Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 347: Kịch hay




Lúc này Phương Minh Viễn đang nghỉ mát cùng vợ chồng ông Phương nên mọi việc đều xoay quanh hai người già này. Phương Minh Viễn hai năm nay hối hả ngược xuôi, dù ở Phụng Nguyên có đại gia đình nhưng ít có thời gian ở bên cạnh ông bà. Cha và chú Hai của Phương Minh Viễn giờ cũng bận rộn, chú Út lại thường ở Hong Kong, trong nhà thường chỉ có hai người cô, đã xuất giá rồi, cũng phải có cuộc sống của chính mình nên trong nhà vắng vẻ hơn lúc trước rất nhiều.

Tuy ông bà đều hiểu người thân bận rộn vì công việc cho gia đình tốt hơn, nhưng người lớn tuổi, tất nhiên là hy vọng con cháu đầy nhà, náo nhiệt vui vẻ, hơn nữa, vào mùa đông, thời gian hoạt động ít nên đôi khi khó tránh khỏi quạnh hiu.

Nhưng cùng Phương Minh Viễn đến Quỳnh Hải, hai ông bà cực kỳ vui vẻ. Tuy hiện giờ Phương Nhai đã có con, hai cô của Phương Minh Viễn cũng đã có một trai một gái, nhưng hai vợ chồng ông Phương vẫn yêu Phương Minh Viễn nhất. Phương Minh Viễn là cháu đích tôn, từ nhỏ đã do họ dạy dỗ, mặt khác, gia đình có ngày hôm nay có hơn nửa là công sức của Phương Minh Viễn.

Hai ông bà nhận thấy, dù Phương Minh Viễn thông minh tài trí, sự thật không gì thay đổi là hắn mới 14 tuổi. Con người ta 14 tuổi còn được người nhà chăm sóc, trừ việc học tập ra thì không cần phải lo lắng chuyện gì. Phương Minh Viễn lại sớm phải gánh vác việc gia đình, trách nhiệm ngày càng nhiều, nhìn hắn mỗi ngày đều bận rộn, vẻ mặt mệt mỏi, hai ông bà đau lòng biết bao. Hiện giờ Phương Minh Viễn chủ động đề xuất đưa hai người đến Quỳnh Hải nghỉ mát, hai người tất nhiên đồng ý ngay.

- Minh Viễn, thời tiết Quỳnh Hài thật tốt, tỉnh Tần Tây ta đã lạnh khô mà mọi người ở đây còn mặc áo đơn. Minh Viễn này, đó có phải là cây dừa mà mọi người thường nói không?

Bà nội lạ lùng nhìn quanh quất. Nơi này mỗi hoa mỗi cây đều làm người quen sống ở phương Bắc như bà hiếu kỳ. Phương Minh Viễn nhìn về hướng bà nội vừa chỉ, vừa lúc nhìn đến hàng dừa, còn thấy có người bán hàng lưu niệm từ dừa dưới gốc cây.

- Bà ơi, bà nói đúng rồi, đây là cây sinh mạng của tụi con, cây dừa đó.

Tô Uyển Đình mua một đống dừa, gọi mấy người Trần Trung đến, chia cho mỗi người một trái, cắm ống hút vào bên trong hút nước. Tuy những năm qua, nước ngọt có ga xuất hiện rất nhiều, nhưng hiện tại, đối với người phương Bắc, cái này còn mới mẻ hơn nước ngọt có ga.

- Tiểu Tô này, sao cô lại nói mấy cây dừa này là cây sinh mạng?

Bà nội tay cầm trái dừa, hút hai ngụm hỏi.

- Ngày xưa, trên biển thay đổi bất thường, mọi người đi thuyền thường hay gặp nạn trên biển. Cây dừa ở vùng Nam Dương này mọc đầy các đảo lớn đảo nhỏ. Nước dừa có thể giải khát, cùi dừa có thể ăn nên mọi người gặp nạn trên biển liền gọi cây dừa là cây sinh mạng.

Tô Uyển Đình cười tươi như hoa nói.

- Hơn nữa, toàn thân cây dừa đều dùng được, có thể làm đến hơn ba trăm loại sản phẩm. Ở đây chúng cháu làm rất nhiều sản phẩm mỹ nghệ từ dừa.

