Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 551: Nhân vật truyền kỳ




Mưa cứ rơi tí tách không ngừng, đoàn người vẫn ngồi trên ban công trước quán ven hồ thưởng thức cảnh sương mù mờ mờ ảo ảo của hồ Ashi và nghe câu chuyện không có thật mà Phương Minh Viễn kể về vùng biển Ca ri bê xa xôi. Cảnh này đến mười mấy năm sau khi nhớ lại Vũ Điền Quang Ly vẫn cảm thấy như nó mới xảy ra ngày hôm qua.

Khi đồng hồ chỉ đến con số bốn giờ chiều, cơn mưa kéo dài suốt gần ba giờ đồng hồ cũng đã tạnh. Tuy rằng cả hồ vẫn đang được bao phủ trong màn sương mù nhưng bọn họ cuối cùng vẫn có thể rời khỏi cái quán mà họ đã ngồi cả một buổi chiều.

Asohon Kagetsu đề nghị ngồi tàu thủy về lại khách sạn, như thế mọi người có thể nghỉ ngơi một chút, ăn xong cơm là có thể đi tắm suối nước nóng, mọi người không có ý kiến gì khác nên đều đi về phía bến tàu. Vừa đi đến bến tàu mấy người Phương Minh Viễn lại gặp hai người quen.

-Sao mọi người lại ở đây?

Joseph và Agatha khi bị Phương Minh Viễn gọi ngạc nhiên há hốc miệng.

-Tôi cũng muốn hỏi hai người sao hai người lại ở đây?

Nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của hai người Phương Minh Viễn cười cười nói:

-Joseph, không phải là anh đã được điều về tổng bộNokia rồi sao? sao lại chạy đến Nhật thế này?

Joseph giơ hai tay lên nói:

-Chỉ là quay về đi đào tạo thôi vì thế nên tôi đã quay lại rồi, vừa hay chúng tôi có mấy ngày được nghỉ phép nên đã đến đây nghỉ dưỡng.

Phương Minh Viễn kéo Joseph đến một bên hỏi nhỏ:

-Joseph, nói thật đi, tập đoàn Nokia của anh bây giờ không dễ sống phải không?

Joseph cười khổ nói:

-Rất không dễ sống, đã gần lâm vào tình trạng phá sản rồi.

Lúc này tập đoàn Nokia còn kinh doanh cả sản xuất giấy, cáp điện, cao su, lốp xe, sản xuất dược thậm chí còn cả hai nhà xưởng sản xuất ti vi nữa, lĩnh vực sản xuất quá rộng nên việc tiêu thụ không được tốt, bây giờ đang ngập trong vũng bùn thua lỗ. Vì điều này từ trên xuống dưới tập đoàn Nokia đều cảm thấy đau đầu. Là một công ty đã được thành lập sáu bảy chục năm nên mọi rất có cảm tình với nó.

-Anh không chuyển những lời tôi nói đến tổng giám đốc của các anh sao?

Phương Minh Viễn kỳ quái hỏi.

Joseph cười khổ buông tay xuống, anh ta đã nói với sếp rồi nhưng tổng bộ không coi chuyện này ra gì cả. Có điều điều này cũng có thể hiểu được, vùng Hoa Hạ đối với tập đoàn Nokia mà nói vẫn còn là một vùng đất còn chưa được khai phá, nên vốn không nhận được sự coi trọng. Anh ta lại không phải là cán bộ cốt cán trong công ty nếu không cũng sẽ không bị phái tới Hoa Hạ mà đã được tới Nhật rồi. Tin anh ta chuyển về tổng bộ không nhận được sự coi trọng cũng là bình thường. Huống gì Kayla CEO của tập đoàn Nokia cũng không phải là người dễ dàng nghe theo lời khuyên của người khác, khi anh ta đưa tin tức này lên tổng bộ, nói thật cũng không hy vọng nhiều lắm.

Phương Minh Viễn hiểu ý gật gật đầu. Nói thật, lúc đầu khi nói với Joseph những chuyện này thật ra hắn cũng không hy vọng nhiều lắm, nếu như chỉ cần thế này mà đã có thể liên hệ được với những nhân vật cao cấp của Nokia, thế thì có mà thành kỳ tích rồi.

-Haizz, thôi được thôi được. Tôi có thể hiểu. Hy vọng sau này Nokia các anh có thể được như phượng hoàng lửa, có thể tái sinh.

-Có điều, Phương, theo tôi được biết, giám đốc công ty điện thoại Nokia của chúng tôi hiện đang ở Nhật tham dự một hội nghị, không biết cậu có hứng thú gặp ông ta không?

