Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 333: Tôi có một ước mơ




- Bạn bè của tôi, hôm nay tôi nói với mọi người, tuy ở giờ khắc này, chúng ta gặp đủ loại khó khăn và thất bại, tôi vẫn có một giấc mơ, giấc mơ này là giấc mơ cắm rễ thật sâu ở nước Mỹ. Tôi mơ có một ngày đất nước này sẽ đứng thẳng lên, nhận ra ý nghĩa thực sự của các tôn giáo của nó. chúng tôi cho rằng chân lý đó không cần nói ra cũng biết :Mỗi người sinh ra đều có quyền bình đẳng”. Tôi mơ có một ngày, trên những ngọn đồi màu đỏ của Georgia, con cái của nô lê cũ và chủ nô trước đây có thể ngồi cùng một chỗ như anh em. Tôi mơ có một ngày, ngay cả Mississippi trốn tránh áp bức tràn lan như sa mạc sẽ biến thành ốc đảo của tự do và công lý. Tôi mơ có một ngày, bốn đứa con của tôi không bị đánh giá bởi màu da mà vì tư cách của chúng trong một quốc gia. Hôm nay tôi có một giấc mơ, tôi mơ có một ngày bang Alabama có điều biến chuyển, dù thống đốc bang vẫn đang kháng nghị, phản đối pháp lệnh của Liên Bang, nhưng một ngày kia, nơi mà nam và nữa có thể tay trong tay dắt những đứa trẻ da đen và da trắng …

Chưa vào đến phòng, Lâm Liên đã nghe được âm thanh của Phương Minh Viễn.

Lli đẩu cửa phòng không đóng ra, chỉ thấy Pmc đang dựa cửa sổ, đang cầm quyển sách, lên tiếng đọc diễn cảm, lúc nhìn thấy Lâm Liên bước vào phòng mới đặt sách xuống một bên. Lâm Liên nhìn theo, thấy tên sách là “Những bài phát biểu của Martin Luther.”

- Chị Liên, họ lựa chọn thế nào rồi?

Phương Minh Viễn mỉm cười nói.

- Cậu đưa ra điều kiện hậu hĩnh như vậy, họ còn có thể nói được gì nữa?

Lâm Liên cười tươi như hoa nói:

- Đều chọn điều thứ nhất, như vậy, sau khi chính thức ký hợp đồng, lò mổ của họ sẽ trở thành xí nghiệp trực thuộc siêu thị Carrefour.

Phương Minh Viễn gật gù, kết quả này cũng không nằm ngoài dự kiến của hắn.Nhâm Ái Đảng và Lữ Chính Nhân nhìn thấy ba phương án này cũng phải nhìn thấy được dụng ý của hắn ở chỗ nào. Nếu họ không chấp nhận điều kiện của hắn, đợi đến khi siêu thị Carrefour tự thành lập lò mổ, thì định mức chia cho họ tất nhiên sẽ giảm xuống. Hiện giờ, vì sự kiện thịt chích nước mà họ và những người khác trong ngành giết mổ ở Phụng Nguyên đã sụp đổ, mỗi người đi mỗi ngã, nếu không cương quyết dựa vào siêu thị Carrefour, tình cảnh sau này càng không kham nổi, cho nên nếu hai người họ muốn tồn tại thì phải dựa vào một công ty mạnh hơn, đó chính là lựa chọn tất yếu của họ.

- Tình hình mà họ thông báo đối chiếu với sự thật thì sao?

Phương Minh Viễn tiếp tục hỏi. Siêu thị Carrefour thực ra phát hiện tình hình này không chậm hơn mấy người Nhâm Ái Đảng, ngoài ra, sau khi phát hiện, bộ phận thu mua của siêu thị Carrefour lập tức bắt đầu âm thầm điều tra.

- Tuy cuối cùng còn chưa có kết quả, nhưng tình hình trước mắt xem ra không được lạc quan.

Lâm Liên tắt nụ cười, buồn rầu nói.

- Các lò mổ ở thành phố Phụng Nguyên lúc này có thể nói là đồng tâm hiệp lực, tuy rằng không phải tất cả các lò mổ đều gia nhập hành vi tấn công chúng ta, nhưng cũng không phải đứng về phía chúng ta. Có thể nói, lúc này chúng ta hoàn toàn bị ngành giết mổ ở thành phố Phụng Nguyên cô lập.

