Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 390: Trọng yếu




Vu Lâm Sinh và La Hiển Lập rất lo lắng, vốn dĩ hai người cảm thấy vô cùng phấn khởi vì đây là chuyện tốt hiếm có, vậy mà giờ như ngồi trên chảo lửa.

Sau cuộc điện thoại mà Vu Lâm Sinh điện gọi cho Lâm Liên đến nay đã qua bảy ngày, trong bảy ngày đó, vẫn không nhận được bất cứ hồi âm nào từ phía nhà họ Phương, khiến La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh cứ như ngồi trên đống lửa, mà tay chân cứ run lên cầm cập. Tuy rằng bọn họ không phải mong chờ nhà họ Phương sau khi biết được tin tức này sẽ cảm thấy mang ơn họ. Nhưng hai người lại nghĩ, Phương gia sẽ không phản cảm với cổ phần của vốn đầu tư nhà nước. Trong xã hội không biết có bao nhiêu xí nghiệp gào khóc, ước gì có được sự chống lưng từ phía nhà nước. Tuy nhiên hiện tại xem ra, mấy người họ đã phán đoán sai rồi, Phương gia đúng là có thái độ phản cảm đối với vốn đầu tư nhà nước. Đương nhiên, cũng không ngoại trừ việc Quách gia cũng có thái độ phản cảm này.

Sự phán đoán sai lầm này, khiến La Hiển Lập cùng Vu Lâm Sinh cảm thấy đau cả đầu, họ không phải là không muốn liên hệ với Phương Minh Viễn, nhưng trong điện thoại, Phương Minh Viễn đối với vấn đề này luôn tìm mọi cách né sang chuyện khác, hoặc nói là còn đang đánh giá bình phẩm và suy nghĩ. Tuy hai người có thể cảm nhận ra được đây là Phương Minh Viễn đang tìm những lời thoái thác, nhưng họ cũng không biết phải làm thế nào. Dù sao thì cũng là chuyện đề cập tới hạng mục lớn là con số 1 tỷ nhân dân tệ, nếu muốn gia nhập đại cổ đông, thì cũng phải để cho liên hiệp của Phương gia và Quách gia có chút thời gian để điều chỉnh chứ, về điểm này, người ta là danh chính môn thuận, ai cũng không thể nói là không phải được.

Nếu Phương Minh Viễn tỏ thái độ muốn rời đi, thì La Hiển Lập cùng Vu Lâm Sinh không thể không suy tính lại, còn cứ khư khư cố chấp, thì hậu quả sẽ là Phương gia quyết định từ bỏ hạng mục đầu tư này.

Hạng mục đầu tư 1 tỷ đôla đừng nói là trong lịch sử xây dựng thành phố Quỳnh Hải ngắn ngủi đó, mà cả toàn quốc, đây cũng có thể xem là thành tựu sáng lạng, nếu nói vì điều đó mà mất đi, thì thành quả sau cùng…. La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh nghĩ đi nghĩ lại,bất giác thấy lạnh cả người, nếu như trên tỉnh truy tội xuống, e là danh tiếng của hai người họ cũng ở không những ở trong tỉnh mà thậm chí sẽ truyền tới tận trung ương.

Nhưng hai người lại cảm thấy oan ức cùng cực, suy nghĩ này, vốn không phải họ nghĩ ra, mà là ý nghĩ của các ông lớn ở trrrn tỉnh, họ cho rằng như thế mới có thể chuyển nhượng đất đai cho nhà họ Phương khai thác thu hoạch lợi nhuận lớn nhất, mà những ngày sau trong sản nghiệp này, chính phủ cũng có thể có quyền phát ngôn lớn, từ đó chỉ đạo hướng phát triển của công ty. Tiếc là vị lão đại này chưa từng nghĩ đến tình huống trên, đối phương có nguyện ý tiếp nhận việc được chỉ đạo này hay không?

Trong mấy ngày này, hễ hai người họ nghĩ đến chuyện đó bất giác đều thở ngắn thở dài, nhưng lại không dám truy hỏi quá gắt gao, một ngày Phương Minh Viễn không có biểu hiện gì, thì có đúng là chuyện đó vận còn có thể cứu vãn không?

