Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 351: Thua người nhưng không thua trận




- Bộ trưởng Bộ đường sắt Tô Hoán Đông ?

Người thanh niên kia rất ít nói chuyện lại hít một hơi khí lạnh mà nói. Hắn dường như đã hiểu rồi, vì sao Tề Yên nói, làm không tốt, thì phải có ý kiến là trực tiếp đi thẳng đến Tổng giám. Tô Hoán Đông không phải là người của hệ thống quân đội, đối với các ông lớn trong quân rất ít tiếp xúc, đương nhiên cũng có khả năng là không quen, nhưng mà đối với các ông lớn Tổng Giám ở Bắc Kinh thì lại không xa lạ gì. Tô Hoán Đông nếu như biết được Phương Minh Viễn ở Quỳnh Hải bị quân nhân giam giữ, chẳng phải phản ứng lần đầu tiên chính là tìm mấy ông lớn làm trong quân đội của Thủ đô hay sao, vậy thì đúng là phiền phức rồi.

- Hắn còn rất thân quen với người của nhà họ Quách là đại cổ đông của tập đoàn vận tải Quách Thị của Hongkong nữa, tôi không biết người của nhà họ Quách và người của chính phủ hoặc người của quân khu ở đây có quan hệ gì, nhưng mà….

Tề Yên không cần phải nói tiếp nữa. Biểu hiện của Đông Võ và Bưu Tử đã biểu lộ rõ ý kiến lúc này của họ, họ đều là những người đã nhiều năm sinh sống ở Quỳnh Hải nơi giáp biển với Hongkong nên đối với lão Đại của nghề vận tải đường thuỷ, tập đoàn vận tải Quách Thị danh tiếng lẫy lừng thì làm sao mà có thể không biết được chứ?

-Con mẹ nó

Đông Võ căm hận mà dậm chân. Y hiểu rõ rằng vớihai chỗ dựa vững chắc này, ít nhất y chẳng thể nào đụng được vàoPhương Minh Viễn. Đừng tưởng y lăn lộn ở Quỳnh Hải cũng là một nhân vật có số má, nhưng với các ông lớn trong chính quyền thì chẳng qua cũng chỉ là một mẫu giấy vụn, một ngày nào đó chính phảu thay đổi thì nhân vật có lớn hơn nữa cũng sẽ tan thành tro bụi mà thôi. Hoa Hạ rốt cuộc cũng không phải là Hongkong, chỉ là một thành phố nhỏ, chỉ cần chọc vào chính quyền địa phương, một khi đã ra mặt thì e rằng không phải cảnh sát ra tay nữa , mà có khi lại chính là cảnh sát có vũ trang đến trấn áp cũng nên.

-Ông nội hắn tôi đây thật sự là không dám nữa.

Bưu Tử cười khổ nói.

-Làm ông của hắn? Lúc ấy các người cũng dám nói ra, các người biếthắn có bao nhiêu tài sản không?

Tề Yên căm hận nói:

-Anh nghĩ rằng nếu hắn là một người bình thường lại có thể có vệ sĩ đi theo như vậy sao?

-Bao nhiêu tài sản?Tiền có nhiều hơn nữa thì cũng chẳng phải của hắn, chẳng phải đó là tiền của nhà hắn sao.

Bưu Tử khinh thường nói.

-Sai rồi, tài sản đứng tên của hắn toàn là do hắn tự làm ra, phải tính bằng con số trăm triệu!

Tề Yên tức giận mà nói:

-Các người là quân nhân, không phải luôn nói biết mình biết ta trăm trận trăm thắng hay sao? Lúc này, làm sao không thấy các ngươi biết người vậy, một đám cuồng điên giống như xã hội đen vậy.

Ba người Đông Võ ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt lộ ra cái vẻ mặt khó mà có thể tin được

-Chị Tề, hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Mà trên danh nghĩa có số tài sản tính bằng trăm triệu? Chị có muốn đả kích người khác cũng không cần phải nói những lời nói dối này chứ?

Cũng khó trách ba người ấy không thể tin, xã hội của Hoa Hạ đã quyết định như vậy rồi, rất khó xuất hiện những nhân vật thành danh khi tuổi đang còn nhỏ giống như ở nước ngoài, có như Hongkong, những thanh niên được gọi là tinh anh, nếu như không có di sản của gia tộc để lại, có thể có được mấy triệu tệ ít nhất tuổi cũng đã trên dưới ba mươi rồi.

-Nói dối? Những lời tôi nói đều là sự thật! Nếu như các người không tin, thì đi Phụng Nguyên hỏi người thạo tin một số tin tức, hỏi về cháu đích tôn của Phương gia Phương Minh Viễn là đại cổ đông của siêu thị Carrefour xem bọn họ sẽ cho cậu câu trả lời như thế nào.

Vẻ mặt của Tề Yên khinh thường mà trả lời.

-Đúng rồi, Đông Võ, tôi còn quên nói cho cậu biết, vừa rồi cậu còn đưa ra khiêu chiến với một thiếu niên chỉ mới học trung học cơ sở.

-Hả?

Lúc này Đông Võ hai chân như mềm nhũn, lảo đảo một cái, suýt nữa cắm cái đầu xuống bờ cát.

-Không tin thì các người có thể đi kiểm tra, trung học Long Đàm của Bắc Kinh, Phương Minh Viễn học lớp bảy.

Nhìn vẻ mặt của Đông Võ, Tề Yên không thể nhịn nổi cười.

-Học sinh trung học?

