Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 374: Xuất hiện đối thủ cạnh tranh




Minh Viễn, Hồng Kông và Nhai Châu có nhiều khác biệt lớn. Hồng Kông có thể mở rộng thành công hội phát triển của địa phương, thế nhưng điều này không có nghĩa là Nhai Châu cũng có thể phát triển trở thành thành phố phát triển...

Theo như Vu Thu Hạ thấy, so sánh Nhai Châu với Hồng Kông, có rất nhiều chỗ thua kém. Nhai Châu tuy có lịch sử lâu đời hơn Hồng Kông, nhưng kinh tế thì lại không thể bằng Hồng Kông. Hồng Kông hiện nay đã là Viên ngọc của phương Đông , thành phố nổi tiếng thế giới, bến cảng, trung tâm tài chính, cơ sở sản xuất, nơi chụp ảnh chiếu phim v.v..., giá trị tổng sản phẩm trong nước ( GDP) mỗi năm luôn luôn vượt qua GDP của toàn tỉnh Quỳnh Hải.

Hơn nữa mở rộng hội phát triển kinh tế nhất định phải có trung tâm quy mô lớn, mà trung tâm hội phát triển không phải tồn tại riêng lẻ, nó bắt buộc phải hòa hợp với môi trường xung quanh, giao thông thuận lợi, cơ sở hạ tầng và kiến trúc thượng tầng cùng kết hợp lại mới có thể phát huy tác dụng của trung tâm hội phát triển. Thế nhưng Nhai Châu ngày nay, ngoài có nguồn tài nguyên du lịch phong phú, về các phương diện khác, Nhai Châu có thể nói vẫn còn rất nghèo nàn lạc hậu, lại càng không có tiếng tăm gì trên thế giới, muốn để nó trở thành một thành phố phát triển, cần phải có kinh phí đầu tư rất lớn, người bình thường khó mà tưởng tượng nổi. 100 triệu đô la Mỹ, nghe thì dường như là rất nhiều, nhưng thực chất, chẳng qua cũng chỉ là có thể làm nền móng. Không nói đâu xa, chính là trung tâm hội nghị của hội phát triển, chi phí xây dựng phòng triển lãm là một con số khá cao. Điều này cũng có nghĩa là, sau này, chi phí đầu tư cần có cũng sẽ là một con số đáng kinh ngạc.

Phương Minh Viễn chú ý lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật gật đầu. Vu Thu Hạ nói không sai, Nhai Châu có thời gian dài thuộc tài chính Hoa Hạ, giáp giới khu công nghiệp và khoa học kỹ thuật phát triển, nên kinh tế lạc hậu, thị trường buôn bán trong vùng nhỏ hẹp, điều kiện phát triển kinh tế có hạn, cơ bản không có khả năng tiêu thụ hàng hóa nhập khẩu. Khả năng sản xuất hàng xuất khẩu lại càng không có, cho nên trong thời gian ngắn rất khó phát triển thành đô thị có ngành thương mại mậu dịch khá phát triển giống như Hồng Kông.

- Chị Thu Hạ, những điều chị nói em đều đã cân nhắc. Em cho rằng, Nhai Châu quả thật không giống như Hồng Kông, muốn phát triển được như Hồng Kông, đúng là không thực tế, cũng không có khả năng. Trong khoảng cách gần như vậy, hội phát triển Hồng Kông cũng sẽ không dễ dàng để một đối thủ cạnh tranh phát triển, nhưng nếu như chúng ta có thể tìm ra được một phương hướng phát triển khác với hội phát triển Hồng Kông. Nếu hội phát triển Hồng Kông có thể bổ sung cùng Nhai Châu, như vậy đối với Hồng Kông hay là đối với Nhai Châu cũng đều là một việc tốt.

Phương Minh Viễn đã tính trước mọi việc.

Vu Thu Hạ tròn mắt, vẻ mặt hiếu kỳ, tay trái chống má, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

- Chị Thu Hạ, dân số của Hồng Kông là bao nhiêu? Gần bảy triệu người này còn nhiều hơn tổng số dân của tỉnh Quỳnh Hải. Mà diện tích của Hồng Kông là bao nhiêu? Hơn một nghìn một trăm ki-lô-mét vuông, trên mảnh đất nhỏ hẹp như thế này chứa nhiều người như vậy, hiển nhiên sẽ tạo thành áp lực lớn cho môi trường tự nhiên Hồng Kông. Hồng Kông quả thật là một thành phố du lịch, song người đến Hồng Kông du lịch chủ yếu là dạo chơi ngắm cảnh, là để đi mua sắm. Còn Nhai Châu thì khác, phần lớn các địa phương ở đây vẫn duy trì trạng thái như ban đầu, chưa được biết đến nhiều. Đó là lí do mở rộng ngành du lịch ở Nhai Châu thật ra không có mâu thuẫn lớn lắm với ngành du lịch Hồng Kông. Chị Thu Hạ, chị thấy có đúng không?

