Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 381: Tham quan căn cứ hải quân Nhai Châu




Triệu Nam nhanh chóng trở về từ khu quân sự, đồng thời mang theo câu trả lời của quân khu, đề nghị tham gia cổ phần mở rộng vịnh Á Long và vịnh Hải Đường của căn cứ ở Nhai Châu đã chính thức được phê chuẩn, đảo nhỏ Ngô Chi Châu cũng đem cho nhà họ Phương thuê sử dụng trong 70 năm, có thể nói là tất cả đều rất thuận lợi. Nhưng thật ra Tề Yên phải mất rất nhiều công sức vào việc tập trung tài chính, cuối cùng vẫn phải vay ngân hàng mới đủ để cùng Triệu Nam chiếm giữ 20% cổ phần. Chỉ chờ Phương Minh Viễn và Ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu chính thức ký tên vào bản thỏa thuận mở rộng phát triển vịnh Á Long và vịnh Hải Đường là bản hiệp thương này liền có hiệu lực.

Khi Triệu Nam và Phương Minh Viễn chính thức ký tên vào bản thỏa thuận, Triệu Nam tuy rằng ngoài miệng không nói thêm điều gì nhưng biểu hiện bên ngoài thì khá xúc động, thậm chí còn chủ động mời mấy người Phương Minh Viễn đến tham quan căn cứ.

Vợ chồng ông bà Phương và vợ chồng Lý Tự Lâm tuổi cũng đã cao, không hứng thú lắm với việc này, nên không đi mà ở lại biệt thự, thế nhưng mấy người Phương Minh Viễn và Lý Vũ Hân thì lại rất có hứng thú muốn tận mắt nhìn thấy những chiếc tàu chiến. Vu Thu Hạ cũng có chút hiếu kỳ đối với quân đội hải quân của nước Cộng hòa này nên cũng dẫn theo Tinh Nhi cùng đi đến căn cứ hải quân Nhai Châu.

Đối với lời mời của Triệu Nam, Phương Minh Viễn đã từng rất ngạc nhiên hỏi qua Lữ Lương, làm như vậy không vi phạm với điều lệ phải giữ bí mật của căn cứ sao? Căn cứ quân sự của Hoa Hạ đúng là rất hạn chế liên lạc với dân chúng, mặc dù chỉ là một doanh trại bộ binh thông thường, đối với người dân bình thường mà nói, cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì. Căn cứ hải quân Nhai Châu, có lẽ là căn cứ quân sự lớn nhất phía Nam Hoa Hạ, để bọn họ vào có làm phiền gì đến Triệu Nam và Lữ Lương không?

Lúc đó Lữ Lương cười với vẻ mặt đầy miễn cưỡng, điều này làm Phương Minh Viễn cảm thấy hơi khó hiểu, Vấn đề này không có điểm gì quá giới hạn? Sau cùng Lữ Lương chỉ nói một câu, khi hắn đến căn cứ thì sẽ hiểu.

Đoàn xe xuất phát từ vịnh Á Long, theo đường bờ biển đi thẳng về hướng tây,qua vịnh Hải Đường rồi đi thêm hơn mười dặm mới đến cổng chính của căn cứ hải quân Nhai Châu. Vì đây là những người khách do chính Lữ Lương mời đến nên đoàn xe qua cổng kiểm tra rất nhanh rồi đi vào bên trong căn cứ.

Nếu như biển cả mênh mông là chiến trường của tàu chiến thì cảng quân sự chính là bãi thả neo để các thủy thủ nghỉ lại. Là nơi có đủ loại thiết bị bảo vệ đầy đủ nhất của quân đội tàu chiến hải quân, cảng quân sự là căn cứ hậu phương quan trọng khi ra khơi. Từ xưa đến nay, những ưu khuyết điểm của công trình xây dựng đồng bộ cảng quân sự có thể nói là có quan hệ trực tiếp đến năng lực chiến đấu của quân đội hải quân. Dù là kiếp trước hay kiếp này thì đây vẫn là lần đầu tiên Phương Minh Viễn có cơ hội đặt chân đến căn cứ quân sự chính quy, cho nên trong lòng cậu thật đúng là có chút kỳ vọng. Vu Thu Hạ ngồi bên cạnh cậu, ôm Tinh Nhi, hai mẹ con họ cũng rất tò mò nhìn ngắm mọi thứ.