Ủy viên thường vụ, phó chủ tịch tỉnh tỉnh Quỳnh Hải là Tư Mã Quân mấy ngày nay cũng đứng ngồi không yên, kế hoạch nhà nước cùng tham gia phát triển cổ phần trong ngành du lịch của vịnh Á Long Nhai Châu và vịnh Hải Đường là do ông ta đề xuất, mà kiến nghị này lại là do cậu em vợ của ông ta đề xuất ra, cậu em vợ này là giám đốc một công ty nhà nước chuyên làm ăn với người Nhật và người Hàn Quốc của tỉnh Quỳnh Hải,, đều có quan hệ làm ăn rất rộng rãi với người Nhật Bản và Hàn quốc. Chính là “trong con mắt” của anh ta, hạng mục đầu tư này của nhà họ Phương nếu nói là sẽ sinh lợi trong chốc lát, thì chắc chắn là rất khả quan, cho nên đã đề xuất lên Tư Mã Quân, do vốn đầu tư nhà nước sẽ kiến nghị hạng ngạch đầu tư, nếu như thế, việc bán đất sẽ càng có tiền đồ về sau.

Chính là bởi vì anh ta đã vỗ ngực bảo đảm, lại còn chủ động đề xuất lên, nếu như có thể, còn đồng ý làm đại diện của số vốn đầu tư nhà nước này trong công ty tương lai, chính vì vậy tại cuộc họp chính phủ cấp tỉnh Tư Mã Quân kiên trì bảo vệ quan điểm này. Đương nhiên, Tư Mã Quân không phải hoàn toàn không có tư lợi, không cần nghĩ cũng biết rằng một công ty có vốn đầu tư hơn một trăm triệu đôla, tương lai sẽ có chỗ đứng ở tỉnh Quỳnh Hải này, nếu có thể sắp xếp được người của mình ở trong đó, thì chẳng phải địa vị của mình trong chính phủ cũng theo đó mà tăng cao gấp bội sao.

Mà theo như Tư Mã Quân nghĩ, đối với doanh nghiệp tư nhân, nếu nói có thể có cổ phần của nhà nước, cũng giống như được đội một chiếc mũ đỏ vậy, được đãi ngộ một cách hậu hĩnh như vậy, nếu như sau này biết được chuyện này nhà họ Phương và nhà họ Quách chắc chắn sẽ vô cùng biết ơn người đã đề xuất việc nhà nước tham gia đầu tư cổ phần vào doanh nghiệp tư nhân này. Bản thân ông ta nếu có thể cùng với hai nhà có nguồn nhân lực và tài lực hùng hậu này kết quan hệ giao hảothì đúng là chuyện vô cùng tốt đẹp.

Nhưng La Hiển Lập quay về đã 7 ngày rồinhưn vẫn chẳng có tin tức gì từ Nhai Châu chuyển đến, khiến cho ông ta bất giác cảm thấy có chút gì đó bất an. Tuần này, ông ta cũng đã phái thư ký đánh điện xuống đó hỏi thăm, nhưng bất luận La Hiển Lập hay là Vu Lân Sinh đều không một mực chắc chắn rằng đến giờ nhà họ Phương vẫn còn đang suy nghĩ, chưa có thư hồi đáp, Tư Mã Quân không thể cứ truy hỏi suốt mấy ngày được, đường đường là một phó chủ tịch tỉnh, công việc bận ngập đầu, làm gì có thời gian quan tâm đến mỗi chuyện này thôi?

Thế nhưng cậu em vợ của ông ta thì lại thật sự lưu tâm đến chuyện này, cứ cách ngày lại đánh điện hỏi thăm, Tư Mã Quân phiền đến mức đứng ngồi không yên.

Nhắm mắt một cái đã đến ngày thứ 10, nhìn thấy đã đến trung tuần tháng 12…

Lúc này, không chỉ có mỗi Tư Mã Quân cảm thấy bất an, mà những lãnh đạo chính phủ lúc đầu đồng ý quyết định chuyện ở Quỳnh Hải cũng từng giây từng phút gọi điện đến hỏi thăm tin tức, mà họ đều là những người nắm bắt tin tức nhanh nhạy, đã âm thầm truyền tin cho nhau, việc đầu tư của nhà họ Phương có lẽ chịu nhiều lời đàm tiếu là chết yểu, khiến cho các lãnh đạo của chính phủ tỉnh uỷ càng thêm đau đầu.

