Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 37: Người Hàn Quốc đến




Nhìn thấy gã trung niên tóc vàng kia, Cameron thấp giọng gọi,

-Phương, ông ta chính là cổ đông lớn thứ hai của công ty, phó giám đốc quản lí tài vụ.

Phương Minh Viễn hơi gật đầu, ánh mắt lại không rời khỏi Sandra Bullock, người phụ nữ này trông thật quen!

Phương Minh Viễn lập tức thấy hiếu kỳ. Kiếp trước hắn chưa từng tới nước Mỹ, đương nhiên không thể có người quen ở đây được. Người phụ nữ có thể để lại cho hắn cảm giác quen quen, nếu không phải là diễn viên chính của bộ phim ăn khách nào đấy, thì chắc chắn là phim tình cảm hành động, hoặc là người mẫu nổi bật trong những tạp chí như Playboy. Tuy rằng trước khi tới Hollywood, Phương Minh Viễn cũng từng nghĩ tới mấy tình tiết hoang tưởng như mình có khả năng sẽ được gặp vài minh tinh điện ảnh chưa thành danh, vậy mà vừa bước xuống xe đã có thu hoạch ngay, đúng là may mắn quá sức!

Sandra Bullock lúc này vẫn chưa kịp hoàn hồn, vừa rồi cô quá để ý tới bên kia, lúc qua đường không chú ý tới xe ở hai bên. Cô chỉ nói theo bản năng:

-Xin lỗi! Rất xin lỗi!

-Xin lỗi mà xong hả? Cô qua đường không nhìn hả? Tôi mà không để ý một chút thôi, hậu quả ai sẽ chịu đây?

Crowe Carat giận dữ hét lên. Hôm nay trên xe của hắn còn có hai vị khách quý, nghe nói những người phương Đông kia rất chú ý tới dấu hiệu hung cát, vừa mới tới công ty suýt chút nữa thì xảy ra tai nạn, trông thế nào cũng giống với dấu hiệu không lành. Nếu chỉ vì chuyện này mà làm chuyện hợp tác bị đổ bể, tự mình còn đích thân lái xe tới để biểu thị sự hoan nghênh với khách quý xem như công cốc hết.

-Phó tổng Victor!

Gaul nhìn bộ dạng chưa nguôi giận của hắn vẫn còn đang mắng chửi kia bèn chau mày lại, lớn tiếng gọi. Dù gì đi nữa, ở Hollywood này Victor cũng được coi như người có thân phận địa vị, cái bộ dạng buông thả này để Phương Minh Viễn trông thấy thật sự làm cô cảm thấy mất mặt. Hơn nữa cô cũng muốn nhắc nhở Victor phải chú ý hình tượng của mình!

Đây là Hollywood, phóng viên nhiều như lông bò, nếu bị chúng chụp được hình, đối với hình tượng của công ty về sau cũng không tốt. Dù sao thì ở Hollywood này, công ty điện ảnh Jade Bird vẫn chưa phải là công ty hàng đầu với nhãn hiệu lâu đời, có thể hô mưa gọi gió, thao túng tất cả.

Victor Crowe Carat lúc này mới quay đầu lại nhìn, nhưng không lập tức bước xuống xe mà quay đầu nói với người trong xe hai câu rồi mới bước xuống. Cùng xuống xe với gã còn có một cô gái tóc vàng và hai người trung niên da vàng.

Phương Minh Viễn chỉ thoáng nhìn qua cô gái tóc vàng kia bèn hướng mắt ra nơi khác. Tuy ngực to, mông nở, thân hình nóng bỏng nhưng khuôn mặt không phù hợp với thẩm mỹ quan của người phương Đông, hắn không có chút hứng thú nào với loại phụ nữ này. Hai người trung niên kia lại làm hắn có vẻ như đã từng quen biết, không giống với người Hoa Hạ, cũng không phải người Nhật Bản, lẽ nào…

Victor dẫn hai người này tới trước mặt Gaul, giọng phấn khích:

-Gaul, hai vị này Lý Tường và Lý Đông Tru tiên sinh, đến từ tập đoàn SamSung của Đại Hàn Dân Quốc, lặn lội từ Hàn Quốc tới đây để đầu tư cho phim mới của công ty chúng ta.

“Quả nhiên là Hàn Quốc!”

Khóe miệng Phương Minh Viễn khẽ nhếch lên cười nhạt. Đối với Hàn Quốc, quốc gia vong ơn bội nghĩa, hắn không có chút ấn tượng tốt đẹp nào hết. Không nói đến chuyện năm đó chúng học lỏm được từ Hoa Hạ bao nhiêu thứ, chỉ trong khoảng thời gian hai đời nhà Thanh, để giúp chúng chống đỡ sự xâm lược của bọn Nhật Bản, Hoa Hạ đã phải trả cái giá đắt như thế nào! Nhưng sau này bất luận là người Hàn Quốc hay người Triều Tiên, có bao nhiêu người có lòng biết ơn? Ngược lại, không nói đến việc lấy cắp đồ đạc, ăn cắp văn hóa, ăn cắp lịch sử , đến tổ tiên cũng ăn cắp luôn! Thực sự là làm người ta không còn lời nào để nói nữa.

