Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 354: Đổi trắng thay đen




Ông cảnh sát béo giật mình kinh hãi, xoay đầu nhìn lại, thoạt nhìn chỉ thấy một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi với một người trung niên đứng ở phía sau mình, rất dễ để nhận ra là người vừa mới nói chính là thiếu niên này.

-Phương….Phương Minh Viễn ! Sao cậu lại ở đây?

Lý Vũ Hân quả thật là phải hoài nghi chính mình có phải là ảo giác hay không, làm sao mới nghĩ tới Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn liền xuất hiện tại nơi này.Đây, đây, đây…đây đúng là vô cùng kì diệu.

-Vũ Hân? Con biết cậu ta sao?

Hứa Lâm kinh ngạc thấp giọng mà hỏi cô ấy, trong lòng cảm thấy vui vui. Nếu như thật sự quen biết, chỉ cần có thể nhờ hắn mang tin tức này truyền đến tỉnh Tần Tây, để cơ quan ra mặt, sự việc này có lẽ sẽ được giải quyết.

-Các người là ai? Có biết nơi này là cơ quan nhà nước không, ai cho các người tự tiện vào đây?

Tên cảnh sát béo gào lên mà nói.

-A? Lúc cái người đàn ông trung niên kia bước vào, các người cũng không ngăn lại mà?

Phương Minh Viễn với vẻ mặt ngạc nhiên nói:

-Đồn công an là của nhà nước không sai, nhưng mà có pháp luật nào, quy định nào nói công dân không thể vào đồn công an chứ? Không vào đồn công an thì làm sao báo án đây?

Lý Vũ Hân bật cười”Xì” lên một tiếng, xem ra sự xuất hiện của Phương Minh Viễn và Trần Trung làm trong lòng của Lý Vũ Hân lập tức cảm thấy yên ổn Cô ta biết rất rõ, Phương Minh Viễn không phải là một thiếu niên bình thường, tài nghệ của Trần Trung rất tốt, lúc trứơc ở Ly Sơn, cô cũng đã thấy qua. Nhìn cái bộ dạng với vẻ mặt giả ngốc của Phương Minh Viễn, không thể nhịn nổi mà bật cười.

Mấy người Lý Bỉnh Thành với ánh mắt không vừa lòng trừng mắt nhìn Lý Vũ Hân, bây giờ là lúc nào rồi, lửa cháy đến nơi, cô còn có tâm tư mà cười .

-Vũ Hân, con biết cậu ta phải không?

Hứa Lâm lại hỏi một lần nữa, trong giọng nói có một chút rõ ràng là không hài lòng.

-Mẹ, mẹ không cần lo lắng, cậu ta là bạn tiểu học của con. Cậu ta đến đây, chúng ta sẽ không sao.

Lý Vũ Hân thấp giọng mà trả lời.

Hứa Lâm kinh ngạc, nhữnglời của đứa con gái, cái gì gọi là “cậu ta đến đây, chúng ta sẽ không sao”

Một thiếu niên, thêm một người trung niên, còn có uy lực như vậy sao?

-Mẹ, siêu thị carrefour chính là của nhà cậu ta. Cái người đứng sau lưng, là vệ sĩ của cậu ta.

Lý Vũ Hân thấp giọng giải thích.

-Phù.

Hứa Lâm rất kinh ngạc nhưng cũng thở phào một cái, bản thân là người tỉnh Tần Tây, tất nhiên là biết tiếng tăm của siêu thị Carrefour. Ở thành phố Duy Nam, còn có chi nhánh của siêu thị Carrefour. Hơn nữa cô đã từng nghe Vũ Hân nói qua, Cháu đích tôn nhà họ Phương đại cổ đông của siêu thị Carrefour và cô bé là bạn học chung. Chỉ có điều sau này hắn chuyển đến Bắc Kinh học tập, còn Vũ Hân thì chuyển đến thành phố Duy Nam học, lúc này mới không liên lạc. Không ngờ hôm nay lúc người nhà mình có chút khó khăn, hắn lại xuất hiện.

Hứa Lâm đem thân thế của Phương Minh Viễn thấp giọng mà kể cho người nhà biết, mấy người Lý Bỉnh Thành giật mình, nhưng trong lòng cũng ổn định lại. Siêu thị Carrefour là công ty lớn với tài sản hàng tỷ, là cháu đích tôn nhà họ Phương, Phương Minh Viễn cũng không phải là người bình thường. Người của đồn công an nếu có đầu óc, thì sẽ không dám đắc tội hắn, an toàn người nhà của mình cũng được bảo đảm.

Phương Minh Viễn làm sao lại đến nhanh như vậy. Trần Trung mới vừa đi, Phương Minh Viễn chú ý thấy chủ quán là người phụ nữ trung niên dân tộc Lê kia, nhìn thấy đám người trước cửa của đồn công an, thở dài nói:

-Lại là người ở đâu đến đắc tội với bọn họ rồi? Làm cho bọn họ không buông tha như vậy? Thanh danh của vịnh Á Long đều bị bọn họ làm cho mất hết rồi.

-Chị à, mấy người đó là ai vậy? Nơi đó không phải là đồn công an sao?

