Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 469: Cơ hội tuyên truyền




- Vận chuyển theo hường hàng không.

Lâm Liên giật mình kinh hãi, chi phí chuyên chở bằng máy bay so với vận chuyển đường sắt hay vận tải biển phải tốn nhiều lắm, hơn nữa MD là một thứ xa xỉ, vận chuyển bằng máy bay trong nước tốn đủ các loại phí, chỉ sợ sẽ không còn lãi, làm không tốt thì nhà máy điện tử Đức Quang còn phải chịu một chút tổn thất. Chẳng trách cha không quyết định được, đưa Hạ Thiên đến đây để Phương Minh Viễn quyết định.

- Cậu Phương, tôi hiểu, nếu như áp dụng hình thức không vận, vậy lần hàng này nhà máy điện tử Đức Quang không kiếm được đồng nào, trái lại còn phải bù vào một ít tiền. Nhưng tôi cho rằng, vẫn nên vận chuyển theo đường hàng không, nếu không như vậy thì chúng ta còn có thể tránh được mất mát về tiền của nhưng lại mất đi uy tính của một doanh nghiệp kinh doanh, , tôi cho rằng uy tín tốt đẹp so với tiền bạc thì quan trọng hơn đối với một doanh nghiệp xuất khẩu như nhà máy điện tử Đức Quang, tôi cho rằng, chúng ta không nên chỉ vì cái lợi tiền bạc trước mắt, mà hủy diệt uy tín tốt đẹp của chúng ta.

Hạ Thiên nghiêm túc nói. Trong đầu ông rất rõ ràng, quan điểm của mình có thể được Phương Minh Viễn ủng hộ không, sẽ quyết định kết quả cuối cùng.

- Nhưng lão Hạ, tình huống thiên tai này phù hợp với hợp đồng chúng ta ký với công ty Thế Gia, đây là một tình huống bất khả kháng. Nếu điều khoản hợp đồng hợp lí, chúng ta nhất định cũng không trả nhiều tiền vì trái điều ước, cần gì phải vẽ thêm chuyện, muốn vận chuyển đúng lúc, vậy không phải là vẽ thêm chuyện sao?

Lâm Khải Đông tức giận nói.

Đã giải quyết tận vấn đề tiền lương cho công nhân viên chức nhà máy điện tử Đức Quang, hiện giờ đối với Lâm Khải Đông mỗi khoản thu của nhà máy điện tử Đức Quang cũng rất để tâm, chặt chẽ kiểm soát chi phí chi tiêu của nhà máy.

Cho nên ông thấy, ý tưởng này của Hạ Thiên thực chất là vớ vẩn làm liều chứ hợp đồng quy định rõ ràng trường hợp này có thể miễn trách nhiệm, còn mong vận chuyển hàng không cái gì, đây không phải là giả vờ làm hảo hán sao? Vì việc này, phải tiêu nhiều tiền cho chi phí vận chuyển đắt đỏ, ông thấy thật không đáng làm. Nhưng ông không thuyết phục được Hạ Thiên, hai người tranh cãi, ai cũng không thể thuyết phục đối phương nghe theo, cuối cùng cũng chỉ có thể tìm Phương Minh Viễn. Suy cho cùng chỉ có Phương Minh Viễn mới hiểu được hai vị này vì sao mà cãi nhau không dứt.

- Chị Liên, chuyện này chị thấy thế nào?

Phương Minh Viễn cười ha hả và hỏi Lâm Liên.

- Cậu Phương, tôi…

Lâm Liên mặt biến sắc nhìn Lâm Khải Đông, lại vừa nhìn Hạ Thiên, một người là ba, một người là chú bác đã nhìn mình lớn lên, nay ngay trước mặt họ lại nói ý nghĩ của chính mình, có chút không phải…

- Chị Liên, không phải e dè, tôi tin chú Lâm và chú Hạ đều là người công tư phân minh, sao có thể chỉ vì chút việc nhỏ, mà không vừa lòng với chị.

Phương Minh Viễn ra hiệu cho Lâm Liên ngồi xuống.

- Con bé này, cậu Phương bảo con nói, con nghĩ thế nào thì cứ nói vậy, thật sự là có lý, thì sao ta phải ghi hận chứ?

Lâm Khải Đông vẻ mặt không hài lòng nói:

- Trong lòng con, người cha này chẳng lẽ không có chút độ lượng sao?

- Lão Lâm, sao ông lại nói vậy, đứa nhỏ này cũng là có ý tốt, sợ bị mất thể diện của ông. Nếu là tên tiểu tử nhà tôi, mới mặc kệ ông là ba hay là bác hắn, mồm năm miệng mười làm cho ông bẽ mặt không có chỗ chui, ông có cảm thấy thích không?

