Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 360: Uy hiếp




- Cục trưởng Tiền, có chuyện gì thế?

La Hiển Lập không hài lòng nói. Tiền Vi Hoa này, bộ dạng thật là không đúng. Đường đường là một cục trưởng cục cảnh sát, vào những dịp như vậy, làm thế nào mà lại có thể có những hành động như vậy, chẳng phải là càng làm cho bọn người Phương Minh Viễn và Tề Yên xem nhẹ chính mình hay sao.

- Thư ký La, đội trưởng Ngũ vừa mới nói cho tôi biết, có khoảng 400 người của thôn Mã, đang ngồi trong máy kéo, đi xe đạp chạy đến đây, nghe nói, những người này đều mang theo thiết côn, xẻng, gậy guộc,..chỉ sợ….

Tiền Vi Hoa vội vàng giải thích nói.

- Cái gì.

Lúc này, nét mặt của La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh không khỏi biến sắc. Ai cũng không nghĩ rằng, 400 người của thôn Mã, mang theo vũ khí chạy đến đồn công an để đòi công bằng.

- Quả thực là quá kiêu ngạo, không ngờ lại dám tấn công vào đồn công an, một cơ quan của nhà nước.

La Hiển Lập vỗ bàn đứng lên nói.

- Không cần phải suy nghĩ, bọn họ đều đã tấn công một lần rồi còn gì.

Trong mắt Tề Yên cũng hiện lên một tia sát khí. Người trong thôn Mã càn rỡ như vậy, đừng nói đến những người giống như cô, mà tất cả mọi người, cũng cảm thấy không thể nào chịu đựng nổi.

Nét mặt của La Hiển Lập trông có vẻ già nua phất tay áo, nhìn về phía Ngũ Khải Minh nói:

- Đội trưởng Ngũ , tin này có đúng hay không?

- Không thể sai được.

Ngũ Khải Minh nói:

- Dẫn đầu bọn họ là trưởng thôn Mã Đại Hải, Mã Đại Hải này là cha của Mã Phục.

- Nếu bọn họ thực sự có gan dám đến đây gây rối, có chắc chắn rằng sẽ bắt được toàn bộ bọn chúng lại không?

La Hiển Lập lúc này thật sự giận dữ, tên Mã Đại Hải này, cũng có một chút kiêu ngạo, thật đúng là cha nào con đấy, đứa con tấn công quan chức nhà nước, không ngờ ông ta còn dám dẫn theo nhiều người đến đồn cảnh sát để gây rối đúng là không xem một cơ quan cảnh sát ra gì. Ngay trước mặt Phương Minh Viễn và Tề Yên cũng phải giữ thể diện cho bản thân mình là một Bí thư thành ủy chứ.

- Được ạ.

Ngũ Khải Minh lập tức đi ra ngoài để bố trí người của mình, trước mắt là phải bắt được toàn bộ người của thôn Mã, cũng may lúc nãy đến đây, ông ta cũng mang theo không ít còng tay, hơn nữa trong đồn công an, sẽ tìm được mấy cái dây thừng, có thể dùng cái đó để trói người. Tuy rằng Ngũ Khải Minh có tin tưởng vào sự chiến thắng, nhưng ông ta cũng phải đề phòng, những người này nếu chẳng may có chút bạo động, ông là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, cũng phải có sự ra tay kịp thời. Về phần bọn người Hoàng Đắc Quang, cũng phải cho nhốt hết vào phòng. Những người ông ta mang đến, ngoại trừ 4 người ở lại trông chừng Mã Phục, bọn người Hoàng Đắc Quang ra còn lại tất cả mọi người đều được bố trí ở tại cửa và trong đồn. Đương nhiên, trước khi báo cáo lại với Tiền Vi Hoa, ông ta cũng đã yêu cầu cục hỗ trợ thêm rồi.

La Hiển Lập nhìn Tuần Bình, Tuần Bình hiểu ý mà cười nói:

- Thư ký La, trước khi có lệnh của cấp trên, chúng tôi không thể can thiệp vào chuyện của chính quyền địa phương. Cho nên nếu muốn bắt người phải nhờ thư ký La xin mệnh lệnh từ tư lệnh của chúng tôi đã. Tuy nhiên, trước khi có mệnh lệnh của cấp trên chúng tôi sẽ đảm bảo giữ an toàn cho ngôi nhà.

La Hiển Lập cũng chỉ cần những lời nói này của anh ta, thực sự là quân đội không thích hợp tham dự vào những chuyện như thế này, nhưng phụ trách phòng ngự, phòng ngừa nhóm người dân này lọt vào bên trong đồn công an, việc này cũng có thể giao cho họ được, nếu có thể làm cho những người dân của thôn Mã kinh sợ, điều này không phải là tốt hơn hay sao.

Cả Phương Minh Viễn và Tề Yên không hẹn trước mà cùng nhau bĩu môi, đây mới nói là tự làm tự chịu, nếu không phải những người lãnh đạo thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu không quá khoan nhượng thì làm sao có hậu quả như ngày hôm nay. Tuy nhiên như vậy cũng tốt, người của thôn Mã này, trải qua sự việc của ngày hôm nay, phỏng chừng sau này cũng không dám ở vùng này mà xưng vương xưng bá. Việc này mặc nhiên là như vậy, nếu như La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh không giải quyết triệt để việc này, không có gì phải bàn cãi, uy tín cũng sẽ bị thất thế.