Kết quả này có thể nói là trong dự kiến của Phương Minh Viễn. Thịt chích nước thu được lợi nhuận kếch sù, khiến nó nhanh trở thành đứa con cưng của các chủ lò mổ, ngay cả các lò mổ quốc doanh cũng không khống chế được lòng tham của mình mà gia nhập vào đội ngũ này. Trong kiếp trước của Phương Minh Viễn sở dĩ các ban ngành liên quan cầm hơn hai mươi năm vẫn không thấy hiệu quả rõ ràng, mà ngược lại biến thành một thứ quy tắc trong lòng mọi người đều hiểu rõ, ngay cà người dân bị hại cũng tức giận đến độ mệt mỏi không chịu nổi, mọi người cũng chỉ có thể cố gắng tìm kiếm thịt chích ít nước. Không phải vì trong đó trộn lẫn nhiều lợi ích nên khi siêu thị Carrefour tuyên chiến với thịt chích nước đã đụng chạm đến lợi ích của nhiều lò mổ, có thể đứng về phe siêu thị Carrefour, ngoại trừ người có được lợi ích như Nhâm Ái Đảng và Lữ Chính Nhân thì người khác cũng có kết quả như vậy thôi.

- Theo tình hình chúng ta điều tra được, chưa tới một tháng, 70 đến 80% huyện thị xung quanh thành phố Phụng Nguyên đã bị người khác đặt cọc trước, chủ nhiệm Nhâm và chủ nhiệm Lữ không thu mua đủ heo hơi vô cùng buồn rầu, hơn nữa, giá thu mua heo đã bị bọn họ nâng cao, nếu không chích nước, vốn không thể thu lời nổi. Mà sau khi chúng ta nâng giá thu mua, tính cả nhân công siêu thị chúng ta và các chi phí khác, nếu không nâng giá bán lẻ lên tương ứng thì mảng thịt tươi này sẽ lâm vào cảnh thua lỗ.

Lâm Liên lo lắng nói.

- Điều này chỉ là chút thiệt hại nhỏ, không tổn hại đến gân cốt siêu thị Carrefour.

Phương Minh Viễn không quan tâm, khoát tay nói. Hắn nhận thấy tổn thất đó so với việc chiếm được cảm tình của người dân thành phố Phụng Nguyên thì không đáng nhắc đến. Ho8n nữa, vì vậy mà lưu lượng khách đến siêu thị Carrefour đã tăng lên, trong chừng mực nào đó đã bù lại tổn thất. Hơn nữa, phản ứng của các chủ lò mổ cho siêu thị Carrefour một lý do không thể tốt hơn để đảm bảo hệ thống cung cấp hàng hóa ổn định. Vì sự phát triển mai sau, Phương Minh Viễn không ngần ngại giết heo cho khỉ xem xiếc một lần.

- Chị Liên, tiến độ thu mua heo hơi bên mấy người lên tỉnh thế nào?

- Đến hôm qua đã thu mua được hơn một ngàn năm trăm con, vẫn còn đang tiếp tục thu mua.

Lâm Liên giở giở mấy bản báo cáo nói. Khi Phương Minh Viễn nhận thấy sự khác thường lập tức thông qua thông qua hệ thống thu mua của siêu thị Carrefour trên tỉnh, liên hệ trang trại chăn nuôi heo hơi trong tỉnh và lập tức phái người tới thu mua heo, tuy chỉ vài ngày ngắn ngủi nhưng đã có thu hoạch không nhỏ.

- Hơn một ngàn năm trăm con còn chưa đủ, cho họ tiếp tục thu mua.

Phương Minh Viễn cười nhạt nói.

- Chị cũng liên hệ với đài truyền hình Tần Tây làm chuyên đề sự nguy hại của thịt chích nước, cũng gần đến lúc đưa ra rồi.

Vốn hắn nghĩ dùng biện pháp ôn hòa để ép các lò mổ bỏ việc chích nước vào thịt. Theo kinh tế phát triển, người dân trong nước không ngừng nâng cao yêu cầu với các loại thịt, dù không chích nước vào thịt, chỉ cần chú tâm kinh doanh cũng có thể thu được lợi nhuận tương đương.

Phương Minh Viễn tuy cam ghét thực phẩm ô nhiễm nhưng hắn cũng hiểu, thực phẩm Hoa Hạ thiếu an toàn là kết quả của nhiều nhân tố phức tạp, cố nhiên có nguyên nhân tham món lợi lớn bên trong, nhưng cũng có nguyên nhân là các ban ngành liên quan không tận tâm. Điều này giống như tiền để trong ngân hàng, có kẻ muốn cướp cũng phải suy nghĩ, nhưng nếu là tiền rơi trên đường thì sao có thể không động tâm, những người khác chỉ là số ít. Cơ quan ban ngành không quan tâm không nghi ngờ gì chính là dung túng cho thị chích nước. Ngoài ra, các cơ quan hành chính thu quá nhiều thuế và phí cũng khiến các lò mổ kiên quyết làm đúng chính sách cảm thấy gian nan, toàn bộ các nguyên nhân mới dẫn đến kết quả như thế. Nếu đánh một gậy vào người kinh doanh thì cũng chẳng phải công bằng. Cho nên Phương Minh Viễn chỉ muốn dùng cách này để thịt chích nước dần dần mất đi thị trường. Nhưng phản ứng của các chủ lò mổ cứng rắn, mạnh mẽ hơn Phương Minh Viễn dự liệu, khiến hắn cũng cảm thấy giật mình.

