Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 405: Không thể xem nhẹ được sức hấp dẫn của du học




Nếu nói những lời của Lâm Liên khiến Hạ Văn có chút lay động, thì những lời của Phương Minh Viễn khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.

Hoa Hạ vào năm 91, xuất ngoại du học đối với một người tuổi còn trẻ thậ sự là quá xa vời. Ở thời đại đó, chi phí do nhà nước đài thọ mỗi năm cho số người du học là có hạn, chỉ có thể cấp cho những người giỏi nổi tiếng hàng đầu và một số người có chỗ chống lưng mà thôi. Tuy thành tích đạt được trong bốn năm đại học của Hạ Văn rất ưu tú, nhưng nghĩ đến chuyện đi du học có nhà nước đài thọ chi phí thì đến tư cách tưởng tượng anh ta cũng chẳng có.. Bởi vì số người được cử đi năm đó của Đại học quốc lập đồng tế là có giới hạn, hơn nữa phần lớn là cho Viện y học. viện kỹ thuật sây dựng thì ngay cả một người cũng không có phần.

Vả lại, thời đại này, chuyện muốn du học tự túc, cũng không phải chuyện dễ dàng. Không chỉ là bởi vì chi phí cho du học đắt đỏ, không phải người bình thường có thể gánh vác được, mà còn vì nhà nước cũng không dễ dàng gì cho phép. Hạ Văn chỉ là một đứa con trong gia đình bình thường ở tỉnh Tần Tây, La Vân Yên, chẳng qua cũng chỉ là đứa con gái trong gia tộc trong tầng lớp trung lưu ở thành phố Thượng Hải, hai người họ, ai cũng chưa từng hy vọng, sẽ có một ngày xuất ngoại đi du học.

Nhưng mà bọn họ không muốn sao? Từ trong xương tủy họ muốn đi xem các tòa nhà cao tầng của nước ngoài, rồi lại nhìn thấy kiến trúc không có chút gì là thẩm mỹ và cũ kĩ ở trong nước, ai lại không muốn quốc gia của mình, thành phố của mình xây dựng càng ngày càng đẹp, để cho những tòa nhà của mình càng vững chắc hơn nữa.

HHạ Văn đã ở khoa này bốn năm rồi, không chỉ đã từng có một giáo sư không ngừng nhắc đến một trường hợp. Đó chính là một cao ốc Hải quan cũ của một tỉnh phía Nam Hoa Hạ, được thành lập vào những năm 90 của thế kỉ trước. Lúc đó, là do một thiết kế của Anh thiết kế. Vào giữa thập niên 80, cao ốc Hải quan này nhận được một bức thông báo đến từ viện thiết kế Anh quốc, thông báo thời kì đảm bảo chất lượng thiết kế của cao ốc Hải quan đã đến hạn, sau này, nếu cao ốc Hải quan có phát sinh vấn đề gìhọ sẽ không còn chịu bất kì trách nhiệm nào nữa.

Mà các công trình xây dựng của các quốc gia phát triển, giống nước Anh, bình quân tuổi thọ của chúng đạt đến 132 năm, tuổi thọ kiến trúc của Mỹ đạt cũng đạt đến 74 năm rồi. Trái lại ở Hoa Hạ, từ thời đppjc lập tới nay, ngoài một số công trình ra, như Đại lễ đường Nhân dân, phần lớn tuổi thọ kiến trúc chỉ có mấy chục năm, ngay cả nửa thế kỉ đều không đạt tới.

Mà kiến trúc có tuổi thọ ngắn, không chỉ là gánh nặng kinh tế cho xã hội, lãng phí tài nguyên, áp lực môi trường lớn, thậm chí còn có thể đem lại tranh chấp về quyền sở hữu.

Ví dụ nói xã hội hiện giờ xuất hiện một số phòng hàng hóa, sau khi người dân dùng số tiền lớn để mua hàng, chưa được vài năm đã gặp phải báo hỏng, điều này nhất định sẽ dẫn đến một loạt vấn đề của xã hội.

Vậy trong đó tất nhiên có sai sót, nguyên nhân là do mấy thứ xi măng này không đạt đến tiêu chuẩn nước ngoài, nhưng các phương diện thiết kế, thi công, quản lý..những mặt đó không đạt yêu cầu. cũng không thể xem nhẹ.

Là một sinh viên của khoa kỹ thuật xây dựng, đương nhiên là Hạ Văn đã nghĩ đến, nếu có một ngày có thể đến nước ngoài học về khoa này, đích thân thử nghiệm viện thiết kế nước ngoài, cách thi công của công ty kiến trúc, chế độ quản lý, từ đó rút ra kinh nghiệm, rồi trở về giúp ích cho quốc gia. Nhưng trước ngày hôm nay đó đều chỉ là một giấc mơ.

-Em thật sự có thể cho anh du học nước ngoài?

Hạ Văn nắm chặt lấy tay của Phương Minh Viễn, nghẹn ngào nói.

-Tất nhiên Nhật Bản, Liên Xô, Mĩ tùy anh chọn, Âu Châu thì hơi phiền một chút, nhưng cũng có thể.