Joseph cười nói. Anh ta và Ollila trước đây cũng từng là bạn học cùng trường, anh ta cũng đã từng nói qua điện thoại kiến nghị của Phương Minh viễn với Ollila, lúc đó có vẻ ông ta rất có hứng thú.

-Ai cơ?

Phương Minh Viễn kéo mạnh cánh tay của Joseph.

-Anh nói lại một lần nữa xem?

-Hả?

Joseph bị Phương Minh Viễn làm cho giật mình:

-Ollila giám đốc điều hành công ty điện thoại di động Nokia.

-Khụ

Trong lòng Phương Minh Viễn bị một phen giật mình.

JormaOllila cái tên này đối với tuyệt đại đa số người dân Hoa Hạ mà nói không có gì là quen thuộc, còn kém xa so với Billgates hay Clinton. Nhưng cái tên này kiếp trước ở Phần lan, không thua kém gì tổng thống, thậm chí còn có người nói đùa rằng chỉ cần Joma Ollila biểu hiện nguyện vọng muốn tranh cử tổng thống, vậy thì nhất định ông ta sẽ trở thành tổng thống Phần Lan.

Công ty sản xuất điện thoại di động lớn nhất thế giới được sinh ra ở Phần Lan, như thế có nghĩa là trên một trình độ nhất định nào đó ở đất nước Bắc Âu nhỏ bé này Nokia chính là đại diện cho Phần Lan. Mà người đứng đầu công ty Nokia cũng có thể so sánh với tổng thống của Phần Lan rồi.

Ở kiếp trước Phương Minh Viễn đã từng ngẫu nhiên xem qua những tài liệu về Joma Ollila. Ông ta là người Phần Lan chính gốc từng du học tại Anh, đã từng làm việc tại ngân hàng Hoa Kỳ, và đã tham gia vào ban quản lý ngân hàng này. Sau đó ông ta đầu quân vào tập đoàn Nokia, bắt đầu từ vị trí phó giám đốc bộ phận kinh doanh, trong thời gian bốn năm năm, khi Nokia vì những đường lối chính sách sai lầm mà đối mặt với việc phá sản, ông ta đã tiếp nhận chức chủ tịch kiêm giám đốc điều hành tập đoàn.

Joma Ollila nhận nhiệm vụ lúc tình hình lâm nguy đã nhạy cảm nắm bắt được tình hình biết được trào lưu của nghành điện thoại di động đã thay đổi nên đã dũng cảm từ bỏ những nghành truyền thống của công ty đem hết tất cả tài lực của công ty đầu tư vào nghành viễn thông, đặc biệt là nghành sản xuất di động. Rất nhiều người cho rằng đây là số tiền đặt cọc cho cuộc chơi mạo hiểm, nhưng sau khi phân tích tình hình thị trường và xu hướng của thời đại Joma Ollila vẫn cố gắng kiên trì theo đuổi quyết định của mình. Và sự thật đã chứng minh lựa chọn của ông ta là đúng đắn.

Sau này Joma Ollila cũng thừa nhận, lúc đó vì để phát triển nghành viễn thông để công ty chú ý đến nghành di động này ông ta không thể không điều chỉnh những nghành như cáp điện, sản xuất lốp xe lúc ấy đã trở thành những nghành rất quen thuộc nhưng không phải là trọng tâm của tập đoàn Nokkia.

-Đó thật sự là chuyện làm cho người ta cảm thấy căng thẳng. Anh có thể nhìn thấy tiềm lực trưởng thành nhưng anh không thể không bỏ ra một thời gian dài để tiến hành điều chỉnh kết cấu.

Joma Ollila đã từng nói như vậy.

Nhưng sau khi đã trải qua một thời gian điều chỉnh gian khổ, dưới sự lãnh đạo của Joma Ollila, tập đoàn Nokia bắt đầu trưởng thành với tốc độ chóng mặt tạo nên vô số cái nhất trong nghành thông tin, ví dụ như có bộ điện thoại số đầu tiên trong hệ thống mạng viễn thông toàn cầu, ví dụ như có điện thoại di động đầu tiên có thể thay được vỏ ngoài. Đồng thời cũng vượt qua Ericsson, Motorola để trở thành công ty sản xuất điện thoại di động lớn nhất thế giới.

Có thể nói Joma Ollila chính là nhân vật truyền kỳ còn sống sờ sờ trong nghành truyền thông của thế giới.

-Hiện tại ông ta đang ở Nhật?

Phương Minh viễn vội hỏi.

-Đúng vậy, ở Nhật, tham gia một hội nghị quốc tế về viễn thông. Tôi và Agatha đến Nhật nghỉ dưỡng chẳng qua cũng chính là vì muốn đợi anh ta họp xong thì gặp mặt.