Hạ Thiên vỗ vào vai Lâm Khải Đông nói, còn hướng về phía ông nháy mắt- đây không phải là chỗ lão Lâm ông quản con, mặc dù ông là chủ ở nhà máy điện tử Đức Quang nhưng ở chức vụ trong sản nghiệp nhà họ Phương Lâm Liên bỏ xa hai người. Cho dù muốn lấy cương vị làm cha giáo huấn cô cũng đừng làm vậy trước mặt cậu Phương.

Hạ Thiên vỗ nhẹ một cái, khiến cơ thể Lâm Khải Đông lung lay, lúc này mới chú ý đến ánh mắt của Hạ Thiên, lập tức phản ứng lại, đây là phòng làm việc của Phương Minh Viễn, cũng không phải nhà mình lúc này mới ngượng ngùng cười cười, xoa tay không nói. Phương Minh Viễn nhìn ra dụng ý của Hạ Thiên, trong lòng không nhịn được cười, thực ra cậu không để ý việc này lắm.

- Theo cá nhân tôi thấy, không cần cho là thật, cậu Phương và cha nghe một chút là được rồi.

Lâm Liên vén tóc mai, suy nghĩ một lát nói.

- Tôi cảm thấy, ở trong chuyện này, cha và chú Hạ nói đều có lý…

Phương Minh Viễn tươi cười.

- Từ khía cạnh hợp đồng mà nói, đây là tình huống bất ngờ, không có cách gì phòng tránh, cũng không thể đoán trước, vì vậy mà bàn giao hàng hóa chậm, công ty cổ phần Thế Gia cũng không nói không được gì. Ý kiến của chú Hạ , lại là bảo đảm uy tín, là hướng về phía công ty cổ phần Thế Gia, thậm chí còn là chứng minh cho tất cả xã hội, nhà máy điện tử Đức Quang chúng ta là xí nghiệp có trách nhiệm, cho dù là có lí do thích hợp giải thích nguyên nhân chậm giao hàng, cũng muốn phải nỗ lực hết sức, cho dù là không có lợi nhuận, cũng muốn đưa hàng hóa đúng thời gian.

Lâm Liên cười thản nhiên nói,

- Thực ra tôi cảm thấy hai thái độ cũng không có gì mâu thuẫn, chỉ có điều suy nghĩ của mọi người có chút khác biệt. Ba tôi nghĩ trước mắt hiện nay, bảo đảm lợi ích của nhà máy không thể không bị tổn thất. Mà chú Hạ thì tính đến tương lai, với tổn thất một đơn hàng, đổi lấy nhà máy điện tử Đức Quang có được sự tin tưởng tốt đẹp của xã hội đặt nền móng phát triển trong tương lai của nhà máy điện tử Đức Quang.

Lâm Khải Đông chép chéo miệng, buồn bực không làm gì mà chỉ uống trà. Mặc dù Lâm Liên nói khá khéo léo, nhưng ý tứ trong lời nói vô cùng rõ ràng, là một xí nghiệp làm sao có thể chỉ nhìn cái trước mắt mà không nhìn đến tương lai chứ?

- Chú Lâm, tôi cho rằng, chú nên suy nghĩ thoáng hơn thì sẽ không cảm thấy mệt.

Phương Minh Viễn rót trà vào chén trà chỉ còn một nửa trước mặt ông, Lâm Khải Đông liên tục cảm ơn.

- Hiện giờ nhà máy điện tử Đức Quang của chúng ta, cũng chính là vùng núi, nhiều nhất là ở trong thành phố Phụng Nguyên, có một chút danh tiếng, mọi người biết có một nhà máy như vậy. Nhưng toàn bộ sản phẩm chúng ta đều dùng cho xuất khẩu, căn bản ở trong nước không tiêu thụ, cho nên muốn danh tiếng thương phẩm mở rộng, đó là không thực tế. Ở Nhật Bản, chúng ta chỉ là một công ty đại diện của công ty cổ phần Thế Gia, người tiêu thụ Nhật Bản mua MD cũng hướng về phía nhãn hiệu của công ty cổ phần Thế Gia, không có quan hệ gì với chúng ta. Cứ như vậy, chẳng khác nào nói, nhà máy điện tử Đức Quang chúng ta không nói ở trong nước hay là ở nước ngoài, đều không được biết đến, chú xem có phải không.

Phương Minh Viễn cười tủm tỉm. Vốn cậu suy nghĩ quảng cáo như thế nào cho nhà máy điện tử Đức Quang, thời cơ đã đến rồi. Sự quan trọng của thương hiệu đối với một doanh nghiệp như trong nước hiện nay cậu rõ hơn cả, chỉ sợ một người trong vạn người.

Lâm Khải Đông và Hạ Thiên do dự một lát, lần lượt gật đầu, Phương Minh Viễn nói không sai, là một nhà máy lớn, quả thật đúng như lời Phương Minh Viễn nói, bất kể trong nước hay ngoài nước, nhà máy điện tử Đức Quang không có tiếng tăm gì.

- Tôi muốn hỏi hai vị một câu, hai vị định để nhà máy điện tử Đức Quang suốt đời chỉ là một nhà máy đại diện thôi sao?