Phương Minh Viễn không hề do dự mà nói, đồng thời thản nhiên rút tay ra lại. Tuy trước đây chưa có kiểm tra tất cả năng lực thực sự của Hạ Văn, nhưng Phương Minh Viễn tin rằng ở năm 80, Hạ Văn là con trong một gia đình bình thường, mà có thể thi vào Đại học quốc lập đồng tế, có thể trở thành nghiên cứu sinh, đó tuyệt đối là người thật sự có tài. Đại học vào năm đó, còn chưa nóng như sau này, càng không giống như những đại học vô trách nhiệm của đời sau, chỉ biết nhận tiền, xây lầu, chỉ để ý đến chuyện làm sao cho cha mẹ học sinh bỏ tiền ra, và căn bản là không để ý tới việc nâng cao trình độ giáo dục của trường.

Đại học ở Hoa Hạ những năm 90, còn có không khí học thuật chắc chắn, các học sinh học tập và sinh sống trong những năm vô cùng khắc nghiệt, đến bây giờ đã là lãnh đạo cao cấp của các trường Đại học, trước khi họ về hưu, không cho phép xã hội dùng tiền mà không tôn trọng giáo dục, họ còn nghĩ người làm giáo dục, là vì quốc gia nuôi dưỡng nhân tài chân chính, mà không phải xem Đại học như một phần để mua bán kiếm tiền.

Cho nên, các sinh viên và nghiên cưú sinh của năm 80 90, tố chất vượt xa so với sau năm hai nghìn. Đây chính là nhận thức chung của những người sau này khi họ đã trải qua thời kỳ các trưởng đại học mở rộng việc tuyển sinh. Nhưng mọi ngườilại quy kết nguyên nhân của nó là do các cô chiêu cậu ấm là con một được chăm sóc quá cầu kỳ và kỹ lưỡng.Nhưng ngược lại rất ít có người nghĩ rằng, khi một trường đại học coi học sinh là công cụ kiếm tiền, những người làm gương cho học sinh này không nghĩ đến chuyện làm thế nào để có thể có phương pháp giáo dục học sinh tốt hơn mà lại suốt ngày nghĩ đến chuyện làm thế nào lợi nhuận được tối đa hóa, làm thế nào để bòn rút được nhiều nhất tiền bạc của học sinh, những trường đại học như vậy, làm sao đào tạo ra được những nhân tài chân chính chứ.

Phương Minh Viễn đang lúc thiếu nhân tài trầm trọng, lại gặp được một nhân tài nghiên cưú sinh mà mình hiểu rõ từng chân tơ kẽ tóc như vậy, đương nhiên là muốn dốc hết sức lực lôi kéo anh ta về làm nhân viên dưới quyền của mình rồi.

-Không chỉ có anh. Nghĩ đến tuổi của hai người, nghĩ đến chuyện nếu anh đi du học, rất có thể là mấy năm thời gian để mỗi năm quay về cũng không dài, nếu như nhà chị dâu không có ý kiến gì, mọi người có thể cùng nhau đi du học, chị dâu học gì vậy?

Phương Minh Viễn lại “quăng bom” thêm một lần nữa.

-Chị là ở trường y, bây giờ đang là bác sĩ thực tập ở một bệnh viện thuộc Đại học Đồng tế của Thượng Hải.

La Vân Yên giọng hơi run mà nói. Cô ấy nói gì cũng không nghĩ đến, đến Phụng Nguyên một chuyến thì đã gặp được chuyện tốt như vậy.Nếu có thể ra nước ngoài tu nghiệp một thời gian, sau khi về nước, đừng nói đến cái gì là bác sĩ thực tập, có đến chức vụ chủ nhiệm của một khoa nào đó thì thích cũng có thể làm được. Hơn nữa có chỗ chống lưng lớn như vậy ở trong nước, khó mà ước lượng được tác dụng của nó với tiền đồ phát triển sau này của cô ta.

-Trường y hả, đến lúc đó, có thể suy nghĩ cho mọi người tìm một trường có khoa kỹ thuật xây dựng và khoa y sắc nhất một chút để hai người được ở cùng nhau, như thế mọi người cũng có thể có chăm sóc lẫn nhau.

Lời của Phương Minh Viễn, khiến cho trong lòng của La Vân Yên và Hạ Văn vui mừng. Đối với những người đang ở giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, tất nhiên là không hy vọng phải xa cách người mình yêu, hơn nữa cũng lo lắng rằng hai nước cách biệt như vậy, thì tình cảm sau này sẽ xuất hiện trắc trở gì, nếu hai người có thể cùng nhau đi du học, vậy thật là tốt.

-Hắc tiểu tử ngốc, cậu Phương đang đợi cháu trả lời kìa.

Lâm Khởi Đông nhìn hai người Hạ Văn và La Vân Yên lúc này đang rất vui mừng nhưng lại chưa cho Phương Minh Viễn một câu trả lời chính xác, ông ta buồn cười vỗ vào lưng Hạ Văn một cái nói.

-Lớn như vậy rồi mà còn vui đến mức choáng cả đầu.