Quả thật toàn thân cây dừa đều dùng được. Ngoại trừ nước có thể uống, cùi dừa có thể ăn hay làm thuốc, gáo dừa còn có thể chế thành than hoạt tính hoặc đồ gia dụng, nhạc cụ, đồ chơi, chế biến thành dầu dừa, gỗ dừa cứng, hoa văn đẹp, có thể làm gia cụ hay vật liệu xây dựng, công dụng còn nhiều nữa. Chỉ tiếc, với dân số khổng lồ của Hoa Hạ, tốc độ sinh trưởng còn nhanh hơn cây nên sản lượng của nó vẫn chỉ có hạn. Thật sự phù hợp với tình hình trong nước chỉ có cây trúc, loại thực vật tăng trưởng nhanh chóng này mới thích hợp nhất.

Kinh tế Hoa Hạ mở cửa, kinh tế sẽ phát triển nhanh chóng, người Nhật Bản ngày càng xem trọng thị trường Hoa Hạ, bất kể là nhập khẩu tài nguyên Hoa Hạ hay bán sản phẩm của mình cho Hoa Hạ.

Trong đó, sự xuất hiện duy nhất của chiếc đũa rõ ràng có ảnh hưởng đến Hoa Hạ. Đũa dùng một lần rồi bỏ được gọi là “Đũa vệ sinh”, “Đũa tiện dụng”, vì vệ sinh và tiện dụng mà được ngành ẩm thực ưu ái. Nhưng Hoa Hạ ban đầu không có loại đũa ấy, đũa dùng một lần được Nhật Bản sản xuất. Ngay từ thời kỳ Edo, người Nhật Bản đã phát minh ra dụng cụ ẩm thực là đôi đũa. Sau này số lượng đũa sản xuất trong nước Nhật đến mấy trăm triệu đôi, đồng thời đũa tiện dụng cũng mang đến vấn đề nghiêm trọng cho nước Nhật, Đũa tiện dụng làm tiêu hao một lượng gỗ lớn, khiến cho nước Nhật phải thảo luận kịch liệt về việc tiếp tục sử dụng đũa tiện dụng hay không được tàn phá tài nguyên rừng rậm. Vì thế, nhiều nhà máy sản xuất chuyển hướng ra nước ngoài. Lúc đầu Hàn Quốc, Canada, Indonesia.. đều là nước xuất khẩu đũa, còn Hoa Hạ thì xuất khẩu đũa đến Nhật Bản. Thương nhân Nhật Bản thành lập nhà máy sản xuất đũa ở đông bắc Hoa Hạ. Ngay lúc nhà máy này bắt đầu cũng chưa tận dụng gỗ ở Hoa Hạ mà sử dụng gỗ phong nhập từ Siberia của Nga. Sau này, vì muốn có lợi hơn nên không chỉ phần lớn thương nhân Nhật Bản vào Hoa Hạ đều lấy phương thức góp vốn đầu tư xây dựng nhà máy, ngay cả các xí nghiệp bản địa Hoa Hạ cũng bắt đầu đổi mặt hàng sản xuất là đũa. Như vậy, đũa tiện dụng ở Hoa Hạ vừa xuất khẩu đến Nhật Bản đồng thời cũng thông dụng ở trong nước.

Trong kiếp trước của Phương Minh Viễn, nghe nói 90% sản lượng đũa tiện dụng Nhật Bản sử dụng đều đến từ Hoa Hạ. Còn ở Hàn Quốc, vì nhu cầu sử dụng đũa tiện dụng ngày càng gia tăng, tài nguyên gỗ cạn kiệt, cùng với giá cả thị trường quốc tế cạnh tranh kịch liệt và nhiều loại nguyên nhân khác, Hàn Quốc không chỉ ngừng xuất khẩu đũa đến Nhật Bản mà trở thành nước nhập khẩu đũa tiện dụng từ Hoa Hạ.

Tuy theo nhiều người nhìn nhận, sản xuất đũa tiện dụng cung cấp cho Hoa Hạ không ít ngoại tệ, lại phát triển được một ngành sản xuất mới là một chuyện tốt, nhưng đũa tiện dụng sử dụng ở Hoa Hạ và số lượng xuất khẩu cũng phá hoại một lượng rừng lớn, tạo thành tổn thất khó thể đo được. Về gỗ để làm đũa tiện dụng, Phương Minh Viễn nhận thấy tre có thể dùng được, dù sao ở Hoa Hạ, tài nguyên tre cũng khá phong phú, quan trọng hơn là thời kỳ sinh trưởng của tre ngắn, cho dù năm nay chặt đi, nhiều nhất là hai năm nữa sẽ hình thành một rừng tre mới, so với một thời gian khá dài để có một rừng cây tương đương thì nó có ưu thế khá lớn.