- Bí thư tỉnh uy Tôn Chí Vĩ đột nhiên cho gọi Tư Mã Quân đến văn phòng. Trong văn phòng, ông ta nhìn thấy người không muốn thấy đó chính là chủ tịch tỉnh Chu Tự, hai người cau mày đăm chiêu, văn phòng ngập vụn tàn thuốc.

- Anh xem cái này đi.

Vừa nhìn thấy Tư Mã Quân tiến vào, Tôn Chí Vĩ đã ném mấy tờ giấy lên bàn.

- Bí thư Tôn, chủ tịch Chu, có chuyện gì vậy ạ?

Tư Mã Quân nhanh chóng nhìn qua một lượt, mắt to há hốc mồm nhìn Tôn Chí Vĩ và Chu Tự.

Tài liệu tuy rất dài nhưng vấn đề cốt lõi thì Tư Mã quân đã hiểu rõ cả rồi. Nhằm xây dựng lực lượng quốc phòng tốt hơn, bảo đảm vùng ven biểu Nam Hải của tổ quốc, hạm đội Nam Hải đã đề xuất chuyển quyền quản lý vịnh Hải Đường và vịnh Á Long của Nhai Châu về cho quân đội.

- Đây là công văn của hạm đội quân khu Nam Hải chính thức gửi cho tỉnh Quỳnh Hải chúng ta, những công việc có liên quan đến việc xin đồng ý chấp nhận chuyện này bọn họ cũng đã gửi lên Trương tư lệnh của hải quân, tin tưởng sẽ nhanh chóng có kết quả.

Tôn Chí Vĩ bóp đầu nói:

- Có điều…

Tuy ông ta không nói hết câu, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều hiểu rõ, nếu hạm đội Nam Hải đã gửi đi công văn này thì khả năng thất bại sẽ vô cùng nhỏ. Tỉnh Quỳnh Hải cũng không thể cự tuyệt yêu cầu này của phía quân đội, bằng không thì ngày sau lỡ như biên giới vùng biển có mất, không ai có thể đảm đương nổi trách nhiệm này, còn bị xem là tội phạm lịch sử nữa.

- Nhưng hạng mục đầu tư của nhà họ Phương đó làm thế nào?

Tư Mã Quân lo lắng hỏi. Chuyển vịnh Á Long và vịnh Hải Đường thuộc hạm đội Nam hải quản lý rồi, chính phủ thị uỷ thành phố Nhai Châu còn nói chuyện làm gì nữa.

- Làm sao?

Chu Tự lạnh lùng ngẩn đầu lên nhìn Tư Mã Quân nói.

- Còn có thể làm sao nữa?

Tư Mã Quân chỉ cảm thấy miệng mồm khô khốc như ăn phải hoàng liên vậy. Nếu nói họ đã ký hợp đồng với nhà họ Quách và nhà họ Phương, thì ít nhất còn có thể tranh chấp với quân đội, nhà nước cũng phải nghĩ đến một dự án đầu tư lớn như vậy, nếu vì nó mà mất đi tín nhiệm đối với một nhà có tiếng tăm và quyền lực như nhà họ Quách ở Hong Kongthì liệu có ảnh hưởng đến chuyện Hong Kong quay về Đại Lục vào năm 97 hay không. Để Hong Kông được ổn định quay về, có lẽ nhà nước sẽ gạt bỏ đề xuất này,dời quân đội đến nơi khác.

Nhưng trước mắt chỉ là lời nói xuông giữa hai bên, căn bản hợp đồng chính thức vẫn chưa được ký kết, nhà họ Phương và nhà họ Quách có tiếp tục đầu tư hay không, đến nay vẫn còn là một dấu hỏi cực lớn. Như thế làm sao có thể yêu cầu trung ương bác bỏ được?

Tuy biểu hiện của Chu Tự vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng đã hận Tư Mã Quân đến tận xương tuỷ. Nếu không phải trong cuộc họp cấp tỉnh ông ta một mực kiên quyết, cho rằng việc đầu tư cổ phần nhà nước sẽ đem lại lợi ích cực lớn, nếu không phải lời nói của ông ta đã lay động những thị uỷ khác, thì chuyện này sao có thể phát sinh.

