Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 365: Kiểu inox mới




Ý tứ của Lý Bỉnh Thành kỳ thật đã biểu đạt tương đối rõ ràng, chỉ là ông không muốn nói tới Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây ngay trước mặt Phương Minh Viễn, mặc dù cũng xem như là doanh nghiệp nhà nước quy mô lớn trong ngành sản xuất tương quan trong nước, nhưng bị chuyển từ Đông Bắc về Hải Trang, tuy rằng đã rời xa địa phương có khả năng gặp phải phá hư, nhưng đồng thời cũng mang đến rất nhiều bất tiện cho việc vận chuyển, thiết bị máy móc của Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây đã lạc hậu nghiêm trọng, hơn nữa theo ông biết, mấy năm gần đây, Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây thu không đủ bù chi, nếu không cũng sẽ không xuất hiện hiện tượng đem phân xưởng cho người ngoài nhận thầu.

Những suy nghĩ này của ông, Phương Minh Viễn tự nhiên trong lòng biết rõ, trên thế giới này, chỉ sợ không có ai hiểu rõ hơn hắn, Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây tương lai sẽ như thế nào. Hắn đương nhiên cũng sẽ không nói cho Lý Bỉnh Thành, mình đã mua một nhà máy sắt thép ở Nhật Bản, chỉ chờ nhà nước mở cửa cho doanh nghiệp tư nhân đầu tư vào ngành sắt thép sẽ chuyển nhà máy này về trong nước, mà tới thời điểm đó thành quả "Rèn luyện" của cha trong mấy ngày này sẽ có tác dụng nhất định. Nếu như cha có thể đảm nhiệm, Phương Minh Viễn cũng không ngại đem quyền kinh doanh của nhà máy thép cho cha, hơn nữa không ngừng đầu tư thêm vào, theo sát bước chân của ngành sắt thép thế giới, để ông hãnh diện trong lĩnh vực sở thích của mình.

- Nói như thế nào đây?

Lý Bỉnh Thành vẫn không kìm nổi nói:

- Thế giới hiện giờ đã không còn là thời đại theo đuổi sản lượng, hiện tại những nhà máy sắt thép của nước ngoài coi trọng chính là sản xuất thép đặc chủng, nếu như các nhà máy sắt thép trong nước không ý thức được điểm này, như vậy sau này, xí nghiệp sắt thép của nước ta sẽ là nhà cung cấp ở tầng thấp nhất, thậm chí còn có thể, người ta mua thép thô của chúng ta, gia công xong liền bán cho chúng ta với giá cao hơn mấy lần. Tôi cảm thấy hiện giờ quan trọng nhất chính là nắm giữ kỹ thuật, chỉ có nắm giữ được kỹ thuật vậy mới là con đường phát triển đúng đắn.

Lời nói này của Lý Bỉnh Thành không thể nói đúng toàn bộ, nhưng cũng nói đúng hơn nửa về tương lai phát triển của ngành sắt thép thế giới. Trong lòng Phương Minh Viễn rất rõ ràng, trong tương lai không xa, cùng với việc ngành sắt mở ra đối với doanh nghiệp tư nhân, và việc quốc gia liệt ngành nhà đất là ngành trụ cột, sản lượng sắt thép của Hoa Hạ gần như cứ mấy năm lại tăng gấp đôi, mấy năm lại tăng gấp đôi, rất nhanh đã vượt qua Mỹ, Nhật, châu Âu để trở thành nước sản xuất sắt thép lớn nhất trên thế giới.

Nhưng cái này lại có rất nhiều thành phần nước, đó chính là sắt thép của Hoa Hạ sản xuất ra phần lớn đều chỉ có thể xem như sắt thép thô, nhưng thép đặc chủng dùng để chế tạo ô tô, đóng tàu, chế tạo máy bay vẫn cần phải nhập khẩu. Hơn nữa quả thật cũng như lời nói của Lý Bỉnh Thành, xuất hiện hiện tượng nước ngoài mua sắt thép thô từ trong nước, sau khi về nước tiến hành gia công, lại lấy giá của thép đặc chủng bán lại vào trong nước.

Hơn nữa vì sản xuất những sắt thép thô giá trị không cao này, Hoa Hạ trở thành nước nhập khẩu quặng sắt lớn nhất thế giới, lợi nhuận hàng năm của ngành sắt thép có hơn một nửa bị các xí nghiệp sản xuất quặng sắt bóc lột, trở thành công cụ hút lợi nhuận trong nước của các xí nghiệp nước ngoài.

