Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 377: Trong tầm tay mình, sao có thể để kẻ khác hưởng lợi




Một lúc lâu sau, đầu óc La Hiển Lập bị vui sướng làm cho choáng váng lúc ấy mới coi là tỉnh táo hơn được một chút, khoản đầu tư một trăm triệu đô la Mỹ, e rằng ở toàn Hoa Hạ cũng là con số khiến người ta kinh ngạc, nhà họ Phương hiện nay tuy có ý này, nhưng thành phố Nhai Châu cuối cùng có thể đạt được hay không, vẫn còn chưa tới lúc chắc chắn. Đương nhiên, La Hiển Lập thầm hạ quyết tâm, dù thế nào cũng phải giữ khoản đầu tư này lại Nhai Châu. Có thành tích hiển hách này, La Hiển Lập tin rằng việc mình vào được tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh là chuyện ván đã đóng thuyền. Rồi cả Vu Lâm Sinh cũng có quyền mơ đến chiếc ghế cán bộ cấp tỉnh.

- Anh Vu, đây chính là hạng mục đầu tư lớn nhất ở Nhai Châu chúng ta từ khi Quỳnh Hải trở thành tỉnh độc lập đến nay. Có khoản tiền đầu tư này, kinh tế thành phố Nhai Châu sẽ có thể có cơ hội một lần được nhảy vọt. Đây chính là cơ hội trời cho, dù có thế nào, hai người chúng ta, còn có thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố, chắc chắn sẽ chung tay góp sức, phải giữ khoản đầu tư này lại Nhai Châu bằng mọi cách.

La Hiển Lập trịnh trọng nói.

- Anh Vu, anh là người hiểu biết, hàm ý trong chuyện này chắc cũng không cần tôi phải nói nhiều nhỉ?

Vu Lâm Sinh gật đầu nhè nhẹ, là chủ tịch thành phố phụ trách kinh tế, về lợi ích kinh tế béo bở mà khoản tiền đầu tư này có thể mang đến, hắn còn rõ hơn La Hiển Lập. Đừng nói đến việc giữa hai người vốn đã hợp tác rất tốt, ngay cả nếu xưa kia có là oan gia đối đầu thì lúc này cũng phải chân thành hợp tác để giữ khoản tiền đầu tư này lại Nhai Châu.

Các lãnh đạo ủy ban nhân dân tỉnh và tỉnh ủy Quỳnh Hải- nơi vừa trở thành tỉnh độc lập, càng cần nhanh chóng có thành tích để tô điểm. Nếu như sau cùng nhà họ Phương không đầu tư, nếu là do phía nhà họ Phương thì đành chấp nhận, nhưng nếu là vì sự thiếu sót của thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố thì đủ để cắt đứt con đường làm quan của mình và La Hiển Lập.

Không không không Vu Lâm Sinh rất nhanh liền lật lại suy nghĩ của mình, chỉ cần để cho tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh biết, khoản tiền đầu tư với con số khổng lồ khiến cả nước phải kinh ngạc lại trôi khỏi Nhai Châu, trừ phi khoản tiền này đến thành phố khác ở Quỳnh Hải nếu không mình và La Hiển Lập liền tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp.

- Ừ, theo tôi, những người ở thôn Mã có thể giao cho viện kiểm sát được rồi, để viện kiểm sát thành phố chuẩn bị đệ trình khởi tố.

La Hiển Lập suy nghĩ một chút rồi nói.

- Việc này cần làm ngay lập tức, hơn nữa tôi thấy rằng cần nghiêm ngắc xử lí những kẻ phản động dám tấn công cơ quan nhà nước, sử dụng vũ khí sát thương người khác tại cơ quan nhà nước, tuyệt đối không thể nhẹ tay. Đây cũng coi như là tinh lọc môi trường đầu tư của thành phố ta.

