Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 429: Mã Diểm bị quản giáo lao động rồi




Lần này Trịnh tổng đến, vẫn là vì hạng mục ở vịnh Á Long sao?

Phương Minh Viễn đưa tay rót cho Trịnh Ngôn một chén trà, cười nói.

Trịnh Ngôn hai tay đỡ lấy chén trà cười nói:

- Cậu Phương đã nói rõ ràng như vậy, công ty trách nhiệm hữu hạn xây dựng tập đoàn Hoa Thiên chẳng qua là một xí nghiệp tư nhân, nhưng vẫn có lòng yêu nước. Sao có thể tranh cướp miếng cơm với anh em quân nhân được. Vậy chẳng phải không có chút lương tâm à.

Đây không phải lần đầu tiên anh ta và Phương Minh Viễn gặp mặt, mà Phương Minh Viễn cũng không có gì giấu diếm anh ta, bản thân đã quyết định khả năng lớn sẽ chiếu cố đến đội công trình của quân đội, trừ khi là bọn họ không đạt được tiêu chuẩn xây dựng, không thể hoàn thành đúng thời hạn, nếu không, trừ mấy hàng mục mà công ty xây dựng nhà mình phụ trách, còn lại đều đã giao cho đội thi công công trình của quân đội.

Kết quả này, nhất là sau khi Trịnh Ngôn biết được phương thức thanh toán cho đội thi công công trình, làm cho Trịnh Ngôn kinh ngạc, mãi cũng không nói ra lời. Xem ra, Phương Minh Viễn đưa ra phương thức thanh toán này cho bên quân đội, thật là quá ưu đãi. Hiện giờ trong nghiệp kiến trúc, chưa có nhà nào giống như nhà họ Phương này, thanh toán cho công ty công trình trước rồi mới nghiệm thu sau, có thể cứ nửa năm thanh toán một lần đã là tốt rồi. Có nhiều lúc, để thanh toán khoản xây dựng, công ty còn phải mời ăn mời uống , rồi còn tặng quà để mong có thể mang tiền về.

Tuy vậy, Trịnh Ngôn cũng hiểu được, đây là trường hợp đặc biệt, đặc biệt với quân đội. Phương Minh Viễn nghĩ đến đội công trình này căn bản không có khả năng tạm ứng chi phí, nhưng mặc dù là như vậy, cũng khiến Trịnh Ngôn nhìn Phương Minh Viễn bằng con mắt khác. Tục ngữ nói, có điều được tất có thứ mất, với chút tổn thất lợi nhuận làm giá phải trả, đổi lấy tình hữu nghị của quân đội địa phương Nhai Châu, đối với triển vọng của Phương gia ở đây sau này, đương nhiên là có lợi nhiều hơn.

Nhìn chung con đường phất lên của nhà họ Phương, bất kể là siêu thị Carrefour, hay là nhà hàng Phương Gia, mỗi khi đến một chỗ, đều ưu đãi cho cảnh sát và quân đội nơi đó, giải quyết một đống khó khăn gia đình của những người đó, mà những việc như vậy, khiến cho họ nhận được sự ủng hộ vui mừng của chính phủ địa phương. Cứ như vậy, xí nghiệp kinh doanh khó nhất, cũng dễ dàng bị họ bước qua. Tin rằng bất cứ chính quyền địa phương nào cũng không dám coi thường, không đủ bằng chứng chắc chắn bị chèn ép, bởi vì một khi siêu thị Carrefour hoặc nhà hàng Phương Gia quyết định rơi khỏi thành phố đó bọn họ sẽ phải đối mặt với sự tức giận của thống cảnh sát và quân đội nơi đó, vậy cũng không khác gì so với dân thường, bọn quan viên chính phủ hoàn toàn không đếm xỉa đến.

Cho nên mấy ngày nay Trịnh Ngôn luôn suy nghĩ vấn đề này, có phải hay không khi công ty trách nhiệm hữu hạn xây dựng tập đoàn Hoa Thiên tuyển nhân công, cũng nên thiên một chút về người nhà của cảnh sát và quân nhân. Như vậy có được danh tiếng, còn có thể chắc chắn được sự bảo vệ đối với xí nghiệp. Nếu có thể làm được giống như siêu thị Carrefour ở tỉnh Tần Tây, hình thành quan hệ tốt đẹp với hệ thống cảnh sát, áp lực đến từ chính phủ ít đi. Như vậy, so với bọn con cháu quan viên tiền lương cao hơn, đến lúc đó đối phương rất cảm kích.