Phương Minh Viễn ảo não vỗ trán, cố sức lắc đầu, đem những ý nghĩ đầy ắp trong đầu về việc làm thế nào để mở rộng việc sản xuất đũa gạt ra ngoài. Hiện giờ hắn đã có một phản xạ tự nhiên, khi đến nơi nào, nhìn thấy điều gì, đều theo bản năng nhớ lại giá trị của chúng ở kiếp trước, sau đó, lại dựa vào chính mình tiến hành cải tạo. Nhưng đũa tiện lợi này, cũng vì ngày hôm qua La Tân từ huyện Hổ Hà quay lại báo tin, huyện Hổ Hà của họ đã xây dựng nhà máy gỗ, trang bị cũng gần xong, muộn nhất là giữa tháng một năm sau sẽ chính thức bắt đầu sản xuất. Gỗ thô từ bên Liên Xô cũng cuồn cuộn không ngừng đổ về bên này, nguyên liệu được chuẩn bị rất dồi dào. Đồng thời, La Tân cũng nhắc đến tên người Nhật Bản tên Fujita Geoff kia, nói rằng ông ta đã xây dựng một nhà máy ở huyện Hổ Hà, nhập gỗ thô từ Liên Xô để sản xuất đũa tiện dụng xuất khẩu đến Nhật Bản. Kết quả là từ tối hôm qua đến hôm nay, trong đầu Phương Minh Viễn sự nguy hại của đũa tiện dụng cứ nhảy ra.

Tô Uyển Đình cảm thấy có chút kỳ lạ nhìn Phương Minh Viễn, nghĩ lại những lời mình vừa mới nói dường như cũng không có gì sai, vì sao người thiếu niên này lại ôm trán, lắc đầu không ngừng?

- Minh Viễn, phong cảnh ở đây thật đẹp, so với tỉnh Tần Tây chúng ta quả là một trời một vực.

Ông Phương không khỏi cất lời khen ngợi. Không cần nói đến gì khác, chỉ cần nơi này đâu đâu cũng có rừng cây mát mẻ, không khí trong lành, bờ cát xinh đẹp và làn nước trong xanh cũng đã khiến cho người quen với màu nước vàng trên cao nguyên hoàng thổ ở tỉnh Tần Tây hâm mộ không ngừng rồi.

- Thật ra tôi chưa đi đến tỉnh Tần Tây, nhưng Quỳnh Hải của tôi có phong cảnh được nhiều người khen ngợi là tuyệt đẹp. Nơi đẹp nhất Quỳnh Hải, tuy mọi người bàn ra tán vào, bên nào cũng cho là mình phải, nhưng Nhai Châu, tức là ngay nơi chúng ta đang đứng đây, được mọi người công nhận là một trong những nơi đẹp nhất Quỳnh Hải. Nơi đây có bãi cát trắng rộng lớn, bãi biển bằng phẳng, có khí hậu vừa lòng người, không khí trong trẻo nhất, ánh nắng ấm áp nhất, bờ cát dịu dàng nhất, núi rừng xinh đẹp nhất, dân tộc thiểu số đa dạng nhất, mùi vị hải sản ngon nhất…

Tô Uyển Đình nói một hơi đến mười mấy cái nhất, khiến vợ chồng ông Phương nghe thấy thán phục không ngừng.

Những lời nói của Tô Uyển Đình cũng không phải là thổi phồng. Nhai Châu đích thực là thành phố du lịch phía nam Quỳnh Hải, dù hiện tại chưa được đông đảo người trong nước biết đến, nhưng chưa đầy mười năm, nơi này đã trở thành một trong những khu du lịch hàng đầu trong nước, suốt năm đón cả mấy triệu lượt khách du lịch lưu luyến quên cả lối về.

Hoa Hạ có câu nói: “Từ Ngũ Nhạc trở về thì không muốn xem núi nữa, từ Hoàng Sơn trở về thì không xem Nhạc nữa, còn từ Nhai Châu trở về thì không ngắm biển nữa, không có gì đẹp hơn vịnh Á Long.” Câu này cũng nhanh chóng truyền khắp trong nước. Nơi này có tài nguyên du lịch có một không hai, có thể so sánh với các thắng cảnh nổi tiếng trên thế giới. Những người từng đến Vịnh Á Long không người nào không say đắm cảnh vật nơi đây.

- Ông Hoắc, nhà công nghiệp nổi tiếng đến từ Hong Kong, đã từng đánh giá Vịnh Á Long xinh đẹp của chúng ta có bãi biển mà Hong Kong không có, đảo Bali của Indonesia theo không kịp, chỉ có Hawaii mới có thể đuổi kịp, nhưng ánh mặt trời, nước biển, bờ cát, núi cao, năm yếu tố quan trọng trong du lịch đều nổi trội hơn Hawaii. Vịnh Á Long có thể trở thành địa điểm nghỉ máy lý tưởng nhất Châu Á.