Sau khi đi qua cổng chính của căn cứ, một con đường lớn chạy thẳng đến ký túc xá của căn cứ. Ở hai bên đường là thao trường, ở đó có rất nhiều người lính đang tiến hành đủ các loại huấn luyện. Các khẩu lệnh hô to vang trời.

- Chính ủy Lữ, căn cứ của các vị có nhiều quân binh như vậy sao?

Phương Minh Viễn chỉ vào nhóm quân nhân đang tập luyện trên thao trường, kinh ngạc nói. Tuy rằng Phương Minh Viễn không hiểu rõ lắm về loại hình tàu chiến và nhân số quân binh tiêu chuẩn của Hoa Hạ, nhưng hắn còn nhớ rõ, một con tàu bảo vệ hoặc tàu khu trục, nhìn kỹ mức độ hiện đại hóa của tàu chiến, bình thường cũng cần 200 đến 300 người, trừ khi là hàng mẫu, nếu không thông thường sẽ không vượt quá số người này. Chỉ với số người cậu nhìn thấy trên thao trường, tính ra cũng phải gần một nghìn người, nếu tính thêm người ra khơi tuần tra chuẩn bị chiến đấu, huấn luyện trên biển, học tập lý luận, nhân viên văn phòng và nhân viên tiếp tế hậu cần v.v... tổng số người ở căn cứ hải quân Nhai Châu cũng là con số đáng kể.

- Cậu Phương, cậu nghĩ sai rồi.

Xem ra đây cũng không phải lần đầu Lữ Lương đối mặt với vấn đề như vậy, nhanh chóng phản ứng lại vẻ mặt xấu hổ của Phương Minh Viễn.

- Mấy ngày nay không có tàu chiến ra biển tuần tra, huấn luyện, nhưng ở trên đất liền mọi người cũng không rảnh rỗi, vì vậy cũng chỉ có thể căn cứ theo tình hình thực tế tiến hành huấn luyện rèn luyện thân thể hàng ngày.

Phương Minh Viễn gật đầu im lặng một lát, tuy những điều Lữ Lương nói có chút không rõ ràng, nhưng cậu đã hiểu, xem ra tình hình tài chính của căn cứ hải quân Nhai Châu này cũng rất khó khăn, không ngờ ngay cả chi phí tuần tra và huấn luyện trên biển đều đã rất thiếu. Tuy rằng ở kiếp trước cậu cũng đã biết, những năm chín mươi, quân đội Hoa Hạ thật sự rất khó khăn, vật giá không ngừng leo thang, đồ trang bị mới ngày càng đắt, thế nhưng chi phí quân sự chiếm tỉ lệ chi của đất nước cũng ngày càng ít, kết quả chính là ngay cả nhà máy công trình quân sự cũng dần dần chuyển sang cho nhân dân, hoặc có thể nói là không thể không giảm bớt hay tạm ngừng sản xuất, tốc độ trang bị đổi mới của quân đội chậm lại, cường độ huấn luyện giảm xuống. So với quân chủng lục quân vẫn còn tốt hơn một chút, giống như binh chủng không quân hải quân tính kỹ thuật cường độ mạnh, chỉ cần huấn luyện là đồng nghĩa với việc làm đồng nhân dân tệ tiêu hao ào ào, song nếu không huấn luyện, binh lính làm sao có thể thành thạo nắm vững các kỹ thuật, cho nên những ngày như vậy lại càng khó khăn.

Đoàn xe chạy thẳng đến trước lầu thì dừng lại, Triệu Nam lúc này đã dẫn theo các lãnh đạo quân đội của căn cứ đứng ở trước cửa. Tròn 50 triệu nhân dân tệ, vào năm 1990, đã là một khoản tiền lớn làm người khác phải kinh ngạc giật mình, chính những người như Triệu Nam cũng thật không ngờ tới, một hòn đảo nhỏ chưa được khai phá, không ngờ có thể được thuê với giá cao ngất ngưởng như vậy. Hơn nữa Phương Minh Viễn lại rất vui vẻ đồng ý lấy quyền cổ phần của 50 triệu đó làm vật thế chấp, giao cho căn cứ 40 triệu nhân dân tệ, điều này đối với tài chính khan hiếm của căn cứ hải quân Nhai Châu mà nói, quả thực rất giống trân mưa đúng lúc. Cho nên, Triệu Nam và các đồng đội hoàn toàn chào đón nhóm Phương Minh Viễn đến.