Khi Trịnh Ngôn biết được điều kiện tiên quyết của công ty trách nhiệm hữu hạn xây dựng tập đoàn Hoa Thiên giành được hạng mục xây dựng ở vịnh Á Long hết hy vọng, vẫn ở lại đảo Ngô Chi Châu chính là muốn quan hệ gần gũi hơn với Phương Minh Viễn, có thể hiểu hơn về nhà họ Phương và tài lực của họ.

Hơn nữa, thêm một người bạn là thêm một con đường, với sự phát triển của nhà họ Phương, không chừng lại có hạng mục phải xây dựng, trước mắt ta không ăn thịt, vậy cũng phải suy nghĩ tới tương lai sau này a.

Hai người cứ trò chuyện như vậy, đối với Trịnh Ngôn, cho tới bây giờ Phương Minh Viễn cảm thấy không xấu, ít nhất là một người biết trước sau, biết cái gì nên tranh thủ, cái gì nên buông tay, không phải cái loại chết cũng cố quấn lấy chủ. Hơn nữa anh ta quả thực là có năng lực, làm lên phó tổng tập đoàn Hoa Thiên, cũng không hoàn toàn dựa vào ảnh hưởng của gia đình, bản thân cũng là có năng lực. Ít nhất mạnh hơn so với bản thân Phương Minh Viễn

Trong đầu Phương Minh Viễn rất rõ ràng, sở dĩ Phương gia có thể thuận lợi phát triển cho tới hôm nay, về phương hướng lớn là dựa vào chính mình “Biết trước, cảm nhận trước”, còn có mèo mù vớ được cá rán, u mê cùng Quách gia, Tô gia tạo quan hệ, vì Phương gia giải quyết tài chính, nhân tài và những cản trở của chính phủ. Mà trong việc thực hiện hàng mục cụ thể lại dựa vào mấy người Tôn Chiếu Luân, Ma Sinh Hương Nguyệt, việc này, nếu để tự Phương Minh Viễn đi làm, dám chắc kết quả cuối cùng sẽ hỏng bét, điểm này tự mình hiểu, cậu vẫn phải có. Dù sao trong kiếp trước, Phương Minh Viễn cũng chỉ là một người bán vừng đỗ xanh trong nhà đại quan mà thôi, quản lý buôn bán, đó chỉ là làm mãi thành quen.

Cho nên, đối với những người có năng lực hơn mình, Phương Minh Viễn luôn có thái độ muốn cùng học hỏi. Tuy rằng trong đó có rất nhiều người, cũng muốn học lại từ Phương Minh Viễn.

Mà Trịnh Ngôn trước mắt cũng là một đối tượng không tồi.

Phương Minh Viễn cố tình chuyển đề tài tập đoàn xây dựng Hoa Thiên, mặc dù trịnh ngôn nhận ra, nhưng Phương Minh Viễn biết rõ thực lực xây dựng tập đoàn Hoa Thiên, đối với ý định tăng cường hợp tác với Phương gia của anh ta, cũng không có gì mâu thuẫn. Dù sao sau này hai nhà cũng buôn bán qua lại, chỉ sợ con số đều là ngàn vạn, thêm hiểu biết về đối phương thì mới có khả năng hợp tác.

Cho nên Trịnh Ngôn chỉ cần không đề cập đến bí mật thương mại của tập đoàn xây dựng Hoa Thiên, có hỏi là đáp. Hai người nói chuyện, lại có chút hòa hợp.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, thoáng cái đã đến lúc dùng bữa trưa.

- Ai, đúng rồi, cậu Phương, còn nhớ người nữ phục vụ ở cửa trong tiệc rượu sau nghi thức ký kết ở quý công ty cùng đòan tàu chiến Nam Hải không?

Trịnh Ngôn đột nhiên nói.

Phương Minh Viễn ngẩn ra, việc này làm sao cậu có thể không nhớ rõ, có đôi khi tưởng tượng nếu mình đứng lên đối mặt với cảnh tượng, cũng là vô cùng sợ hãi – sau khi Phương Minh Viễn hỏi thăm qua, nữ nhân kia là người thôn Mã, cha và anh của cô đều bởi vì sự việc tấn công đồn công an, và trước kia chúng tụ họp ẩu đả mà bị toàn án Nhai Châu tuyên phạt. Sở dĩ cô làm như vậy, chính là muốn trả thù.

Chẳng qua là Tư Mã Quân và La Hiển Lập đen đủi, nếu lúc ấy chính mình hoặc là chị Thu Hạ đi ra ngoài, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi vận rủi có lẽ suốt đời phải lưu lại bóng mờ. “Vũ khí” hùng mạnh như vậy chỉ sợ phải là nhóm quân nhân trải qua huấn luyện mới có thể hồn nhiên không thèm để ý.