Phương Minh Viễn nhỏ giọng mà hỏi.

-Ôi, nơi đó là đồn công an, nhưng mà cảnh sát của đồn công an này hả.

Người phụ nữ trung niên dân tộc Lê lắc đầu nói:

-Quý khách, mọi người đến vịnh Á Long chơi. Nghe chị khuyên một câu nha, nếu như ở vịnh Á Long gặp phải người nào bán đồ vật này nọ cho mọi người, dù ít hay nhiều thì cũng phải mua một ít, tốn một chút tiền, thí phiền phức ít lại càng ít.

Trong lòng của Phương Minh Viễn hiểu được vài phần, sự việc ép mua đồ của khu du lịch này, cũng không có gì là chuyện mới mẻ cả, mỗi năm đều đã báo cáo mấy sự việc có tính chất ác liệt như vậy.

Chị à, bọn họ là ai vậy? Làm sao có gan to như vậy, vây quanh đồn công an mắng chửi người, không sợ Cục cảnh sát bắt bọn họ hay sao?

-Bắt bọn họ? Người phụ nữ trung niên dân tộc Lê cười khổ mà nói:

-Quý khách à, mọi người không biết chứ, bọn họ đều là người địa phương, lại đều là một thôn, tất cả đều là ở đây bán đồ du lịch lung tung lộn xộn. Đừng nói đến đồn cảnh sát này, chính là Cục cảnh sát của thành phố này, những người bọn họ biết cũng không ít. Hơn nữa trong những người này, số nhiều đều là cái loại người không cần quan tâm đến tính mạng, cái chuyện này mọi người cũng không thể quản bọn họ được mấy ngày, sau đó họ sẽ đến nhà của mọi người gây rối không chịu buông tha, vậy ai mà chịu nổi.

Phương Minh Viễn hiểu rõ rồi, đây là một đám lưu manh, một người bình thường không làm gì được bọn họ. Một cơ quan bạo lực thật sự, rồi lại với bọn chúng tồn tại đủ loại quan hệ, đối với bọn họ lại nhìn như không thấy, cho nên mới tạo thành cục diện như bây giờ. Mấy người này mới thành bá đạo của nơi này.

-Tôi nói cho mọi mọi ngườibiết, chỉ cần mọi người mua đồ của bọn họ, bình thường bọn họ sẽ không gây rối, người Hán của mọi người không phải có câu châm ngôn sao, mất tiền nhưng tránh được tai họa. Cũng không tiêu hết mấy chục đồng. Cũng không cần đụng đến bọn họ, nếu thật sự là bị bắt nạt, tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi Nhai Châu, nếu không bọn họ còn tìm ra nơi ở để sinh sự.

Người phụ nữ trung niên dân tộc Lê có lòng hảo tâm mà dặn dò mấy người Phương Minh Viễn.

Phương Minh Viễn thấp giọng mà nói với Lâm Liên

-Chị Liên, chị liên lạc với ông Quách một chút đi, thử xem lãnh đạo của Quỳnh Hải ở đây, ông ấy quen biết hay không, sau đó xin ông ấy nhờ một chút, phái người đến cứu gấp.

Bất luận rốt cuộc là có phải là Lý Vũ Hân hay không, Phương Minh Viễn cảm thấy không thể dễ dàng bỏ qua cho mấy người này được nữasẽ. Bằng không danh tiếng của vịnh Á Long sau này sẽ bị bọn họ hủy hoại hết, sau này báo cáo đầu tư của chính mình sẽ bị ngâm nước mất. Hơn nữa kiếp trước, do hắn chỉ là một tên không quyền không thế, những bất công trong xã hội, hắn chỉ có thể là có tâm nhưng vô lực. Đến bây giờ nếu còn như vậy, chẳng phải là phụ nhã ý của trời cao hay sao.

Hắn trong ánh mắt ngạc nhiên của người phụ nữ trung niên dân tộc Lê kia, đứng dậy, bước nhanh đến đồn công an.

Phương Minh Viễn bước vào đồn công an một cách rất thuận lợi, Trần Trung tìm được rồi nhưng hãy còn đang quan sát tình hình, lúc này Trần Trung còn chưa xác định rõ thân phận của Lý Vũ Hân. Mà những lời nói “chó má” vừa rồi của người đàn ông trung niên kia và tất cả lời nói của ông cảnh sát béo, đều bị hai người của Phương Minh Viễn nghe rất chân thật, nhìn rất rõ ràng.

Ông cảnh sát béo thẹn quá hóa thẹn nói:

-Cơ quan nhà nước, người nào đi vào, người nào đi ra, một đứa con nít như ngươi có thể quản sao? Ai cho các ngươi vào đây? Có việc thì không sao, không có việc gì thì đi ra ngoài! Không nên gây trở ngại công viêc của chúng ta.

Nếu không phải nhìn thấy Trần Trung đứng phía sau Phương Minh Viễn, thì y đã không khách khí rồi.

-Đồn công an này của các ông thật uy phong a, nghe sao như là của Cục An ninh Quốc gia vậy.Việc nước? Chính là đứng ở cửa hù dọa người già và phụ nữ sao?