- Cô Quách, cậu Phương, chào mừng mọi người đến tham quan căn cứ hải quân Nhai Châu.

Triệu Nam tiến lên một bước bắt tay cười nói với hai người họ.

- Hy vọng các vị sẽ có một ngày vui vẻ ở đây.

- Triệu tư lệnh quá khách sáo rồi, từ rất lâu tôi đã tò mò về hải quân của đất nước. Còn muốn cảm ơn Triệu tư lệnh tạo điều kiện cho chúng tôi lúc này đây có cơ hội tiếp xúc với quân hạm.

Vu Thu Hạ mỉm cười nói.

- Vậy thì hôm nay chúng tôi nhất định sẽ làm thỏa mãn sự hiếu kỳ của cô Quách, chỉ có điều quy mô của căn cứ chúng tôi khá nhỏ, tàu chiến cập bến cũng không phải tiên tiến nhất nước, chỉ sợ đến lúc đó sẽ làm người quen nhìn những tàu chiến hải quân của Hoàng gia Anh như cô Quách đây phải thất vọng.

Triệu Nam cười ha ha nói.

- Tàu chiến lỗi thời, đó cũng là lực lượng tàu chiến lớn của những người Anh ở Hoa Hạ như chúng tôi. Tôi tin rằng, một ngày nào đó hải quân của đất nước sẽ đuổi kịp được như của nước Anh.

Lời nói của Vu Thu Hạ lập tức chiếm được cảm tình tốt của rất nhiều quân sĩ ở căn cứ hải quân Nhai Châu. Còn có không ít người thầm gật gật đầu, người nhà họ Quách không hổ danh là thương nhân Hồng Kông yêu nước. Từ những lời này của Vu Thu Hạ có thể thấy họ mặc dù đang sống ở nước Anh, dưới sự thống trị của chính phủ thực dân Anh, nhưng vẫn không quên cội nguồn của mình.

Triệu Nam phá lên cười, giơ tay nói:

- Cô Quách, cậu Phương, xin mời.

Ký túc xá của căn cứ hải quân Nhai Châu là một tòa nhà cao sáu tầng xây dựng giống như những năm sáu mươi, thoạt nhìn thì rất vững chắc, nhưng khi đi vào bên trong thì có thể thấy được sự ăn mòn theo thời gian. Phương Minh Viễn để ý, mọi chỗ trong phòng đều rất sạch sẽ, thế nhưng tình cờ đi ngang qua phòng làm việc, thì có thể nhìn thấy, các vật dụng trong phòng đều đã khá cũ. Nhiều bộ bàn ghế có lẽ còn lớn hơn tuổi của hắn. Từ điểm này, Phương Minh Viễn càng hiểu rõ hơn, căn cứ hải quân Nhai Châu thật đúng là không nghèo như bình thường.

- Rất xin lỗi, khi đó chúng tôi thật không nghĩ đến việc cô Quách sẽ đến. Khách quý như cậu Phương đến tham quan, cũng không có lấy một chiếc thang máy, cho nên chỉ có thể làm phiền cô Quách và cậu Phương leo thang bộ vậy.

Mọi người theo cầu thang bộ đi lên, Triệu Nam nói với thái độ khách sáo.

Vu Thu Hạ thản nhiên cười nói:

- Không sao, Triệu tư lệnh, tôi cảm thấy, đây cũng là một cách để rèn luyện thân thể thường xuyên. Ở Hồng Kông, có rất nhiều người chính vì thường xuyên sử dụng xe cộ, thang máy, điều hòa v.v... mà ít vận động, làm cho thân thể suy yếu. Rất nhiều chuyên gia dưỡng sinh đều khuyên nên tăng cường tập thể dục rèn luyện, tăng thể chất. Hơn nữa hôm nay tôi cũng đã có chuẩn bị tốt rồi.

Nói xong cô ta chỉ xuống chân mình. Lúc này mấy người Triệu Nam mới để ý đến, chân Vu Thu Hạ không đi giày cao gót mà là một đôi giày thể thao màu trắng. Tất cả mọi người đều hiểu ý mà mỉm cười.

Cùng với nhóm Triệu Nam, Phương Minh Viễn và Vu Thu Hạ đã tham quan qua ký túc xá, phòng vinh dự của căn cứ hải quân Nhai Châu v.v... Lúc này mới ngồi xe đi về phía bến tàu của căn cứ.