Phương Minh Viễn vừa thay ly trà nóng cho Vu Thu Hạ vừa nói.

Vu Thu Hạ hơi gật đầu, Phương Minh Viễn nói cũng có lý, cơ bản mà nói, phát triển ngành du lịch ở hai nơi, sự hấp dẫn du khách không giống nhau, điều này giống như bán cơm và bán bánh bao cùng một lúc, ý rộng hơn của việc hai bên cùng bổ sung cho nhau là sự cạnh tranh. Chỉ biết làm các khách hàng cảm thấy có được nhiều lựa chọn hơn, mà sẽ không có sự đe dọa gì đối với đối thủ.

- Mở rộng hội phát triển kinh tế ở Nhai Châu trong thời gian ngắn cũng không thực tế, thật sự có thể đưa hội phát triển kinh tế xếp vào kế hoạch phát triển, trong dự tính của em, ít nhất cũng là chuyện sau năm 1997, trước đó, việc chúng ta cần phải làm là phát triển mạnh ngành du lịch và các ngành sản xuất công nghiệp có liên quan của vịnh Á Long và vịnh Hải Đường. Em nghĩ, trước lúc đó, chị Thu Hạ và em cũng không có ý kiến gì bất đồng, có phải không?

Vu Thu Hạ nghiêng đầu suy nghĩ một lát, gật gật đầu, cô ta không nghi ngờ gì về việc Nhai Châu có thể phát triển thành một thành phố du lịch. Tuy cô ta chưa đến Nhai Châu lần nào nhưng cũng đã nghe qua, nơi này rất đẹp.

- Minh Viễn, ý của em là, trước tiên chú tâm phát triển ngành du dịch ở Nhai Châu, sau đó sẽ dựa vào ngành du lịch kéo theo hội phát triển của Nhai Châu cùng phát triển, cùng đi trên một con đường có quan hệ chặt chẽ với chi phí phục vụ du lịch?

- Đúng, chị Thu Hạ nói thật thấu đáo, chính là ý này.

Phương Minh Viễn giơ ngón tay cái lên nói. Vu Thu Hạ quả đúng là xứng đáng với xuất thân từ gia đình buôn bán, chỉ nói tóm tắt đơn giản trong vài câu, đã khái quát được tất cả những điều Phương Minh Viễn muốn nói. Phương Minh Viễn tưởng tượng là như thế này, hội phát triển của Nhai Châu trong tương lai sẽ dung nhập vào con đường phát triển du lịch nghỉ mát và tham quan ngắm cảnh.

Hai người họ thảo luận càng lúc càng nhập tâm, bàn bạc cũng càng ngày càng sôi nổi, Vu Thu Hạ càng nghe càng cảm thấy Phương Minh Viễn suy nghĩ rất sâu xa, cũng rất chu đáo, hiển nhiên lần đầu tư này của hắn, không phải là do cảm hứng nhất thời mà định. Hơn nữa ý tưởng của hắn cũng có điểm rất đặc biệt, hắn muốn đưa vịnh Á Long và vịnh Hải Đường của Nhai Châu trở thành khu du lịch và trung tâm hội phát triển cao cấp nhất trong nước và ở Đông Á. Mãi cho đến giữa trưa, Lâm Liên không thể không đến gõ cửa nhắc nhở hai người họ, bữa trưa đã chuẩn bị xong, tất cả mọi người đều đang đợi, lúc này hai người họ mới xem như tạm thời dừng cuộc thảo luận.

Không chỉ có Vu Thu Hạ cảm thấy thu hoạch được rất nhiều, Phương Minh Viễn cũng thấy như vậy, qua một hồi thảo luận, một số chi tiết, một số ý tưởng còn mơ hồ, hiện giờ đã có kế hoạch rõ ràng hơn, làm cậu thu hoạch được rất nhiều.

Nơi mà mọi người dùng bữa là căn tin của nhà khách, đây là nơi gần nhà ăn nhất. Ông Phương và mấy người khác dẫn theo Tinh Nhi đi tới căn tin.

Trần Trung và Lâm Liên cùng đi, Phương Minh Viễn và Vu Thu Hạ theo cầu thang đi xuống dưới nhà, ở trước cửa phòng, lại đụng đầu một nhóm người.

- Họ thật xinh đẹp.

Nhìn theo bóng của Lâm Liên và Vu Thu Hạ đã đi khá xa, một người trung tuổi trong nhóm người này nhẹ nhàng nói bằng tiếng Hàn.

- Đúng vậy, Yisedol nói không sai, hai cô gái đó quả thật rất xinh đẹp. Xem ra, ở nơi này vẫn còn những cô gái có tố chất cao quý.