Phương Minh Viễn lập tức có hứng thú với Lý Bỉnh Thành, nói thật, trong kiếp trước, đối với Lý Bỉnh Thành này, Phương Minh Viễn cho tới bây giờ cũng không có gặp qua, đối với Hứa Lâm, hắn thật ra còn có vài cơ hội gặp mặt, mà trong kiếp này bởi vì vận mệnh của Phương Minh Viễn đã thay đổi nên cơ hội gặp mặt Hứa Lâm đã bỏ lỡ trong lúc vô ý, nhưng hiện tại thoạt nhìn, Lý Bỉnh Thành cha của Lý Vũ Hân cũng không đơn giản nha, ở những năm chín mươi, trong nước Hoa Hạ người có thể nhìn đến điều này không thể nói không có, nhưng Phương Minh Viễn tin tưởng, tuyệt đối không nhiều.

- Bỉnh Thành, cháu nó đến thăm hỏi chúng ta, anh làm sao lại nói đến chuyện này chứ?

Hứa Lâm khẽ sẵng giọng nói:

- Minh Viễn, chú Lý của cháu chính là bộ dạng này, nói chuyện với người ta không quá ba câu lại nói về nghề nghiệp của mình, ngày hôm qua thật vất vả cho cháu, nếu không thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì, ôi, thật không nghĩ đến Quỳnh Hải này lại loạn đến như vậy.

- Dì Hứa, không có chuyện gì, chú Lý nói rất có đạo lý, mấy vấn đề này đích thật là tệ nạn tồn tại trong ngành sắt thép của nước ta. Tuy nhiên, chú Lý, tệ nạn chú đã nhìn ra, nhưng làm thế nào để giải quyết mấy vấn đề này chứ?

Phương Minh Viễn mỉm cười nói với Hứa Lâm.

Lý Bỉnh Thành ngẩn người một lát, ông vừa rồi chỉ là thuận miệng nói như vậy, thật không nghĩ đến Phương Minh Viễn lại có hứng thú tiếp tục nghe, hơn nữa còn hỏi ông tiến hành giải quyết như thế nào.

- Giải quyết? Giải quyết...

Ông nhìn Phương Minh Viễn một chút, lại nhìn cửa phòng bệnh, Trần Trung lập tức hiểu ý đi ra ngồi ngoài cửa phòng bệnh, như vậy nếu có người đi vào, Trần Trung có thể nhìn thấy đầu tiên.

- Giải quyết vấn đề này kỳ thật rất đơn giản, nhưng cũng rất khó, đó chính là phải tập trung lực lượng, đầu tư lượng tài chính lớn vào nghiên cứu, đạt được đột phá về thép đặc chủng, làm cho trình độ kỹ thuật luyện kim của nước ta thu hẹp chênh lệch với mặt bằng chung thế giới, sản xuất nhiều thép đặc chủng giá trị cao lợi nhuận lớn, sản xuất ít thép thô giá trị thấp như hiện tại. Nhưng dưới thể chế như hiện giờ, muốn làm được điều này, thật sự là quá khó khăn.

Lý Bỉnh Thành tràn đầy nhận thức nói.

Ở Hoa Hạ, đảm nhiệm nhiệm vụ đề cao kỹ thuật luyện kim không phải là các xí nghiệp sắt thép lớn, mà là tất cả các viện nghiên cứu của quốc gia, hoặc là các viện nghiên cứu của các trường đại học tương ứng. Những địa phương này, đã sớm hình thành thói quen phân biệt đối xử, những ông lão trình độ tri thức đã sớm biến chất chiếm cứ lãnh đạo cao cấp, ánh mắt thiển cận của bọn họ đã không nhìn thấy biến hóa của thế giới trong tương lai, chỉ biết đòi tài chính từ cấp trên, cầm về ăn chơi đàng điếm tiêu xài không còn, lại căn bản không lấy ra được kết quả gì.

Mà thế hệ trẻ chân chính theo sát bước chân thế giới lại bởi vì không quyền không tiền, khi xin hạng mục căn bản là không có quyền nói, mà sau khi xin được hạng mục lại không thể làm chủ, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn những lão già lãng phí toàn bộ tài chính quý giá này. Hiện nay trong rất nhiều viện nghiên cứu đều xuất hiện, người trẻ tuổi bỏ việc, xuống biển tự tìm tương lai.

Hơn nữa ở trong một số viện nghiên cứu, cho dù có chút thành quả cũng rất khó chuyển hóa vào nhà máy sản xuất, đợi tới khi lãnh đạo bên trên nghĩ tới, những thành quả đó chỉ sợ đã sớm lỗi thời rồi. Trong viện nghiên cứu nơi Lý Bỉnh Thành làm việc đã có một lần như vậy, bọn họ đạt được đột phá về inox, nhưng thành quả của hạng mục này sau khi báo lên lại chậm chạp không có người hỏi đến, mãi đến hiện tại, còn nằm ở trong cơ sở dữ liệu của viện nghiên cứu.