Lúc này Hạ Văn bị cái vỗ lưng của ông ấy mới tỉnh táo lại, xấu hổ mà liên tục gật đầu nói:

-Anh đồng ý, bọn anh còn phải nói cho cha mẹ của La Vân Yên nữa, nhưng chắc vấn đề không lớn.

Phương Minh Viễn cười mà nói:

-Anh Văn, anh không cần xem việc xuất ngoại là chuyện to lớn. Nếu như bây giờ có máy bay, từ Mỹ trở về cũng chẳng qua là ở trên không trung Thái Bình Dương ngủ một giấc, chi phí này công ty vẫn còn có thể chịu được. Chị Liên, chút nữa tính chi phí cho họ nha, một năm cho họ hai lần chi phí về thăm người thân. Anh chị về suy nghĩ lại, rốt cuộc muốn đi nước nào, nếu như bản thân anh chị biết rõ muốn đi đại học nào, vậy càng tốt.

Điều kiện ưu đãi của Phương Minh Viễn đưa ra, đã hoàn toàn vượt ra khỏi những dự liệu của mấy người Hạ Văn, cần phải biết rằng, nếu là du học theo kiểu nhà nước đài thọ, có nhiều lắm cũng không chịu cho phí máy bay khứ hồi hai lần của mỗi năm.

-Ừ, đây là cơ mật của công ty. Đến tháng năm, sẽ có một hạng mục lớn đi vào sản xuất, anh Văn nếu có bạn học, bạn bè nào có năng lực, mà sự nghiệp nếu như không hài lòng, đừng ngại giới thiệu đến đây. Anh yên tân, lương bổng tuy là không thể so sánh với các nước Âu, Mĩ,Nhật, nhưng mà ở trong nước chỉ cần anh có trình độ, muốn gì thì sẽ được nấy, tuyệt đối sẽ không để cho anh thấy bạn bè ở thành phố Thượng Hải và Bắc Kinh mà không thể ngẩng cao đầu đâu.

Phương Minh Viễn hơi đùa mà nói.

Hạ Văn và La Vân Yên đương nhiên là há to miệng mà trả lời. Vào năm 91, tuy quốc gia đối với công ăn việc làm của sinh viên tốt nghiệp, còn quản việc bố trí, nhưng đã là phân công, khó mà tránh khỏi có tốt có xấu, nếu có thể làm việc ở thành phố lớn hoặc là ở doanh nghiệp nhà nước có quy mô lớn, đương nhiên là vui mừng vô cùng, lúc các bạn học tụ tập lại, cũng thường nghe nói, bạn học nào đó lúc trước, đến bây giờ làm việc không như ý biết là bao nhiêu. Nếu như có thể đổi một cơ quan mà mình vừa lòng, đối với một số người mà nói, cũng là thời cơ khó gặp.

Những người phía Hạ Văn vội vàng đi giúp mẹ nấu cơm, Phương Minh Viễn lúc này mới đem trọng tâm câu chuyện trở về lúc ban đầu.

-Chú Lâm, chú Hạ, những linh kiện sản phẩm của MD trong nước, là do các chú phụ trách, bên công ty cổ phần Thế Gia không có vấn đề, các chú không cần lo lắng. Hợp đồng liên doanh khi đạt tới thỏa thuận, liên quan tới việc sản xuất linh kiện MD ở trong nước, chúng ta đã đạt được sự thống nhất với bọn họ. Điều quan trọng bây giờ là chúng ta phải chọn được một bạn hàng thích hợp trong số các công ty sản xuất linh kiện trong nước để từng bước dùng linh kiện snar xuất trong nước thay thế sản phẩm xuất khẩu. Hơn nữa, con hy vọng trong nhà máy có thể mau chóng đem nghiên cứu phát minh tổ chức lại, đối với việc hiểu rõ về MD thì thời gian không còn nhiều, qua mấy năm nữa, cho dù là công ty cổ phần Thế Gia, hay là Nintendo, hoặc là những xưởng khác, thì đều sẽ có chủ ý tung ra trò chơi điện tử kiểu mới, mà tới thời điểm đó, nếu chúng ta còn không chuẩn bị cho tốt, thì việc sản xuất những sản phẩm mới như vậy tuyệt đối sẽ không rơi vào tay chúng ta đâu.

Phương Minh Viễn trịnh trọng mà nói.

Bởi vì nguyên do của lực lượng kĩ thuật và chính sách, năng lực về nghiên cứu phát minh trò chơi điện tử trong nước gần như là con số không, Phương Minh Viễn chơi điện tử là một tay chơi giỏi, nhưng mà với việc chế tạo máy móc trò chơi, cũng chỉ là có chút am hiểu mà thôi. Cho nên tạm thời chỉ có thể là chờ đến lần sau, nổ lực hết mình, làm cho Thế Gia sản xuất máy trò chơi thế hệ sau thì mới mong có thể kiếm được chút “cháo” cho nhà máy điện tử Đức Quang.

Đương nhiên, trong lúc này, hắn cũng đang vơ vét nhân tài về mọi mặt, tìm cơ hội đưa mọi người đến trụ sở chính của công ty cổ phần Thế Gia.