Nhưng càng phản ứng mãnh liệt, Phương Minh Viễn càng phải dùng biện pháp cứng rắn để chèn ép xuống. Nếu ngay cả ở thành phố Phụng Nguyên mà siêu thị Phương gia trong thời gian ngắn cũng không khống chế được, như vậy ngày sau muốn từng bước ngăn chặn thịt chích nước trong tỉnh Tần Tây lại càng không cần phải suy nghĩ. Lúc này nếu không dùng sức mạnh đàn áp bọn họ, sau này càng phiền toái hơn. Tuy Phương Minh Viễn không quan tâm đến chuyện này hao tốn một ít tâm sức nhưng không có nghĩa là hắn có đủ thời gian và tinh thần lãng phí cho chuyện này.

- Minh Viễn, theo điều tra của chúng ta, chuyện này chỉ sợ lả không chỉ có các chủ lò mổ, sau lưng nhất định có lực lượng khác kết hợp họ với nhau.

Lâm Liên hơi phân vân nói.

- Nhưng đến giờ chúng ta vẫn chưa điều tra ra là ai đứng sau bức màn.

Phương Minh Viễn vô tình khoát tay, tuy ngăn chặn thịt chích nước ở thành phố Phụng Nguyên là một quá trình gian nan lâu dài, nhưng những người thất bại âm mưu hoạt động, hợp lực lại cũng không phải việc khó khăn gì. Hiện nay, điều Phương Minh Viễn không sợ nhất là hợp tài lực lại. Nếu thua lỗ năm sáu mươi triệu mà có thể đuổi toàn bộ thịt chích nước ra khỏi Phụng Nguyên thì Phương Minh Viễn cho rằng rất đáng giá.

- Mặc kệ họ là ai, họ làm chuyện của họ, ta làm chuyện của ta, cuối cùng cũng có một ngày chúng lộ dấu vết.

- Minh Viễn, tôi cảm thấy chuyện này cậu có thể giao cho giám đốc Tôn và chú Hai làm là được, không cần cậu phải đích thân làm. James Cameron đã hỏi mấy lần, Asohon Kagetsu hy vọng cậu có thể tham dự lễ ký kết hợp đồng, trường Trung học Long Đầm gần đến kỳ thi cuối, bên Nhật Bản đã hỏi mấy tác phẩm tiếp theo của cậu, công ty Sege hy vọng cậu có thể đích thân đến chỉ đạo việc chế tác “Chiến sĩ VR”, chị Thu Hạ hỏi khi nào cậu đến Hong Kong, ngay cả Hoàng tử Abdullah cũng đã lấy làm lạ rằng cậu đang vội chuyện gì….

Lâm Liên thật sự không kìm nổi, cô cảm thấy Phương Minh Viễn bỏ mặc nhiều việc quan trọng như vậy để lo vụ thịt chích nước, nếu việc này lan truyền ra ngoài thì thật sự rất vớ vẩn. Những người này sẽ nghĩ Phương Minh Viễn thế nào? Một phú hào với tài sản hơn mười tỷ đô la Mỹ lại kèn cựa với mấy lò mổ thì có ra gì?

- Chị Liên, chị Liên, chị hãy nghe tôi nói, tôi đã từng có một giấc mơ…

Phương Minh Viễn bước tới trước cửa sổ, bình tĩnh nói.

- Giấc mơ? Mơ cái gì?

Lâm Liên bị lời nói của hắn thu hút, Phương Minh Viễn rất ít nói về những chuyện như thế.

Phương Minh Viễn đưa mắt nhìn về cửa sổ, ra phía không trung xanh thẳm, nhớ tới kiếp trước, mỗi một chuyện đều cảm thấy rất xa xôi.

- Tôi đã từng có một giấc mơ, trong đó tôi có thể yên tâm ăn uống, không cần lo rau quả còn sót thuốc trừ sâu, không cần lo lắng thịt heo bị chích nước hay sử dụng tinh làm gầy thịt, không cần lo phải ăn dầu lấy từ cống, sẽ không nhìn thấy em bé đầu to, không bị uống rượu là mù mắt, không ăn chân giò hun khói ủ bằng thuốc trừ sâu, không ăn Sudan đỏ…