Khuôn mặt Cameron hơi biến sắc, gần đây Công ty điện ảnh Jade Bird muốn lôi kéo đầu tư cho bộ phim mới dường như cũng chỉ có “Kẻ hủy diệt 2” thì phải. Y theo phản xạ liếc nhìn Phương Minh Viễn, trong lòng không khỏi lo lắng.

Thật ra trong mắt người Mỹ, Hàn Quốc chịu sự khuất phục của Mỹ, không thể sánh bằng được việc người Hoa Hạ làm khổ người Mỹ trong chiến tranh với Triều Tiên còn làm họ cảm thấy tôn trọng hơn. Hơn nữa khu vực Hàn Quốc nhỏ hẹp, cơ bản không có khả năng chiến lược, nếu không suy xét tới sự tồn tại của Liên Xô và Hoa Hạ, đóng quân tại đó chỉ lãng phí tiền nộp thuế của Mỹ. Từ góc độ của Cameron mà nói thì y đương nhiên hi vọng có thể hợp tác cùng Phương Minh Viễn quay “Kẻ hủy diệt 2”. Không nói tới chuyện Phương Minh Viễn có thể giúp y đề xuất ý tưởng cho kịch bản và cảnh quay, chỉ cần quyền cải biên điện ảnh tác phẩm mới của Michael Clayton cũng đủ để y chọn Phương Minh Viễn rồi.

Gaul cũng không khỏi nhìn sang Phương Minh Viễn, trong bụng thầm chửi Victor, hôm nay Phương Minh Viễn tới đây gã không phải không biết, vậy mà lại lôi hai người Hàn Quốc tới để phá hết hay sao? Tập đoàn SamSung cô không phải không biết, là tập đoàn lớn nhất Hàn Quốc hiện nay, có họ đầu tư tài chính kể cũng không phải lo lắng. Nhưng, nhưng bọn họ có mang tới quyền cải biên tác phẩm mới của Michael Clayton không? Tuy trong bụng chửi thầm Victor nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ thái độ hoan nghênh.

Victor đắc ý nhìn Cameron nói:

- Cameron, giờ anh có thể yên tâm mà quay bộ phim của mình rồi đấy!

Hai người Hàn Quốc này là đại biểu của tập đoàn SamSung Hàn Quốc, so với một thiếu niên phương Đông không tên tuổi thì rõ ràng là tập đoàn SamSung có vẻ đáng tin hơn. Chỉ có điều Victor không biết một chuyện, trong tay Phương Minh Viễn còn có quyền cải biên điện ảnh cho tác phẩm mới của Michael Clayton! Gaul chưa nói với ông ta vì việc này quan hệ trọng đại, truyền đi khắp nơi thì không phải là việc tốt với công ty. Dù sao thì những công ty điện ảnh lớn của Hollywood cũng đang thèm nhỏ dãi với mối này, và Cameron cũng không phải là đạo diễn của công ty. Những con đường lựa chọn của Phương Minh Viễn quá lớn, Gaul sau khi biết chuyện này cũng không hề truyền ra ngoài.

Victor là phó tổng phụ trách tài chính, sau khi biết được Cameron tự tìm ra được một nhà đầu tư, trong bụng cũng có chút bất bình. Tập đoàn SamSung vốn đã cùng gã thương thảo về vấn đề đẩu tư từ trước, gã bèn dứt khoát báo ngay việc này cho tập đoàn SamSung, quả nhiên không ngoài dự đoán, tập đoàn SamSung lập tức phái người tới để bàn bạc cụ thể về kế hoạch đầu tư.

-Ngài đây chính là đạo diễn James Cameron?

Lý Tường và Lý Đông Tru tỏ vẻ vui mừng tột độ, vội bước tới trước nói:

-Tài hoa của ngài biểu hiện trong “Kẻ hủy diệt2” không còn phải nghi ngờ gì nữa, tin rằng đạo diễn James Cameron một lần nữa đạo diễn phần hai của “Kẻ hủy diệt” nhất định sẽ thu được thành tựu càng lớn hơn.

