn phòng đi ra, lúc bắt đầu Lý Vũ Hân và các cô tranh chấp thời điểm ấy âm thanh còn không lớn, cô ở trong phòng làm việc cũng chỉ nghe loáng thoáng. Hiện giờ, thấy Lâm Dung đang cao giọng. Uông Manh Thục tự nhiên sẽ không thểlàm ngơ .

-Manh Thục ha? Mấy người này vô lý gây rối, tôi sẽ kêu công an lại đây, đem bọn họ đi.

Vương Na chỉ vào Lâm Dung nói.

Cô ảnày nửa năm trước đến đây ỷ thếông xã là trưởng phòng điều hành nhà ga. Ở trạm này là có danh có tiếng. Cho nên khi đối mặt với Uông Manh Thục cũng không có một chút thái độ tôn kính nào cả.

Uông Manh Thục giận muốn nghiến cả răng, nhưng cô cũng biết, sắp tới công ty sẽ điều chỉnh nhân viên, chính mình có thể tiếp tục làm trưởng phòng hay không, khó mà nói. Nhưng chồng Vương Na khả năng tại vị cũng cao. Cho nên, chính mình cũng không muốn đắc tội vớ cô ả này làm gì.

-Này mọi người nhường một chút nhường một chút.

Nương theo thanh âm, hai gã tuần cảnh theo đám người từ ngoài chen vào đây.