Vừa xuống xe, nhóm người Phương Minh Viễn và Vu Thu Hạ đều bị chiếc tàu chiến đã bỏ neo trên bến thu hút sự chú ý. Phương Minh Viễn cho dù là ở kiếp trước hay kiếp này thì đây cũng là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy tàu chiến của quốc gia gần đến như vậy. Tuy biết rõ rằng những chiếc tàu chiến này nếu so sánh với tàu chiến của các nước Âu Mỹ thì đúng là có sự chênh lệch khá lớn, nhưng trong lòng hắn vẫn không ngừng xao động. Không có lực lượng hải quân hùng mạnh thì không thể bảo vệ được tổ quốc, đường bờ biển dài của Hoa Hạ chính là sơ hở nơi mà kẻ thù có thể phát động tấn công. Về điểm này, bất luận là ở trong mấy cuộc chiến tranh xâm lược Thanh triều hay là ở thời kỳ kháng chiến chống Nhật, quân Nhật Bản đổ bộ trên khẩu Trường Giang, nhân dân Hoa Hạ đã hết lần này đến lần khác dạy cho quân địch xâm lăng từ biển những bài học đáng nhớ, khiến tất cả những người quan tâm đến việc bảo vệ Tổ quốc đều ý thức được tầm quan trọng của việc xây dựng củng cố quốc phòng bảo vệ đất nước.

- Căn cứ hải quân Nhai Châu, tàu chiến chủ lực hiện nay có một con thuyền khu trục hạm loại hình 051 sản xuất trong nước và ba chiến thuyền bảo vệ cấp Giang Hồ. Quách phu nhân, cậu Phương, đây chính là tàu bảo vệ cấp Giang Hồ.

Triệu Nam chỉ vào chiếc tàu chiến phía trước mặt nói.

- Chúng có thể nói là trang bị tàu chiến hạm chính của hải quân của nước chúng ta, lực lượng trung kiên hiện nay.

- Bên kia, trọng tải lớn hơn nữa, chiến hạm loại hình 051 thân dài hơn, cũng chính là khu trục hạm cấp cao mà mọi người thường nhắc đến.

Triệu Nam lại chỉ vào một chiến hạm lớn hơn ở phía xa.

Khu trục hạm lớn? Ngay lập tức Phương Minh Viễn nhìn theo hướng tay Triệu Nam chỉ, nói thật, đối với người cả đời chưa hiểu rõ về trang thiết bị quân sự như Phương Minh Viễn, đối với tàu chiến của đất nước, ngoại trừ sau này đồ trang bị khu trục hạm hiện đại được nhập khẩu từ Nga, cũng còn có chút ấn tượng với khu trục hạm cấp cao này. (1)

(1) Khu trục hạm: hay còn gọi là tàu khu trục, là một tàu chiến chạy nhanh và cơ động, có khả năng hoạt động lâu dài bền bỉ dùng cho mục đích hộ tống các tàu chiến lớn hơn trong một hạm đội, đoàn tàu vận tải hoặc một chiến đoàn, và bảo vệ chúng chống lại những đối thủ nhỏ tầm gần nhưng mạnh mẽ, thoạt tiên là những tàu phóng lôi, và sau này là tàu ngầm và máy bay.

Trong Hải quân Hoa Kỳ, tàu khu trục hoạt động hỗ trợ cho các nhóm tác chiến tàu sân bay, các đội tác chiến tàu nổi, đội đổ bộ và đội tiếp liệu. Tàu khu trục hiện đang được Hải quân Hoa Kỳ sử dụng thuộc lớp Arleigh Burke. Tàu khu trục thông thường ( ký hiệu lườn DD) chủ yếu thực hiện vai trò chống tàu ngầm trong khi tàu khu trục tên lửa điều khiển ( DDG) là những hạm tàu nổi đa nhiệm ( chống tàu ngầm, phòng không và chống tàu nổi đối phương).

Việc bổ sung các bệ phóng tên lửa hành trình đã mở rộng đáng kể vai trò tấn công trên bộ của tàu khu trục. Một tàu khu trục hiện đại thuộc lớp Arleigh Burke có trọng lượng tương đương một tàu tuần dương hạng nhẹ thời Thế Chiến II.