Mã Đại Hải đã dẫn một đám người nhanh chóng tới trước cửa đồn công an. Mã Đại Hải đã chú ý tới, ở trước cửa đồn công an cảnh sát đã đứng khá đông, tướng mạo có vẻ lạ lẫm, hiển nhiên đây không phải là những người của đồn cảnh sát. Hơn nữa trước cửa đồn công an, còn có rất nhiều xe đỗ ở đó, rất khác so với thường ngày.

Dù sao thì ông cũng giữ chức vị trưởng thôn trong nhiều năm, tuy có nóng vội về chuyện của đứa con trai của mình, nhưng cũng chưa đến mức mất hết lý trí. Chứng kiến được cảnh tượng này trước cửa đồn công an, nhất là hai chiếc xe của quân đội, còn có rất nhiều xe cảnh sát đỗ ở đó, trong lòng cũng có chút đắn đo. Nhưng đã dẫn người đến đây, cũng không nên tay không mà trở về mà không làm được chuyện gì đúng không? Hơn nữa phần lớn những người đến đây có đến 80% là những người thân quen với những người bị bắt, một đám người đầy tình nghĩa, dễ bị tình cảm làm cho xúc động, sẽ không dễ làm cho bọn họ nguôi xuống.

Ngũ Khải Minh nhìn đám người đang tụ tập ở trước cửa cười khẩy, anh ta đã sớm nghe qua, người trong thôn Mã, ở vịnh Á Long là rất phách lối, hoành hành tác oai tác quái, hôm nay xem ra, quả nhiên là danh bất hư truyền. Những người này tập trung trước cửa đồn công an, tình huống này quả là trong cả nước, đều rất ít gặp, là chuyện hãn hữu xảy ra.

Mã Đại Hải hít một hơi thật sâu, nhìn đám người cảnh sát bày binh bố trận, tiến lên vài bước, lớn tiếng mà kêu lên:

- Cảnh sát trưởng Hoàng, tôi là Mã Đại Hải trưởng thôn của thôn Mã, anh hãy ra đây để chúng ta nói chuyện.

Ngũ Khải Minh cầm loa ra trước cửa đồn công an, hướng về phía đám người lớn tiếng nói:

- Mã Đại Hải, ông dẫn theo nhiều người đến như vậy, là muốn tấn công cơ quan nhà nước sao? Ông có biết đó là phạm tội hay không, chuyện này quả là rất nghiêm trọng, ông có thể bị xử trọng tội với án trung thân hoặc tử hình đó.

Tận dụng chiếc loa, Ngũ Khải Minh nói rất to, nhóm người của thôn Mã lập tức xôn xao hẳn lên. Hiển nhiên, những người này đều bị những lời nói của Ngũ Khải Minh làm cho kinh sợ. Mã Đại Hải quay đầu lại khiển trách vài tiếng, đám người lúc này mới im lặng trở lại.

- Anh là ai, cảnh sát trưởng Hoàng Đắc Quang đâu?

Mã Đại Hải cũng không biết Ngũ Khải Minh.

- Hoàng Đắc Quang, kẻ bị nghi ngờ làm trái với pháp luật, đã bị cấp trên giam giữ. Tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thuộc Cục Cảnh Sát thành phố Nhai Châu, Ngũ Khải Minh.

Ngũ Khải Minh lạnh lùng nói:

- Mã Đại Hải, ông cũng là cán bộ nhà nước, chắc cũng hiểu rõ tụ tập nhóm người tấn công cơ quan nhà nước là khép vào trọng tội, tôi khuyên ông một câu, đừng để tổn hại đến bản thân và những người trong thôn.

Mã Đại Hải hít một hơi thật sâu, không ngờ là Hoàng Đắc Quang lại bị giam giữ, điều này nằm ngoài suy nghĩ của ông, hơn nữa người trước mặt này là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thuộc Cục Cảnh sát của thành phố Nhai Châu, so với Hoàng Đắc Quang có cấp bậc cao hơn hẳn. Mã Đại Hải cười nói:

- Đội trưởng Ngũ, chúng tôi không phải tụ tập đến đây để gây rối, lại càng không muốn tấn công cơ quan nhà nước. Chỉ có điều chúng tôi nghe nói, người của thôn Mã, có hơn 10 người đều bị công an bắt giữ, chúng tôi đều là những người thân thích và bằng hữu của họ, muốn tới đây để hỏi rõ sự tình. Cho dù người của thôn Mã có phạm tội, nhưng chúng tôi cũng muốn gặp họ, để tìm hiểu nguyên nhân có được không?

“Mang theo thiết côn, xẻng gậy guộc đến để nói chuyện sao? Ông coi tôi là một kẻ ngốc hay sao?”