- Tôi nghe nói, buổi sáng hôm nay cô bị phạt lao động 18 tháng

Trịnh Ngôn nhẹ giọng nói, chỉ có điều những lời này, cũng khiến Phương Minh Viễn cảm thấy kinh ngạc và đành chịu.

Tuy rằng, đối với hành vi của Mã Diễm, Phương Minh Viễn chán ghét vô cùng- không làm người khác bị thương, nhưng lại là sự việc khiến người ta chán ghét, mặc dù chưa bị truyền ra ngoài nhưng trong những người cấp cao lại trở thành câu chuyện cười của mấy người không may mắn, ngay cả nhà họ Phương, nhà họ Quách và quân đội Nam Hải cũng bị ảnh hưởng không ít.

Mã Diễm phải bị trừng phạt, việc này cũng không nằm dự đoán của Phương Minh Viễn, cho dù là La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh không để ý việc này, cũng phải nghĩ đến thể diện và tâm tư của Tư Mã Quân, đường đường phó chủ tịch tỉnh, đi tới đâu là tiền hô hậu ủng, mấy người dưới, dù sao cũng là nhân vật nổi tiếng, không ngờ bị tạt nước hết người, kết quả này không ai chịu được.

Nhưng chuyện này, theo pháp luật, cũng vẫn chỉ là một vụ án dân sự, dù sao nó cũng không tạo thành hậu quả gì nghiêm trọng về thân thể, cũng không có tổn thất lớn về kinh tế, với người bị hại, chủ yêu là tổn thất về tinh thần và danh dự. Theo pháp luật Hoa Hạ, cũng chỉ có thể là bồi thường tổn thất, chịu nhận lỗi như một loại xử phạt. Mà lao động công ích, cũng không phải không căn cứ vàopháp luật, hơn nữa không chỉ phải theo quy định về hình thức hình phạt, mà còn căn cứ vào Quốc vụ viện giáo dục lao động liên quan đến một loại luật lệ xử phạt hành chính.

Đây là từ Liên Xô du nhập vào, mà lại mang màu sắc của Hoa Hạ, vì Hoa Hạ có một loại chế độ đặc biệt. Lúc thiết lập chế độ này, là vì với những kẻ chơi bời lêu lổng vi phạm pháp luật, không làm việc đàng hoàng, nhưng lại không được cấu thành xử phạt hình sự, có sức lao động, thi hành biện pháp có tính chất giáo dục cải tạo, cũng là một biện pháp thu xếp công ăn việc làm ổn thỏa cho bọn họ. Thời kì đầu dựng nước, giáo dục lao động có hiệu quả tích cực.

Nhưng cho tới hiện tại, giáo dục lao động cũng dần dần không được dân tán thành. Nếu không có cấu thành xử phạt hình sự, thì phải là vô tội, mà có sức lao động không làm việc đàng hoàng, miễn là không trộm cắp giết người lừa gạt, bất luận dựa vào tài sản gia đình hay có người giúp đỡ hắn tồn tại, đều là người tự do. Nếu không, sau nhiều năm cơ hội nghề nghiệp khó khăn, chẳng phải là đều đạt đến tiêu chuẩn giáo dục lao động?

Tuy rằng căn cứ theo quy định giáo dục lao động, những ngày lễ nhân viên được phép nghỉ, cũng có thể thăm gia đình, nhưng dù sao cũng hạn chế bọn họ tự do thân thể. Nếu không xâm phạm đến hình pháp, lại bị hạn chế tự do thân thể, vậy theo căn cứ trên đây, cũng là vi phạm pháp luật tinh thần.

Tuy nhiên ở rất nhiều thời điểm, ở Thiên triều, không thể nói đạo lý. Điểm này tất cả mọi người đều hiểu…

Tâm tình Phương Minh Viễn “có phần nặng” có chút không thoải mái , điều này khiến cậu nhớ tới bịt mắt bắt dê trong kiếp trước, việc ngủ như chết, vân vân. Nhớ tới bảy thập mã, nhớ tới hạ tuấn phong…

Trịnh Ngôn cũng gật đầu, với kết luận này của Phương Minh Viễn, anh ta cũng không bất ngờ, bởi vì sau khi anh ta biết được tin tức này, trong lòng cũng như vậy. Tuy rằng, hiện giờ anh được coi như là nhân sĩ tầng lớp trên, nhưng tư tưởng của Trịnh Ngôn rất rõ ràng, đối mặt với quyền lực, đặc biệt làkhông có sự trói buộc của quyền lực khác, gia tài bạc triệu của anh ta so với người bình thường như Mã Diễm, thực chất cũng không mạnh hơn. Thậm chí còn bị nguy hiểm hơn.

Khác biệt có lẽ chính là, sự ngã xuống của anh ta cần phải đắc tội với nhân vật lớn hơn...