Tập đoàn SamSung muốn đem sản phẩm tiêu thụ tại Mỹ, thị trường tiêu thụ lớn nhất thế giới đã lâu này. Nhưng là một quốc gia mới phát triển, sản phẩm của họ rất khó có thị trường tiêu thụ ở Mỹ. Đương nhiên đây là vấn đề nan giải mà bất cứ sảm phẩm mới nào muốn tiêu thụ ở thị trường nước khác đều vấp phải. Năm đó người Nhật Bản cũng phải phí mất rất nhiều công sức mới nhận được sự chấp thuận của người Mỹ, nhưng dù có vậy đi chăng nữa, hàng của Nhật Bản ở diện rộng vẫn chỉ giống với sản phẩm loại hai.

Vậy là nhân viên kế hoạch của tập đoàn SamSung bèn đưa ra đề nghị như vậy, cố gắng đầu tư vào một bộ phim hay trong thị trường điện ảnh Mỹ, từ đó mượn phương thức này để mở rộng tiếng tăm của tập đoàn SamSung tại Mỹ, làm cho người Mỹ tiếp nhận sản phẩm của SamSung.

Phải biết rằng Mỹ là nước mạnh về sản xuất điện ảnh, thị trường điện ảnh của Mỹ cũng là thị trường tiêu thụ lớn nhất của điện ảnh thế giới. Số tiền mỗi năm người Mỹ chi ra cho điện ảnh có tổng trị giá cao đến mấy trăm triệu đô la Mỹ, gấp mười lần thậm chí là trăm lần so với những nước khác, khán giả xem phim dường như phủ khắp các độ tuổi. Nếu như bộ phim mà SamSung đầu tư có thể đạt được thành công, vậy thì không chỉ thu được lợi nhận phong phú, còn có thể lợi dụng cơ hội này quảng bá ảnh hưởng của mình trong mắt người Mỹ, chẳng phải là một công đôi việc sao. Vì thế sau khi bọn họ ngẫu nhiên được biết tin Công ty điện ảnh Jade Bird có ý muốn quay tiếp “Kẻ hủy diệt 2”, và đang kêu gọi sự đầu tư, tập đoàn SamSung như vớ được vàng.

Bộ phim “Kẻ hủy diệt” tuy chưa được công chiếu tại Hàn Quốc, nhưng băng ghi hình của nó thì lại có thị trường lớn ở đây, trong đám thanh niên Hàn Quốc, đặc biệt là con trai, không có ai là chưa xem qua, hoặc nói xem xong đánh giá không cao thì vô cùng ít ỏi. Nếu hiện giờ quay tiếp “Kẻ hủy diệt 2”, nghe nói lại là James Cameron đạo diễn, người quyết định của tập đoàn SamSung cho rằng rất có triển vọng và có thể xem trọng, vì vậy mới phái người tới tiếp xúc với Victor, đàm phán giữa hai bên đã xúc tiến vài lần, nếu không phải có người muốn chen chân vào giữa thì bọn họ đã không phải tới đây vội vã như vậy.

Muốn đầu tư thành công tất phải bợ đỡ đạo diễn, nhân viên kế hoạch của tập đoàn SamSung đã nghĩ tới không ít chủ ý để quảng cáo sản phẩm của tập đoàn trong phim, nếu như không có sự phối hợp của James Cameron thì sao được?

James Cameron thái độ không nóng không lạnh mà khách khí với họ một hồi.

Cùng lúc này, Phương Minh Viễn ra hiệu cho Lâm Liên đỡ Sandra Bullock đến ngồi một bên, rồi tìm người lấy cho cô cốc nước. Hắn cuối cùng cũng nhớ ra cô gái này là ai. Trong mấy thể loại phim Mỹ mà hắn hay xem và có thể lưu lại cho hắn ấn tượng sâu đậm thì càng ít, lục tìm trong từng bộ một cuối cùng cũng tìm ra hình ảnh của cô gái này.

-Hóa ra là con mèo hoang lái xe!

Phương Minh Viễn cười thầm trong bụng. Diễn viên nữ chính của phim “Tốc độ”,bạn diễn của cô là Keanu Reeves sau này đã nhờ vào“The Matrix” mà lên đến đỉnh cao.

Tuy nói “Tốc độ 2” không ăn khách lắm và đã làm “Tốc độ 3”không được ra đời, nhưng Phương Minh Viễn vẫn nhớ rõ, vị này sau năm 2000 sống khá thoải mái, thuận tay đưa cô ta lên cũng coi như không phiền toái gì hết.

- Cậu Phương, chúng ta vào trong nói chuyện!

Gaul lại gần và nhiệt tình nói.

-Thiếu niên phương Đông kia là ai?

Lý Đông Tru liếc nhìn Phương Minh Viễn đang đi cùng Gaul và James Cameron, nhỏ giọng hỏi Victor.

-Hừ, còn có thể là ai nữa? Một thằng nhãi phương Đông ăn nói lung tung, cũng không biết tại sao họ lại tin thằng nhãi này có thể đầu tư sáu mươi triệu đô la,

Victor bất mãn nói