Một người trung tuổi khác đầu hơi hói nhìn theo bóng của Lâm Liên và Vu Thu Hạ nói với ánh mắt mơ màng.

- Takuma Sato, nhìn cách ăn mặc của mấy người ban nãy thì hình như không phải là người xuất thân bình thường ở Hoa Hạ, tôi cảm thấy anh vẫn nên chú ý lời nói một chút, không nên làm mất lòng người ta, làm họ hiểu lầm chúng ta.

Người tên Yisedol nhíu nhíu mày nói. Tuy rằng đã sớm biết Takuma Sato là con sói đói háo sắc, nhưng nhìn ánh mắt mơ màng của hắn, anh ta vẫn cảm thấy mặt nóng ran, mong sao không đứng cùng một chỗ với hắn.

Nhưng lần này đến Quỳnh Hải, anh ta tạm thời không thể tách khỏi sự giúp đỡ của Takuma Sato. Bởi vì anh ta là người Nam Triều Tiên, mà Nam Triều Tiên đến nay còn chưa chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao với Hoa Hạ, hơn nữa anh ta lại muốn nhanh chóng có được vịnh Á Long ở Nhai Châu, đó là lí do anh ta chỉ có thể dựa vào Takuma Sato, cùng đến Nhai Châu. Với danh nghĩa là doanh nghiệp tư nhân Nhật Bản đến Nhai Châu để đầu tư.

- Không có chuyện đó đâu, với yêu cầu tài chính và kỹ thuật của Nhật Bản chúng ta, ngoài việc không thể tùy ý giết người ra, kỳ thật chúng ta còn thoải mái hơn nhiều so với mấy chục năm về trước. Người dân lúc đó còn phải ngưỡng mộ nhìn chúng ta. Chỉ cần chi tiền ra thì có thể làm sóng làm gió ở đây.

Takuma Sato nói có vẻ không đồng tình.

Takuma Sato chỉ tay vào một người nói:

- Này, anh, đi xem xem bọn họ đi đâu? Ở đâu? Hai cô gái đó tên là gì?

Mấy người Phương Minh Viễn và Vu Thu Hạ hiển nhiên không biết có một trò hề ở ngay sau lưng họ. Toàn bộ tâm trí của mấy người họ đều tập trung vào làm sao để hoàn thiện kế hoạch của Phương Minh Viễn. Sau bữa trưa, Phương Minh Viễn đi cùng hai mẹ con Vu Thu Hạ, thong dong ngắm cảnh vịnh Á Long, vịnh Hải Đường và đảo nhỏ Ngô Chi Châu, Vu Thu Hạ trầm trồ khen không ngớt lời. Rất nhanh, hàng loạt tư liệu đã được Vu Thu Hạ gửi về Hồng Kông, do nhân viên chuyên nghiệp của công ty vận tải Quách Thị và công ty của nhà họ Quách tiến hành đánh giá thêm một bước nữa.

Lúc này, Tề Yên chủ động đi đến, vừa vào đến cửa cô ta đã ném một quả bom lớn.

- Cậu Phương, mọi người có biết không, gần đây có một nhóm người Nhật Bản đến Nhai Châu, nói là muốn nhận thầu vịnh Á Long. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu đang hội ý gấp.

- Hả? Có chuyện gì vậy?

Phương Minh Viễn giật mình, tin này hắn thật chưa nghe nói qua.

Thì ra người Nhật Bản định xây dựng một khách sạn cao cấp ở Nhai Châu. Mà khách sạn này dự định sẽ xây dựng ở gần bãi biển Á Long. Người Nhật Bản đề xuất muốn một phần kế hoạch của bãi biển vịnh Á Long phải là của khách sạn. Họ cam đoan du khách có thể dạo chơi bơi lội thoải mái trên bãi biển.

- Vị trí bọn họ lựa chọn vừa đúng ở giữa vịnh Á Long, nếu như dựa theo kế hoạch của bọn họ, đợi đến khi khách sạn xây dựng xong, bãi biển vịnh Á Long sẽ bị chia thành hai nửa.

Tề Yên bất mãn nói. Mấy ngày nay, cô ta bị cái viễn cảnh tương lai tươi sáng mà Phương Minh Viễn miêu tả làm mê mẩn. Hạng mục đầu tư 100 triệu đô la Mỹ, trong xí nghiệp tư nhân ở Hoa Hạ thì đây vẫn là việc cực kỳ hiếm thấy, nếu như cô có thể tham gia vào, sự nghiệp buôn bán ở Hoa Hạ sau này cũng sẽ có lợi hơn.

Nhưng làm sao để có được con đường tiền tài rõ ràng như vậy, điều này làm Tề Yên hao tổn tâm huyết, mà chính vào lúc này, cô ta lại nghe được chuyện này.