Phương Minh Viễn hỏi tiếp.

- Đương nhiên không!

Lâm Khải Đông buột miệng nói ra.

Tương lai của nhà máy điện tử Đức Quang làm sao có thể suốt đời làm nhà máy đại diện được, đây cũng không phải là mong muốn của Lâm Khải Đông, đương nhiên ông hy vọng có một ngày, từ nhà máy điện tử Đức Quang cho ra sản phẩm, có thể giống Matsushita, Toshiba của Nhật Bản Vang vọng cả nước trở thành thương hiệu nổi tiếng của Hoa Hạ.

-Đương nhiên là không hy vọng, tôi và lão Lâm làm việc cả đời ở nhà máy, lúc đó nhà máy điện tử Đức Quang sản xuất ra radio ở tỉnh Tần Tây vẫn còn chút danh tiếng, hiện giờ chúng ta là hai quản đốc, nhà máy điện tử này không thể càng ngày càng tụt lùi đi, làm một công ty đại diện cả đời không được biết đến, chỉ sợ sau này nhìn thấy nhóm thợ cả trước kia, bọn họ nhìn vào mặt chúng ta mà chửi.

Hạ Thiên cười khổ nói.

Phương Minh Viễn nhất vỗ tay nói:

- Vậy là được rồi, mọi người không phải đạt được ý kiến chung sao. Chúng ta ai cũng không hy vọng tương lai của nhà máy điện tử Đức Quang sau này, chỉ là một nhà máy đại diện cho công ty cổ phần Thế Gia ở Hoa Hạ, như vậy phải chuẩn bị từ bây giờ. Mặc dù, hiện tại chúng ta ngoại trừ quyền sản xuất MD ra, cũng không có sản phẩm khác, nhưng cũng không thể làm ảnh hưởng đến tên tuổi tiến lên phía trước của chúng ta, làm cho cả xã hội biết rằng, nhà máy điện tử Đức Quang chúng ta là một nhà trách nhiệm như thế, khi sản phẩm của chúng ta xuất ra, là có thể nhanh chóng giành được thị trường và người tiêu dùng chấp nhận do đó để đi đến hiệu quả làm chơi ăn thật tôi đồng ý vận chuyển MD bằng máy bay, đây không phải vì đưa hàng hóa đúng hạn , là vì quảng cáo cho nhà máy điện tử Đức Quang.

- Quảng cáo? Quảng cáo như thế nào?

Lâm Khải Đông có chút mơ hồ nhìn Phương Minh Viễn, Hoa Hạ năm 91, những doanh nghiệp quảng cáo thông qua thời sự báo đài không nhiều, rất nhiều người nhận thức còn hời hợt đối với quảng cáo.

- Chú Lâm, chú không cảm thấy một doanh nghiệp địa phương của Hoa Hạ để bảo đảm thời gian giao hàng không tiếc tiền vận chuyển hàng hóa bằng máy bay, đây là một tin tức rất tốt sao? Phương Minh Viễn quay đầu nói với Lâm Liên.

- Chị Liên chị thử liên hệ với đài truyền hình thủ đô Hoa Hạ, còn có ngài Miyamoto, em muốn nhờ truyền thông Nhật Bản, hãy quan tâm và đưa tin về việc này.

- Đúng

Lâm Liên lấy ra một quyển sổ nhỏ, ghi lại yêu cầu củaPhương Minh Viễn.

- Chú Hạ, hiện nay còn bao nhiêu MD tồn kho?

Phương Minh Viễn hỏi mùa hạ.

- Còn có gần sáu nghìn máy, tuy nhiên linh kiện tồn kho của chúng ta cũng còn không nhiều, linh kiện trên đường từ Nhật Bản tới cũng bị lũ đổ vào

Hạ Thiên đáp.

- Tôi còn nghĩ, nếu cần thiết thì khi máy bay vận chuyển hàng đi thì thuận tiện mang linh kiện về luôn.

- Được, chú Lâm, người lập tức tập hợp công nhân trong nhà xưởng, sản xuất hết sức đến lúc đó, có thể chở đi bao nhiêu thì chở.

Phương Minh Viễn vỗ tay một cái nói

- Chú Hạ , việc liên hệ vận chuyển hàng hóa bằng máy bay giao cho người, tạm thời ấn định vào ngày kia, có vấn đề gì không?

- Không có vấn đề

Lâm Khải Đông và Hạ Thiên cùng lên tiếng. Đến lúc này, mặc dù trong lòng còn nghi vấn, cũng phải thực hiện theo ý kiến của Phương Minh Viễn.

Lời nói của hai người còn chưa xong, trên bàn điện thoại đã dồn dập vang lên, Lâm Liên vội vã bước đến tiếp điện thoại, vẻ mặt có phần kinh ngạc quay đầu thấp giọng nói:

- Cậu Phương, điện thoại của ngài Vũ Điền Trọng của công ty Thế Gia.