Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 503: Thăm một người bạn




Trong phòng hội nghị lúc này, tiếng vỗ tay như sấm dậy! Cho dù là nhân viên nhà giam hay là đại diện của phạm nhân, lúc này đều toát lên vẻ mặt hưng phấn, bởi vì bọn họ đều có thể nhận được ích lợi lớn từ việc quyên tặng của tập đoàn Carrefour. Sau khi hội nghị kết thúc, Lưu Hán ân cần dẫn Vũ Ninh Đức, Mã Diệc Lập vào một phòng họp nhỏ.

Phương Minh Viễn cũng liền đi theo tới phòng họp nhỏ, trước ánh mắt kinh ngạc của Lưu Hán, ngồi xuống bên cạnh Vũ Ninh Đức, Mã Diệc Lập liền ngồi xuống vị trí hạ thủ, Lâm Dung ngồi giữa hắn và Phương Minh Viễn!

Con ngươi của Lưu Hán không khỏi vì thế mà căng thẳng, ở Trung Quốc, trong những trường hợp như thế này, mỗi người ngồi một vị trí đều phải hết sức chú ý, tuyệt đối không thể ngồi sai. Đương nhiên rồi người trên, nếu ngồi ở phía dưới, vậy còn có thể là nói người thân cậni, , nhưng những người sau nếu như ngồi cấp dưới ngồi chổ của cấp trên, thì là phạm vào đại kỵ, như vậy thì tiền đồ sau này của cuộc đời cũng coi như là chấm dứt!

Mà Phương Minh Viễn ngồi xuống bên cạnh Vũ Ninh Đức, xem sắc mặt của những người khác, lại dường như đây chỉ là một chuyện bình thường, không nghi ngờ gì, Phương Minh Viễn, thân phận và địa vị còn cao hơn cả người phụ nữ xinh đẹp Mã Diệc Lập!

Mà xem xét độ tuổi của Phương Minh Viễn, có lẽ không thể là người trong thể chế, như vậy là người của tập đoàn Carrefour rồi! Nhưng, Mã Diệc Lập là Tổng giám đốc công ty liên kết của tập đoàn Carrefour, ở tỉnh đã là nhân vật số một! Chẳng lẽ lại là người của tổng bộ? Tuy rằng chỉ mới qua mấy giây ngắn ngủi, nhưng trong đầu Lưu Hán đã có vô số những băn khoăn suy nghĩ.

- Giám đốc Vũ, tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ, không biết có thể trì hoãn một chút hành trình của Giám đốc Vũ hay không!

Phương Minh Viễn cười nói.

-Minh Viễn, cậu nói thế này quá khách khí rồi!

Vũ Ninh Đức trên mặt hiện vẻ chân thành tha thiết tươi cười nói:

-Cậu cứ nói!

Có nên trì hoãn hành trình hay không, đương nhiên là phải xem xét dựa trên tình huống thực tế mà định rồi. Nếu có thể khiến mối quan hệ với Phương Minh Viễn thân thiết hơn, cái hội nghị buổi chiều kia để người khác đi thay, thì cũng có mất gì!

-Tôi có một người bạn đã gặp qua mấy lần, cũng đang thụ án ở đây. Lần này đến đây, muốn đi thăm hỏi anh ta một chút, xem tình hình hiện tại của anh ta, không biết Giám đốc Vũ có thể giúp tôi nói tốt vài câu, cho tôi một cơ hội!

Phương Minh Viễn nói.

-Ồ...

Vũ Ninh Đức trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, tuy nhiên ở ngoài mặt cũng dám không biểu lộ ra, quay mặt nhìn về phía Lưu Hán nói:

-Ngục trưởng Lưu, anh cũng nghe thấy rồi đó, vậy tạo chút điều kiện cho Minh Viễn nhé!

Tuy rằng yêu cầu của Phương Minh Viễn cũng không phù hợp với chế độ quản lý của nhà giam, nhưng đối với những người có địa vị giống bọn họ mà nói, cũng không có gì là không thể. Nếu đến cả đặc quyền này mà cũng không có, thì há chẳng phải làm quan rất vô vị sao.

Trong lòng Lưu Hán cũng có chút kinh ngạc, ở nơi này chỉ có những phạm nhân dưới mười năm tù mới bị bắt vào, bình thường cũng không có gì là trọng tội, với địa vị của người thanh niên này mà nói, loại tội bình thường như thế này, chỉ cần biết cách, lại cho người bị hại đủ số tiền bồi thường, thậm chí còn không bị bắt vào nữa.

Tuy nhiên có kinh ngạc đến mức nào đi chăng nữa, Lưu Hán cũng không dám biểu lộ ra, lập tức cười nói:

- Giám đốc Vũ, anh Phươgn, đó là chuyện đương nhiên rồi, không biết vị bằng hữu này của anh tôn tính đại danh là gì? Tôi lập tức cho người sắp xếp, đưa hắn ra!