10 ngày chứ đâu có phải ít, nếu không phải vì chuyện đó, thì hai bên ít nhất cũng đã thống nhất được những điều khoản trong hợp đồng, nếu thế chỉ cần gấp rút ký hợp đồng vậy chẳng –phải là tỉnh uỷ tỉnh Quỳnh Hải có thể tranh chấp với quân đội được rồi hay sao? Bảo vệ biên giới đường biển là điều quan trọng, nhưng duy trì tín nhiệm của chính phủ, bảo đảm Hồng Kông đưa về được thuận lợi, cũng không kém phần quan trọng.

Nhưng mà hiện giờ......

Một dự án đầu tư lớn hiếm có kể từ khi cải cách mở cửa, một cơ hội có thể khiến cho thành phố Quỳnh Hải với nhà họ Phương cùng hào phú Hồng Kông là nhà họ Quách có cơ hộp thiết lập mối quan hệ tốt đẹp đã bị lòng tham nhất thời hoá thành bọt bong bóng. Hơn nữa rất có thể chuyện này sẽ để lại ấn tượng xấu với nhà họ Phương và nhà họ Quách gia, công việc thu hút vốn đầu tư của Quỳnh Hải sau này, muốn đạt được sự ủng hộ của những thương nhân ở Đài Loan và Ma Cao, Hồng Kông, e là càng thêm khó khăn.

Chu Tự cũng biết rất rõ, từ những đường lối phát triển của Trung Ương trong hai năm trở lại đây thì phát triển kinh tế chắc chắn là lĩnh vực mà nhà nước quan tâm nhất. Quỳnh Hải là một tỉnh mới, địa hình vừa thấp vừa cằn cỗi, muốn phát triển kinh tế, tất nhiên không thể tách rời việc trợ giúp đầu tư từ Hồng Kông, Ma cao và Đài Loan, nhưng sau sự việc này, còn có bao nhiêu hạng mục lớn như thế rót xuống Quỳnh Hải, trong lòng Chu Tự không dám nghĩ.

Tôn Chí Vĩ rút một điếu thuốc trong hộp ra, hút một hơi. Là bí thư tỉnh Quỳnh Hải, tình hình cụ thể ông còn biết rõ hơn Tư Mã Quân và Chu Tự.Từ 7 ngày trước, tư lệnh của căn cứ hải quân Nhai châu Triệu Nam, sau khi đi đến trụ sở chính của hạm đội Nam Hải chỉ vài ngày ít ỏi, lại một lần nữa đích thân đến trụ sở chính hạm đội Nam Hải, ở đó khoảng 3 ngày, căn cứ vào những tin tức có được, thì trong khoảng thời gian đó, Triệu Nam đã đến thăm hỏi tất cả lãnh đạo hạm đội Nam Hải, sau mấy ngày đó, hạm đội Nam Hải đột nhiên công bố công văn này, yêu cầu vùng đất vịnh Á Long và Hải Đường nhập vào căn cứ hải quân Nhai Châu, nếu nói trong này không có mưu tính gì, thì ai mà tin?

Mà khả năng lớn nhất trong này, chính là căn cứ quân đội Nhai châu, muốn tính toán chuyện gì đó trên vịnh Á Long và Hải Đường. Tôn Chí Vĩ nhếch miệng, nếu bản thân có thể hiểu được đôi điều, thì có thể làm được gì? hạng mục đầu tư 1 trăm triệu đô la của nhà họ Phương, trước mắt, chỉ có nhân viên của thị uỷ thành phố Nhai Châu và thị uỷ thành phố Quỳnh Hải biết mà thôi, cũng không có chính thức ký hợp đồng, cứ cho là trước mắt biết rõ hạm đội Nam Hải muốn động tay động chân gì đó, thì bản thân có thể làm được gì chứ?

Bí thư thị uỷ, tuy nói là là một chức quan lớn nhưng nếu, so vớicác tư lệnh hạm đội Nam Hải, cũng không cao hơn là bao, càng không nói đến chuyện so sánh với cấp trên người ta.

Cây gậy này của hạm đội Nam hải, đánh xuống có thể nói vừa chuẩn vừa hiểm.