Vu Lâm Sinh gật đầu, hắn hiểu rõ ý của La Hiển Lập , một mặt là mượn việc này để thể hiện thiện ý với nhà họ Phương, biểu thị thái độ của thành phố, mặt khác, cũng như những gì La Hiển Lập vừa nói, để Nhai Châu có một môi trường đầu tư tốt, ít nhất là để nhà họ Phương thấy rằng Nhai Châu có một môi trường đầu tư tốt. Đây cũng là chiêu giết gà dọa khỉ, tin rằng qua chuyện này, trong toàn thành phố Nhai Châu, khi có thù địch với nhà họ Phương cũng cần suy nghĩ kĩ rồi mới hành động.

Về phía người làm việc tại văn phòng tôn giáo tỉnh, bây giờ đã có thể hoàn toàn không để ý nữa. Nếu hắn còn dám khoa chân múa tay, một câu nói liền có thể cho hắn câm miệng. Nguồn đầu tư một trăm triệu đô la Mỹ, nếu vì đó mà thành bong bóng xà phòng thì hắn có gánh nổi trách nhiệm không, đừng nói hắn chỉ là một cán bộ cấp sở, ngay cả phó chủ tịch tỉnh, trách nhiệm lớn như vậy cũng đủ để không còn đường sống.

- Bí thư La, nhưng trong chuyện này còn một rắc rối.

Vu Lâm Sinh cười khổ nói.

- Nhà họ Phương muốn sử dụng toàn bộ vịnh Á Long và vịnh Hải Đường.

- Thế thì có gì không được, hắn muốn toàn bộ thì cứ cho hắn cả.

La Hiển Lập nói với vẻ có chút khó hiểu. Vịnh Á Long năm 90 vẫn chưa chính thức khai thác, cảnh sắc bãi biển tuy đẹp không sao tả xiết nhưng các đa phần công trình đi kèm chỉ mới dừng lại trên quy hoạch. Nếu không, nhà họ Phương cũng không đến mức ở tại nhà khách này. Về phần vịnh Hải Đường thì càng không cần nói tới, có thể nói ba mươi năm trước thế nào thì bây giờ cũng không khác là bao. Nhà họ Phương muốn khai thác hai nơi này, La Hiển Lập đương nhiên là đồng ý cả hai tay.

So sánh với trong thành phố, những vùng này tiện lợi hơn nhiều, những nông dân đó, chỉ cần nhà họ Phương đồng ý sau này sẽ cho họ một chỗ làm, thành phố lại đồng ý cấp cho hộ khẩu thành phố, đa phần bọn họ đều chắc chắn đồng ý.

Vu Lâm Sinh thầm chép miệng, vị này, rõ ràng là đã ném cả bọn Lý Thuận Tru lên chín tầng mây rồi.

- Bí thư La, kế hoạch đầu tư của nhà họ Phương có mâu thuẫn với kế hoạch đầu tư của hai ông Lý Thuận Tru và Thác Điền Ta Tá. Yêu cầu của nhà họ Phương là tất cả những vùng lân cận của hai vịnh đều xếp vào kế hoạch khai thác. Nhưng nơi mà Lý Thuận Tru và Thác Điền Ta Tá chọn, chắc chắn sẽ nằm trong vùng đất khai thác của nhà họ Phương. Nếu thế này thì…

Vu Lâm Sinh bị đặt vào tình thế khó xử, một mặt là nguồn vốn đầu tư kếch sù, mặt khác lại liên quan tới đối tác nước ngoài, tuy rằng nói mức đầu tư của nhà họ Phương vượt xa mức đầu tư của bọn Lý Thuận Tru nhưng y cũng không thể tự mình chọn lựa, chắc chắn phải cần La Hiển Lập cùng quyết định.

- Hừm.

La Hiển Lập lại hít một hơi, hắn chỉ mải vui mừng, làm sao lại quên chuyện này được chứ, đây đúng là một việc rắc rối.