-Cũng không cần thiết phải gọi hắn ra, tôi có thể vào xem phòng giam của hắn một chút không? Không giấu gì trưởng ngục Lưu, tôi vẫn luôn cảm thấy hứng thú với các nhà giam của nước ta. Đối với nhà giam của nước Mĩ, tôi thông qua phim ảnh và khảo sát thực địa, xem như cũng đã có cái nhìn thực tế, nhưng đối với nhà giam của nước mình, rốt cuộc là như thế nào, ta còn rất tò mò. Cho nên...

Phương Minh Viễn nhìn Lưu Hán.

Lưu Hán trên trán vã mồ hôi, bọn người Vũ Ninh Đức tới quá đột ngột. Nhà giam căn bản là không kịp tiến hành sửa sang dọn dẹp, hơn nữa là quan trọng hơn là, hắn căn bản không biết vị bằng hữu kia của Phương Minh Viễn rốt cuộc là ai, ở trong ngục giam nhận được đãi ngộ như thế nào, chẳng may...

Nhưng giờ này khắc này, dưới ánh nhìn của Vũ Ninh Đức, Lưu Hán căn bản là không thể cự tuyệt yêu cầu này của Phương Minh Viễn, chỉ có thể gật đầu nói:

-Anh Phương nếu đã nói như vậy, chúng tôi đương nhiên là nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của anh! Chỉ có điều này nơi này của chúng tôi điều kiện vẫn là khá đơn sơ, rất nhiều nơi khó mà làm người khác hài lòng, chỉ sợ anh nhất thời không thích ứng được!

-Không có vấn đề gì, tôi cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý rồi!

Phương Minh Viễn cười nói:

-Giám đốc Vũ, anh tạm nghỉ ở đây, hay là chúng ta cùng đi?

-Cùng đi cùng đi, vừa hay tôi cũng muốn xem xem, hiện trạng của nơi này như thế nào!

Vũ Ninh Đức đương nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội làm sâu sắc thêm mối quan hệ với Phương Minh Viễn, đừng nói là đi xem xét các phòng giam, ngay cả là đến ở đây một hai ngày, hắn cũng sẽ không cự tuyệt, cho nên lập tức nói như vậy.

Lưu Hán hơi giật mình, lời này của Phương Minh Viễn nghe thì không có ý gì xấu, nhưng lại khiến hắn cảm thấy dường như là có ám chỉ khác! Tuy nhiên tới lúc này rồi, hắn cũng chỉ có thể đứng dậy, đi trước dẫn đường!

-Anh Phương, xin hỏi vị bằng hữu này là nam hay nữ? Vào tù năm nào? Tên là gì?

Lưu Hán vừa đi vừa hỏi. Trong ngục giam có tổng cộng hơn hai nghìn phạm nhân, phân thành các khu. Nếu không biết tên tuổi, giới tính, cả ngày cũng không tìm thấy! Lưu Hán trong lòng âm thầm cầu nguyện, chỉ mong bạn của Phương Minh Viễn là giới nữ, vì ở nhà giam này, khu nữ còn sạch sẽ gấp chán vạn lần khu nam!

-Trưởng ngục Lưu, mời anh dẫn tôi tới khu thứ ba của nhà A, tầng một phòng 106!

Phương Minh Viễn trực tiếp nói.

Khu thứ ba của nhà A, tầng một phòng 106? Lưu Hán vừa đi trước, vừa thầm nghĩ trong đầu —— nơi nào sao nghe tên quen như vậy? Đó là khu nhà giam nam, nhà A đều là những phạm nhân có hậu thuẫn, bọn họ hoặc là bên ngoài có người quen biết với nhà giam, hoặc là có quen biết lãnh đạo, được nhà giam cấp cho các ưu đãi đặc biệt. Nhưng người trong phòng giam này rốt cuộc là ai?

Lưu Hán vắt óc suy nghĩ, tuy rằng từ đầu đến cuối, Mã Diệc Lập và Vũ Ninh Đức chưa hề chính thức giới thiệu thân phận của Phương Minh Viễn cho anh ta, nhưng Lưu Hán lại thấy rất rõ ràng, bất kể là Vũ Ninh Đức hay là Mã Diệc Lập, đối đãi với người thanh niên này đều hết sức khách khí, thậm chí còn có chút cung kính. Người này khẳng định là một đại nhân vật, ít nhất là nhân vật khiến hắn Lưu Hán phải ngưỡng mộ. Bạn bè của hắn, đương nhiên cũng phải có chút kính trọng, có lẽ nếu đối đã với hắn tốt, ngày sau có khi còn có được nhiều ích lợi!

-Anh Phương, người này vì nguyên nhân gì mà bị phạt là có tội?

Vũ Ninh Đức cũng rất ngạc nhiên.