Joseph cảm thấy kỳ lạ nhìn Phương Minh viễn:

-Phương, cậu biết Joma Ollila sao?

Biểu hiện của Phương Minh Viễn có chút kỳ lạ, sao lại phản ứng mạnh vậy chứ.

Phương Minh Viễn lúc này mới ý thức được, mình có chút thất thố, bây giờ vẫn còn đang nắm tay Joseph chưa chịu buông.

-Không quen, có điều tôi sớm đã nghe tiếng của ông ta rồi, một nhân vật đại danh lẫy lừng của ngân hàng Hoa Kỳ sau đó chuyển sang làm cho Nokia.

Những lời nói của Phương Minh Viễn khiến Joseph cảm thấy thoải mái hơn. Chuyện này lúc đầu trong nghành ngân hàng đã gây ra một chấn động tương đối lớn. Có điều anh ta lại quên mất chuyện này lúc đó chỉ ảnh hưởng đến nghành ngân hàng ở Bắc Âu và Tây Âu mà thôi. Mà lúc đó ở Hoa Hạ, việc mở cửa cũng chỉ mới bắt đầu.

Phương Minh Viễn tính toán trong lòng, đây đúng là một cơ hội hiếm thấy, nếu như có thể làm quen với Joma Ollila, đối với việc sau này thu hút kỹ thuật sản xuất điện thoại của Nokia có lợi ích rất lớn. Trong một tương lai rất dài sau này, Nokia sẽ khó khăn đầy mình, nếu như không ra tay vào lúc này sau này nếu có muốn với tay vào tập đoàn Nokia e rằng rất khó.

Nhưng, nếu muốn có được sự thừa nhận của Nokia cũng không phải là chuyện dễ dàng. Có điều, chỉ cần có đủ thời gian chuẩn bị, Phương Minh Viễn tin rằng trên thế giới này, chỉ cần những nhân vật này kiếp trước hắn đều có hiểu biết về họ thì không thể không tìm ra sơ hở.

-Thế thì tốt quá, lúc đó anh hãy giới thiệu tôi một chút.

Phương Minh Viễn cười hi hi ha ha nói. Hắn quyết định, cho dù có ở lại Tokyo thêm nửa tháng, hắn cũng phải kết giao được với nhân vật truyền kỳ Joma Ollila này.

Đúng lúc Joseph muốn gật đầu thì đột nhiên nghe thấy tiếng Agatha đằng sau giật mình hét lên, làm anh ta sợ đến mức giật mình quay lại. Chỉ nhìn thấy Agatha chỉ tay vào người đàn ông da trắng trong đám đông vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

-Ha ha ha, Joseph, đến đây đến đây, em giới thiệu với anh một người bạn.

Cô kéo tay Joseph đến trước mặt mọi người.

-Đạo đạo diễn Cameron!

Lúc Cameron tháo kính đen ra, biểu hiện của Joseph cũng chẳng khác gì Agatha, nếu không phải lúc đó Phương Minh Viễn bịt miệng anh ta lại thì có khi tiếng hét của anh ta đã làm chấn động không ít người.

-Xuỵt, Joseph, không phải là anh muốn đi trong một biển người Nhật Bản đấy chứ?

Phương Minh Viễn nghiến răng nghiến lợi nói. Những người bạn này thật là không biết trấn tĩnh gì cả, dù gì cũng đã hai mấy gần ba mươi tuổi đầu rồi, lại công tác ở nước ngoài nhiều năm như vậy, sao lại có thể bị kích động như vậy chứ. Sau khi hai người bọn họ gào to như vậy, đã thu hút ánh nhìn của không ít người xung quanh, mọi người đều đang nhìn lại hướng này.

-Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi thật sự là quá kinh ngạc.

Joseph lập tức xin lỗi nói.

-Đạo diễn Cameron, anh anh anh…sao anh lại ở đây.

-Buổi ra mắt phim của Nhật mới diễn ra vài ngày trước, James sao lại không thể ở đây?

Phương Minh Viễn ngạc nhiên hỏi.

Joseph và Agatha ngạc nhiên nhìn Phương Minh Viễn, từ cách sưng hô có thể thấy Cameron và Phương Minh Viễn rất thân thiết. Có điều, quan hệ của bọn họ từ đâu mà có?

-Còn có rất nhiều buổi ra mắt ở các nước châu Âu, chẳng nhẽ đạo diễn Cameron không cần tham dự sao?

Joseph ngạc nhiên hỏi.

-Haha, bên đó tôi không tham dự, từ Nhật trở về tôi còn phải chuẩn bị cho tác phẩm mới.

Cameron cười nói.