- Việc này…

La Hiển Lập cũng không biết nên làm thế nào cho phải, nếu như bọn Lý Thuận Tru không phải người nước ngoài thì chuyện đã dễ giải quyết, về cả tình và lý, họ đều có thể chọn nhà họ Phương. Một bên là nguồn đầu tư một trăm triệu đô la Mỹ, một bên là nguồn đầu tư mười triệu nhân dân tệ, chênh lệch rõ rệt như vậy giữa hai dự án, đến kẻ ngốc cũng biết phải chọn thế nào. Huống hồ, so với phía không rõ lai lịch như bọn Lý Thuận Tru, nhà họ Phương lại càng dễ dàng có được sự tín nhiệm, dù nói thế nào, hơn hai mươi siêu thị ở tỉnh Tần Tây chẳng phải đang mọc sừng sững đó sao.

Nhưng vấn đề cũng ở nằm ở đó, Lý Thuận Tru và Thác Điền Ta Tá là người Nhật Bản và Hàn Quốc. Tuy rằng Hoa Hạ hiện nay đã không giống như xưa kia, nhưng người ngoại quốc vẫn được hưởng sự đãi ngộ đặc biệt so với người dân trong nước. Với những người nước ngoài gây chuyện thị phi ở Hoa Hạ, Hoa Hạ đều giơ cao đánh khẽ nhưng người Hoa Hạ mà gây rắc rối với người nước ngoài, trừ khi thực sự có thế lực, còn thường thường không có kết quả tốt. Người bình thường như thế, các cán bộ cũng như vậy.

Những tư liệu Tề Yên có thể tìm được, La Hiển Lập đương nhiên cũng có thể biết. Tập đoàn tài chính Thiên Lạc, là tập đoàn tài chính lớn thứ năm của Hàn Quốc, tiềm lực kinh tế vững mạnh, Lý Thuận Tru tuy rằng chỉ là thành viên ban giám đốc một chi nhánh của tập đoàn tài chính Thiên Lạc, nhưng hắn rốt cuộc có sức ảnh hưởng cao đến thế nào ở tập đoàn tài chính Thiên Lạc thì không phải điều những người ngoài như bọn họ có thể biết được. Nếu chẳng may khiến lãnh đạo tập đoàn tài chính Thiên Lạc không hài lòng, dẫn đến một phản đối quốc tế nào đó, chức lãnh đạo cấp thành phố nho nhỏ này của y thực sự gánh không nổi trách nhiệm.

- Có thể thương lượng với nhà họ Phương một chút được hay không, tôi nhớ là vùng đất trong kế hoạch đầu tư của bọn Lý Thuận Tru cũng không lớn, không gây nên ảnh hưởng gì với kế hoạch của nhà họ Phương. Với những đối tác nước ngoài từ xa đến, chúng ta cũng nên dành cho họ chút ưu đãi để khuyến khích đầu tư.

La Hiển Lập khẽ hỏi Vu Lâm Sinh.

- Anh thấy thế nào? Nhà họ Phương có thể đồng ý không?

Vu Lâm Sinh chậm rãi mà kiên quyết lắc đầu nói:

- Bí thư La, bọn Lý Thuận Tru muốn xây dựng khách sạn ở trung bộ vịnh Á Long, hơn nữa bọn họ yêu cầu ở vịnh Á Long quy định một phần bãi biển chỉ riêng thuộc về khách sạn, để sau này chuyên dành cho khách của khách sạn sử dụng. Cũng có nghĩa là nếu nhà họ Phương nhượng bộ, bãi biển dài tới bảy tám ki-lô-mét này sẽ rất có thể bị phân thành ba phần, hai phần thuộc về nhà họ Phương sẽ không thể gắn liền. Tôi nghĩ rằng nhà họ Phương không thể đồng ý với cách này.

- Hơn nữa kế hoạch cụ thể của nhà họ Phương vẫn chưa nộp lên nhưng đại cương đầu tư khai thác đã viết rất rõ ràng.

Vừa nói, Vu Lâm Sinh vừa rút ra vài tờ giấy, đặt trước mặt La Hiển Lập nói.