Bưu Tử và người thanh niên trong nháy mắt cảm thấy rằng, bầu trời không ngờ lại u ám như vậy, ba người lính hay nói cách khác là hai người lính thêm một người đã từng là lính lại làm khó dễ một học sinh trung học, còn la ầm ĩ muốn tỷ thí với bên kia nữa chứ.

Quá mất mặt rồi! Bắt nạt người ta cũng không có thể như vậy được! Hai người này trong nháy mắt nghĩ đến may mắn là không phải chính mình nói với Phương Minh Viễn tỷ thí, nếu không thì, không cần nói đến người khác, đến thủ trưởng và người nhà cũng đủ phỉ nhổ vào mặt mình rồi,, e rằng đến cả các đồng nghiệp trong doanh trại cũng tuyệt đối chẳng xem mình ra gì. Ôi một đời thanh danh.

Còn Đông Võ thì cả người nằm trên bờ cát,vùi đầu vào cát.

Tề Yên đá Đông Võ một cái, cười mắng:

-Đứng lên đi, cậu cũng không phải là đà điểu, trốn vào trong cát cũng vô dụng.

Lúc này Đông Võ mới bò thân mình lên, nhảy ùm xướng nước, sau đó rất nhanhnổi lên, oán trách nói:

- Chị Tề, sao chị không nhắc nhở bọn em một câu vậy, sự chế giễu này, làm mất mặt quá đi! Công tử bột này, mới học trung học, hắn cao như vậy làm gì chứ? Tôi còn cho rằng hắn như thế nào cũng phải mười bảy mười tám tuổi, em tuy lớn hơn hắn vài tuổi, cũng không bị xem là bắt nạt hắn. Giờ thì hay rồi, sau này đúng là không thể thanh minh được.

Phương Minh Viễn vốn là so với các bạn cùng lứa tuổi có vẻ cao lớn thuần thục hơn, hơn nữa ba người này là người miền nam nên cũng không thể đoán đúng tuổi của Phương Minh Viễn được.

-Lúc đó tôi ngăn được các cậu chắc?

Tề Yên tức giận nói:

Nhất là cậu, thiếu chút nữa là bị cậu đẩy té ngã rồi. Cậu còn không biết xấu hổ mà còn oán trách tôi?

- Nếu không phải chúng tôi đỡ thì chị Tề đã bị ngã xuống biển rồi.

Bưu tử có phần nhìn như có chút hả hê mà nói:

-Đông Võ này, nhưng mà lần này cậu gây chuyện ở địa bàn chúng ta, đánh nhau kịch liệt với một cậu học sinh trung học chưa đủ lông đủ cánhđể phân định thắng thua, việc này mọi người chắc chắn là rất bái phục.

-Đừng nói linh tinh! Lần này Lão tử xem như làgặp hạn.

Đông Võ hập hực nói:

-Chị Tề, chị cũng thật là, chỉ bị đứa con nít miệng còn hôi sữa đụng vào một chút, chị cũng đâu cần phải có phản ứng mạnh như vậy, hại bọn em còn cho rằng gặp phải tên háo sắc.

Sắc mặt của Tề Yên bất thình lình đỏ lên, bây giờ nghĩ lại, quả thực phản ứng lúc đó của mình có chút quá khích, chỉ là tay của tiểu tử kia thật ra sờ không đúng chỗ, lúc ấy bản thân có chút chóng mặt, ngay cả cái túi lớn như vậy còn không chú ý tới, thì làm sao nghĩ nhiều như vậy được

- Ít nói nhảm đi, tôi là phụ nữ, cậu có ý kiến sao?

Tề Yên hài lòng mà cười cười nói:

-Đi thôi, chúng ta qua bên kia, đánh không lại chúng ta lại trốn không được nữa.

Bãi biển vịnh Á Long chừng bảy tám kilomet, khắp nơi đều là cảnh đẹp, đổi một nơi cũng không có gì đáng tiếc.

Đông Võ nghĩ nghĩ, cắn răng một cái rồi nói.

- Chị Tề, mọi người phải đợi tôi một chút. Bưu tử, một chút nữa có khi phải phiền cậu và Hưng tử giúp tôi một tay.

-Xin lỗi

-Xin lỗi

-Xin lỗi

Mặc dù gió rít, nhưng trong gió biển vẫn nghe được âm thanh của một người nam giới rất rõ ràng..

Phương Minh Viễn đã quay trở về chiếc bè được thổi căng và cùng Tô Uyển Đình cùng các cô gái khác tụ lại một chỗ, ngạc nhiên nhìn về hướng bãi biển. Tuy là nhìn không rõ, nhưng mà mơ hồ còn có thể nhận ra, âm thanh chính la đưowjc truyền đến từ bên bờ biển nơi bốn người Tề Yên đang đứng.

Hơn nữa, tiếng xin lỗi lại nối tiếp tiếng xin lỗi làm những người trên bãi biển càng ngày càng chú ý tới bốn người bọn họ, có người ham vui lại còn tiến đến gần hơn để nhìn.

-Cái người con trai kia thật kỳ lạ?

Anh ta xin lỗi ai vậy chứ?

Bạn đi cùng của Tô Uyển Đình nhìn xung quanh.

Sau khi hô lên một trăm lần câu “Xin lỗi” xong, cổ họng hai người Bưu tử như là muốn câm luôn, Đông Võ cũng lả đi, họ cùng với Tề Yên đi về hướng khác của bãi biển.

Từ đó vịnh Á Long lại lưu lại thêm một truyền thuyết đẹp.