- Inox?

Phương Minh Viễn kinh ngạc cắt ngang Lý Bỉnh Thành, đây là việc hắn không nghĩ tới, viện nghiên cứu luyện kim nơi Lý Bỉnh Thành làm việc, không ngờ có đột phá về inox, đây chính là một niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn.

Inox có thể chịu được không khí, hơi nước, các chất ăn mòn, chất chua, bởi vì nó không bị ăn mòn, hay bị bào mòn, cho nên trong công nghiệp thực phẩm, nghành sản xuất thuốc và thiết bị giải phẫu ngoại khoa, nghành xây dựng, đóng tàu, chế tạo ô tô, trong nghành điện gia dụng đều có ứng dụng quy mô tương đối lớn, tới sau năm hai ngàn sản lượng thế giới vượt qua hai mươi triệu tấn. Hơn nữa Phương Minh Viễn biết, theo từng bước phát triển của khoa học kỹ thuật, nhu cầu của các ngành nghề đối với inox sẽ càng lúc càng lớn.

Giống như Phương Minh Viễn vẫn còn nhớ rõ, có một loại inox vì có tính hình thành tốt, lại còn có hàn tính tốt có thể làm nguyên liệu cho ngành công nghiệp hạt nhân, hàng không và công nghiệp ứng dụng trong hàng không.

Hơn nữa thêm loại inox có thêm một số loại nguyên tố nào đó có thể đạt được một loại kết cấu ăn mòn và liên kết đặc biệt, sau này có thể được dùng làm nhiên liệu hạt nhân hay chế tạo thiết bị thu hồi liệu.

Mà loại dao cắt sắc nhất lại chính là inox, nhìn thấy nhiều nhất chính là dao cạo râu

- Chú Lý, các chú nghiên cứu ra loại inox này có đặc tính gì, áp dụng cho ngành sản xuất gì?

Phương Minh Viễn lập tức hỏi.

- Có đặc tính gì? Ừ, nói ngắn gọn là có tính đề kháng cao đối với tính ăn mòn của muối, lúc trước khi chúng tôi thiết kế loại inox này là vì tính đến, ở vùng lạnh của phương Bắc, mùa đông để phòng ngừa việc cầu đường bị đóng băng, có đôi khi phải rải muối, như vậy những loại thép dùng xây dựng sẽ bị ăn mòn, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ sử dụng, cho nên trong quá trình xây dựng sử dụng loại inox này thay cho thép có thể kéo dài tuổi thọ sử dụng của chúng đến mức lớn nhất.

Lý Bỉnh Thành nghĩ một chút nói.

- Hiện tại ở nước ngoài có kỹ thuật cùng loại không?

Phương Minh Viễn trong lòng hưng phấn, thứ này khẳng định là có thị trường, như Liên Xô, Canada, thậm chí còn nước Mỹ đều giống như phương Bắc của Hoa Hạ, nhu cầu đối với nó sau này khẳng định không thấp .

- Có, tôi nhớ rõ năm ngoài từng xem qua một bài luận văn trên thế giới, cũng nói về kỹ thuật này, nhưng về phần tính thực dụng cụ thể của nó thì không tiện nói, nhưng ở trong nước vẫn không có những kết quả nghiên cứu cùng loại.

Lý Bỉnh Thành không xác định nói, mặc dù cải cách đã mở ra mấy năm, nhưng ông ở khu Tây Bắc, đối với thay đổi của kỹ thuật luyện kim trên thế giới cũng có chút bế tắc.

- Chú Lý, kỹ thuật này các chú có ý chuyển nhượng không?

Phương Minh Viễn hỏi.

- Chuyển nhượng? Chuyển nhượng cho ai?

Lý Bỉnh Thành có chút không kịp phản ứng nói. Thành quả của viện nghiên cứu bọn họ đều do các nghành cấp trên xét duyệt, cảm thấy có giá trị liền hiệp thương với doanh nghiệp nhà nước, sau đó trực tiếp giao cho doanh nghiệp nhà nước cần. Mặc dù từ chuyển nhượng kỹ thuật này hiện giờ cũng không tính là từ mới gì nhưng đề cập tới khối kỹ thuật luyện kim này, bởi vì cánh cửa tiến vào ngành sắt thép của doanh nghiệp tư bản còn chưa mở ra, hơn nữa để ứng dụng hóa kỹ thuật này còn cần đầu tư rất nhiều, cho nên bọn họ căn bản không nghĩ tới còn có thể chuyển nhượng nó ra ngoài.

Phương Minh Viễn dùng ngón tay cái chỉ mình nói:

- Cho cháu.