Tô Uyển Đình nói với vẻ mặt tự hào.

Thật ra đâu chỉ một người đánh giá như vậy. Phương Minh Viễn nhớ rõ kiếp trước, lúc hắn đi du lịch đến Quỳnh Hải, cô hướng dẫn viên còn nhắc đến tên người ấy, Tổng thư ký Tổ chức du lịch Liên Hiệp Quốc, Savignac. Ông ta đánh giá khá cao phong cảnh nơi này, gọi nơi này là “Một thiên đường thật sự.”

- Cát của chúng ta ở nơi này trắng mịn, nước biển xanh thẳm trong suốt, nhiệt độ nước biển luôn duy trì trên hai mươi độ trở lên bất kể mùa nào, nói cách khác, nơi này của chúng tôi quanh năm đều có thể bơi lội. Nếu…

Tô Uyển Đình nhìn thoáng qua vợ chồng ông Phương, chần chừ một chút rồi nói:

- Nếu cháu của ông bà có thể lặn xuống nước thì có thể xem được đủ loại cá cảnh nhiệt đới, còn có cả san hô. Cảnh sắc như thế thật đẹp không sao tả xiết.

Lặn xuống nước? Ha ha…Đừng nói là lặn xuống, cho dù bơi lội, trong đoàn này cũng không ai bơi được cả. Thật là…Đây là nỗi đau của Phương Minh Viễn từ kiếp trước, vì kỹ năng bơi lội của hắn rất tệ khiến ngay cả dũng khí bơi lội hắn cũng không có, tất nhiên mất đi cơ hội ngắm mấy bộ bikini trôi bồng bềnh. Ngay trong kiếp trước, mấy lần đến biển hắn cũng rất ít khi xuống nước.

Nhưng… Phương Minh Viễn có chút tà ý nhìn Tô Uyển Đình nói:

- Cô Tô, ở đây khi xuống biển bơi lội thì người hướng dẫn cũng đi cùng sao? Kỹ năng bơi lội của tôi rất dở, nhiếu nhất cũng chỉ là ôm phao bơi mà thôi.

Tuy Tô Uyển Đình không thể so sánh nhan sắc với các cô Asohon Kagetsu hay Lâm Liên, nhưng có một vẻ đẹp yêu kiều nhỏ nhắn của một cô gái miền nam. Nhất là da cô được phơi dưới ánh mặt trời rất khỏe mạnh, hấp dẫn ánh mắt người khác, đôi khi Phương Minh Viễn không tránh khỏi trêu cô vài câu.

Mặt Tô Uyển Đình nhuốm một màu đỏ rực nói:

- Cậu có thể yên tâm bơi ở đây. Khu biển nước cạn ở đây dài khoảng năm sáu mươi thước, chỉ cần cậu biết bơi một tí, không đi ra hướng nước sâu thì cũng khó xảy ra nguy hiểm gì. Trên bờ biển còn có nhân viên cứu hộ, hơn nữa, các nhân viên hướng dẫn chúng tôi đều biết bơi. Tuy nhiên, trong việc hướng dẫn du lịch không bao gồm việc cùng bơi với khách. Cậu có thể tìm người cùng xuống bơi với cậu không thì phải xem bản lĩnh của cậu đã.

Không hiểu vì sao, tuy các cô đều biết tuổi tác của Phương Minh Viễn không lớn, nhưng vài người trong lúc nói chuyện phiếm với hắn, lại đối xử với hắn như người trưởng thành.

Phương Minh Viễn ưỡn ngực, sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, đột ngột phát giận:

- Cô Tô, trong những người các cô, có thể có người Miêu hoặc người Lê, tôi sợ các cô cắn tôi.

“Đưa tay cắn anh một cái, càng cắn càng thấy tình sâu đậm của em, dấu vết núi xanh không già, nhìn thấy vết răng lại nhớ người.”

Phương Minh Viễn ngâm nga nho nhỏ bài dân ca mà kiếp trước hắn đến Quỳnh Hải đã nghe người hướng dẫn du lịch hát.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp của Tô Uyển Đình, mà ngay cả các cô hướng dẫn viên khác cũng đỏ cả lên.

“Bốp”

Một bàn táy tát trúng gáy của Phương Minh Viễn, ông Phương làm ra vẻ nghiêm túc nhưng lại không dấu được nét cười trong mắt nói:

- Càn quấy.