Phương Minh Viễn cười lạnh nói. Hắn xem như là đã nhìn ra đượcnói đồn công an này và những người đó cấu kết với nhau làm việc xấu đúng là không quá đáng.

-Ông mập kia, ông nói chuyện với ai vậy? có thể nói nhỏ chút không

Với âm thanh phẫn nộ, đồn trưởng Hoàng từ trong phòng làm việc của ông ta đi ra.

Ông mập vội vàng giải thích:

-Đồn trưởng Hoàng, không phải tôi quầy rầy ông nghỉ ngơi, là bọn họ đột nhiên xông vào, còn chưa chịu đi.

Đồn trưởng Hoàng nghiêm mặt lại có một chút quan sát Phương Minh Viễn và Trần Trung, tức giận mà phất phất tay nói:

-Có chuyện gì? Nếu không có việc gì thì rời khỏi đây, cơ quan nhà nước, không phải là nơi để nhân dân tham quan dạo chơi.

-Ông chính là lãnh đạo của đồn này sao?

Phương Minh Viễn nhìn người trung niên khoảng bốn mươi tuổi này, cả bộ phục trang cảnh sát mặc trên người hắn, tựa như Trần Tiểu Nhị mặc Bát Lộ quân quân trang làm người ta cảm thấy không hợp tí nào. Trên đầu cũng không đội mũ, cả người lộ vẻ cà lơ phất lơ, mang theo vài phần không khí phách.

-Cậu có chuyện gì? Có việc thì nói?Không có việc gì thì đừng ở đây làm loạn, quấy rầy chúng tôi làm việc.

Đồn Trưởng Hoàng có chút không kiên nhẫn mà nói, nếu không cảm thấy thiếu niên này có chút không phải là người bình thường, thì ông ta đã cho người đuổi hai người họ ra ngoài rồi.

-Tôi muốn biết một chút, mấy người bạn của tôi xảy ra chuyện gì?

Phương Minh Viễn chỉ Lý Vũ Hân mà nói:

-Hơn nữa ở cửa tụ tập nhiều người như vậy, các ông sao không quản chứ?

-A,các ngươi là người cùng một bọn?

Đồn Trưởng Hoàng như có chút hiểu ra nói, vừa rồi Phương Minh Viễn nói được Việt ngữ, ông ta còn tưởng hắn là người ở phía Nam, suy nghĩ một hồi, hẳn ra là người Phương Bắc.

-Bọn họ có liên quan đến việc ẩu đả người khác, những người ở cửa đó là muốn tăng thêm áp lực cho chúng ta, yêu cầu chúng ta theo lẽ công bằng mà chấp pháp. Đối với yêu cầu chính đáng của dân chúng, chúng tôi cũng rất khó xử.

Đồn trưởng Hoàng nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.

-Tôi cũng đang nghĩ biện pháp hòa giải.

-Ông đang nói lung tung.

Lý Bỉnh Thành tức giận đến nỗi tay run lên, họ tổng cộng có sáu người, trong đó có hai người già và vợ con của mình, nếu là người thích gây chuyện thị phi liệu có mang theo người già và phụ nữ không? Mà đối phương rõ ràng là thanh niên thì không dưới mười người, còn có không ít phụ nữ trung niên, lời này của đồn Trưởng Hoàng quả thật là không để ý đến sự thật mà đổi trắng thay đen.

-Có phải ăn nói bừa bãi hay không ông nói không tính, phải được chúng ta định đoạt.

Đồn Trưởng Hoàng khinh thường mà liếc nhìn Lý Bỉnh Thành nói.

-Chính sách dân tộc các người hiểu hay không, khơi dậy mâu thuẫn dân tộc, các người có thể xoay lưng bỏ chạy, chỉ có chúng tôi ơ đây phải giúp các người dọn dẹp, người ta có đến mười mấy người có thể làm chứng là các người ra tay đánh người trước, là các người nói ra những lời lỗ mãng làm ô nhục tín ngưỡng của người ta, là các người đem mâu thuẫn khuếch đại, là

-Đồn Trưởng Hoàng, vấn đề có thể từ từ giải quyết, nhưng mà hai người già của chúng tôi sức khỏe không tốt, trước tiên cần phải tới bệnh viện kiểm tra một chút, có thể thực hiện đề nghị này hay không?

Phương Minh Viễn không có lòng dạ mà nghe hắn chụp mũ, hắn đã thấy được sắc mặt của vợ chồng già kia rất kém.

-Cái này…

Đồn Trưởng Hoàng chần chừ một chút.

-Đồn Trưởng Hoàng, tôi nghĩ ông cũng không muốn vì một chút mâu thuẫn mà có liên quan đến sinh mạng chứ? Nếu như vậy thì trách nhiệm này.

Phương Minh Viễn nói đầy thâm ý.

-Hai người bọn họ có thể đi, nhưng mà mấy người các người phải ở lại đây.

Trầm ngâm một chút, Đồn Trưởng Hoàng chỉ hai vợ chồng Lý Tự Lâm nói.

-Ông mập dắt theo hai người này,chú ý đừng cho bọn nó chạy.