-À, khi hắn còn học ở Anh quốc từng phạm pháp, sau đó người nhà hắn nhờ vả bên Anh, mới khiến hắn được dẫn độ về nước, nhưng vẫn phải cho hắn ở tù thêm mấy năm nữa cho người Anh nhìn vào còn dễ ăn nói!

Phương Minh Viễn cười nói:

-Kỳ thật nếu bởi vì người Anh, thì hắn cũng không đến mức nhất định phải bỏ tù!

Những lời này của Phương Minh Viễn giống như một luồng điện chạy trong người Lưu Hán, hắn lập tức nghĩ tới một người, bởi vì phạm tội ở Anh quốc mà quay về nước chịu phạt, đó chẳng con trai của Lục Văn Chương, chủ tịch của xí nghiệp khai thác mỏ Hoa Tân Chương Châu – Lục Thiên Hữu sao? Trong số các phạm nhân ở nhà A, cũng chỉ có hắn là từ Anh quốc trở về!

Sauk hi hiểu rõ điểm này, Lưu Hán lập tức toát mồ hôi lạnh! Lục Thiên Hữu hiện tại không ở trong ngục!

Lục Thiên Hữu tìm một thế thân, thay hắn ngồi tù, còn mình thì thỉnh thoảng lại đi ra ngoài, việc này đương nhiên là không thể giấu diếm được ngục trưởng, Lục Văn Chương lúc trước có đưa hắn chừng năm trăm ngàn nhân dân tệ, còn mời hắn đi ra thành phố hưởng thụ một chuyến, mới được hắn ngầm đồng ý!

Mỗi lần Lục Thiên Hữu và thế thân trao đổi, nếu không có tâm phúc thân tín của Lưu Hán dẫn dắt, sao có thể thuận lợi mà ra vào nhà giam? Lúc đầu, Lưu Hán còn khá cẩn thận, yêu cầu Lục Thiên Hữu mặc dù là ra nhà giam, cũng nhất định phải ở quanh quẩn đó, một khi khẽ có động, nhất định phải lập tức trở về.

Nhưng thời gian trôi qua, vẫn thấy mọi chuyện bình an vô sự, khiến Lưu Hán và Lục Thiên Hữu đều dần dần phóng khoáng, lúc này đây, Lục Thiên Hữu đi Hongkong, hắn cũng biết!

Nhưng Lưu Hán tuyệt đối không ngờ, không ngờ sẽ thình lình xảy ra việc này, một người bằng hữu của Lục Thiên Hữu đến thăm, còn đến cùng với cả Vũ Ninh Đức!

Nếu Phương Minh Viễn nhìn thấy thế thân kia, sự tình nhất định sẽ bại lộ! Tuy rằng nói trong ngục giam, bê bối gì cũng đều đã từng phát sinh, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, giấu trên gạt dưới, chỉ cần sự tình không bị lộ lên đến lãnh đạo, thì vẫn còn có thể xoay chuyển được.

Nhưng... hiện tại Vũ Ninh Đức vẫn ở một bên à?

-Trưởng ngục Lưu, anh làm sao thế?

Phương Minh Viễn vẫn luôn chăm chú theo dõi Lưu Hán, theo lời khai của Lục Thiên Hữu, thì Lưu Hán này cũng chẳng có gì tốt đẹp! Lúc này đây hắn mang theo cả Vũ Ninh Đức cùng đến nhà giam, chính là muốn đem sự việc Lục Thiên Hữu thoát ngục lôi ra ánh sáng! Rồi thuận tiện trừng trị những tên cặn bã đã móc nối cùng nhà họ Lục thả Lục Thiên Hữu ra tù!

Anh ta ra vẻ kinh ngạc nói:

-Hôm nay nóng như vậy sao? Sao quần áo đều ướt sũng thế này!

Lưu Hán gượng cười nói:

-Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi mấy ngày hôm trước có bị sốt, gần đây thân thể không được khỏe! Chỉ cần hoạt động nhẹ một chút, là dễ dàng đổ mồ hôi ngay!

-Thân thể là vốn liếng của tính mạng, ngục trưởng Lưu phải khá bảo trọng!

Lưu Hán liên tục gật đầu, nhưng không có chú ý tới cái cách mà Phương Minh Viễn nhìn anh ta rõ ràng là mang theo vài phần trêu tức.

Lưu Hán trước nay chưa bao giờ thấy đoạn đường này lại ngắn ngủi như thế, nhà A đang ở ngay trước mắt, mà hắn vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp gì khả thi.

Anh ta chưa từng nghĩ, tìm cơ hội gọi điện cho Lục Thiên Hữu đánh cái điện thoại, hỏi han chút tình hình. Tốt nhất là Lục Thiên Hữu có thể thông đồng với người bạn này, chỉ cần đôi bên diễn một vở kịch, qua mặt được Vũ Ninh Đức, là xong chuyện.

Nhưng! Dọc đường đi, Phương Minh Viễn căn bản là không để cho anh ta có cơ hội này!