Ngũ Khải Minh mắng thầm trong lòng. Tuy nhiên anh ta cũng không vạch trần Mã Đại Hải. Tuy nói rằng, với lực lượng cảnh sát hiện tại, nếu cưỡng ép toàn bộ, cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng nếu có thể dùng lời lẽ mà thuyết phục được nhóm người này trở về, sau đó bằng cách bắt giữ có sàng lọc, về mặt xã hội tác động sẽ giảm xuống. Nếu không, xảy ra xung đột với toàn bộ những người dân như vậy, lan truyền đi ra bên ngoài, thì danh dự của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu chẳng tốt đẹp chút nào. Về điểm này, anh ta đã hiểu đúng vấn đề.

- Muốn gặp mặt, để biết rõ nguyên nhân của sự việc để đòi quyền lợi cho họ đương nhiên là được, nhưng cũng phải làm theo luật pháp quy định chứ làm gì có chuyện muốn đến là đến muốn đi là đi, hơn nữa nếu muốn gặp người, đều đã có quy định về thời gian, làm gì có chuyện vào buổi tối có tới mấy trăm người đến chứ? Trưởng thôn Mã, tôi có câu này muốn nói với ông, ông hãy dẫn những người này mà trở về nhà đi, thời gian tới, ắt hẳn sẽ có thông báo cho các người đến thăm người.

Ngũ Khải Minh nói:

- Ông cứ trở về đi, chúng tôi sẽ căn cứ vào chân tướng sự thật, sẽ làm rõ trách nhiệm của bọn họ trong chuyện này, và sẽ thông báo với các người kết quả sau.

- Cha, không thể cứ như vậy mà trở về, nếu cha trở về thì chú tư sẽ không ra được khỏi nơi này trong thời gian ngắn đâu.

Người đàn ông trung niên bên cạnh Mã Đại Hải nói thầm. Người này là con lớn của Mã Đại Hải, Mã Diệu. Trong lòng Mã Đại Hải có chút rùng mình, tục ngữ có câu không ai hiểu con bằng cha, Mã Hải đương nhiên hiểu rất rõ về đứa con Mã Phục của mình, thường ngày vẫn làm mưa làm gió, nếu nói rằng y lòng lang dạ sói, cũng chẳng có gì là quá. Sự việc mà do y gây ra, phần lớn đều có chút bạo lực ở trong đó. Cũng chính vì vậy, cho nên y ở trong thôn Mã cho dù tuổi có trẻ, nhưng lại có chút uy lực. Tất nhiên cái gì có lợi thì cũng có chút mặt trái của nó, Mã Phục ở trong thôn Mã có uy lực dũng mãnh, thì ở ngoài xã hội cũng sẽ gây ra không biết bao nhiêu xung đột, đúng là lợi bất cập hại.

Mã Đại Hải có chút do dự, chợt trong đám người có người hô lớn:

- Ai chẳng biết các người là nhóm cảnh sát có thế lực, không có quyền không có tiền làm sao mà vào được, chẳng phải các người vu oan giá họa cho người ta hay sao, đây chẳng phải ức hiếp dân tộc thiểu số chúng ta một cách lộ liễu hay sao, trái với chính sách của quốc gia đã quy định một cách rõ ràng, phải bảo vệ quyền lợi của dân tộc thiểu số chúng tôi, các anh em, nếu bọn họ không giao anh em huynh đệ của chúng ta, chúng ta cũng sẽ không đi.

- Nếu không thả những người anh em của chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không đi.

Nhóm người trong thôn Mã cùng hô to nói. Trời đã vào đêm, tiếng hô vang khắp bốn phương tám hướng.

- Tôi lặp lại lần nữa, người dân của thôn Mã, mang theo dụng cụ vũ khí có ý đồ tấn công cơ quan nhà nước, ý đồ ác ý muốn đả thương người khác, tình tiết cực kì ác liệt, đã xúc phạm một cách nghiêm trọng đến luật pháp quốc gia của ta, chúng ta nên trừng trị họ trước rồi báo cáo với cấp trên sau, bọn họ đã không chấp hành đúng như chính sách của quốc gia, quả thật chúng tôi bảo vệ quyền lợi của người dân các dân tộc thiểu số, nghe rõ rồi chứ, là những quyền lợi hợp pháp. Không phải là những kẻ phóng hỏa giết người, quốc gia không bảo vệ quyền lợi cho những kẻ như vậy.

Ngũ Khải Minh hét to nói:

- Mã Đại Hải, có phải là ông muốn đối đầu với nhà nước với chính phủ đến cùng không?

- Lời nói của các người đúng là ba phải, những người dân trong thôn Mã chúng tôi đều tuân thủ những gì mà luật pháp quy định, không có khả năng gây ra những chuyện như vậy. Đội trưởng Ngũ, các người không thả người, chúng ta sẽ không đi. Anh một ngày không thả người, chúng ta cũng sẽ ở đây một ngày.

Vừa nghe nói Mã Phục bị kết tội, Mã Đại Hải lập tức hạ quyết tâm lớn tiếng nói:

- Nếu các người một năm không thả người, chúng tôi cũng sẽ ở đây một năm. Ngày nào các người chưa thả người ngày đó chúng tôi vẫn sẽ ở đây.