- Anh xem, ở đây, ở đây, còn ở đây nữa, đều đã đề cập tới, nhà họ Phương muốn mua toàn bộ quyền sử dụng đất đai vùng lân cận vịnh Á Long và vịnh Hải Đường, tiến hành khai thác tổng thể.

Nhìn mấy chỗ Vu Lâm Sinh vừa chỉ, La Hiển Lập không khỏi thấy nản lòng, ý đồ của nhà họ Phương rất rõ ràng, cũng rất đúng đắn, bọn họ muốn quy hoạch khai thác tổng thể vịnh Á Long, đương nhiên không thể chịu để vùng trung tâm của vịnh Á Long có một nơi không thuộc quyền kiểm soát.

Trong tầm tay mình, sao có thể để kẻ khác hưởng lợi.

- Trong tầm tay mình, sao có thể để kẻ khác hưởng lợi, đám Triều Tiên này, chính là muốn tiến hành đầu tư ở vịnh Á Long, chắc chắn cũng phải ở trong khu vực chúng ta đã xác định rõ, rồi xem những bước đi của chúng ta khéo léo hơn chúng nhiều.

Lời nói của Phương Minh Viễn lập tức có được sự phụ họa của Tề Yên và Lữ Lương.

- Ủy viên chính trị Lữ, về tin quân khu bỏ vốn đầu tư trong đó trước tiên không nên để lan ra ngoài. Đây cũng xem như một con át chủ bài của chúng ta, đề phòng đám Triều Tiên và lũ Nhật Bản đó còn có chiêu bài gì khác. Nếu mọi thứ thuận lợi, đợi đến khi chính thức kí kết, đương nhiên không thể thiếu phần của căn cứ.

Phương Minh Viễn cười ha hả nói.

- Được, tôi có thể đảm bảo, trước khi kí kết, không thể có bất kì một tin tức nào từ phía chúng tôi bị lộ ra ngoài.

Lữ Lương cười đến mức không ngậm được miệng lại. Có thể khiến gây phiền phức cho đám Triều Tiên và lũ giặc xâm lược Nhật Bản, quả thực là rất khiến tinh thần người ta sảng khoái càng không cần nói nữa, căn cứ sau này có thể có được lợi nhuận vô cùng hậu hĩnh từ miếng đất này.

Sau khi gặp mặt riêng, hai bên cơ bản đã đi đến thống nhất, căn cứ sẽ mua với giá năm mươi triệu nhân dân tệ. Mức giá này cũng không tiện nhắc lại, hắn thấy rằng nhà họ Phương đã dành cho ưu đãi tương đối lớn rồi, chuyển nhượng quyền sử dụng đảo Ngô Chi Châu cho nhà họ Phương trong bảy mươi năm, nhưng nhà họ Phương phải cam kết không được xâm phạm tới những khu vực phục vụ nhà nước đã bị cấm ở đảo Ngô Chi Châu. Hơn nữa nhà họ Phương không được tự tiện sử dụng những công sự vốn có ở trên đảo. Nếu muốn sử dụng, chắc chắn phải đạt được ý kiến thống nhất với căn cứ mới được. Mà năm mươi triệu tệ này, căn cứ lại đầu tư vào dự án khai thác vịnh Á Long và vịnh Hải Đường của nhà họ Phương. Đồng thời, dùng số cổ phần này làm thế chấp, nhà họ Phương phải cho căn cứ vay bốn mươi triệu tệ với lãi suất thấp.

Phương án này, hai bên đã thực hiện kí bản thỏa thuận nháp, chỉ đợi đạt được sự phê chuẩn của cấp trên thì có thể chính thức thi hành.

Vì thế, hắn đã đích thân tới đại lục, tiến hành báo cáo trực tiếp với lãnh đạo quân khu. Cho nên khi hắn không ở đó, Lữ Lương là đại diện của hắn, tham gia cuộc họp với bọn Phương Minh Viễn.