Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 314: Ra tay giúp đỡ




Bây giờ trong đầu Nicholas Laski đã nguội lạnh, trong điện thoại vợ ông ta đã khóc đến nỗi không thành tiếng, bà ta mang theo Cherenkov đến xin lỗi người nhà Wald Zeff, nhưng đến cửa cũng không được vào. Đứng trước cửa đợi suốt một buổi chiều nhưng đến một ly nước hay một lời hỏi thăm cũng không có. Bà ta cũng đã nhờ các mối quen biết đứng ra giúp việc hòa giải nhưng đều bị họ cự tuyệt, chẳng được mấy hồi bọn họ đều thở dài nói là bọn họ đã bất lực.

Vợ Nicholas Laski bây giờ đã hoang mang cực độ, hơn nữa điều làm Nicholas càng cảm thấy sợ hãi là bên ngoài nơi ở của ông ta ở Moscow đã xuất hiện vài người lạ mặt, bọn họ đang theo dõi dinh thự của ông hơn nữa còn không hề kiêng nể gì. Nicholas Laski hiểu rằng nguy hiểm đã sắp sửa cận kề rồi, nếu như ông ta không tìm ra được biện pháp giải quyết thì có thể sáng ngày mai những cảnh sát nội vụ kia sẽ phá cửa mà xông thẳng vào nhà ông ta bắt hết thảy vợ con ông đem nhốt vào trại giam âm u tăm tối trong bộ nội vụ, và chuyện thoát ra được khỏi đó thật sự không phải là chuyện dễ dàng.

Nicholas Laski run rẩy đặt điện thoại xuống. Ông ta vốn muốn đưa vợ và các con đến thành phố Yakutsk trước, ở đây dù sao cũng cách Moscow đến hơn một nghìn dặm, ảnh hưởng của bộ nội vụ tất nhiên sẽ không bằng ở Moscow, nhưng nhìn ngoài trời bây giờ đã bị tuyết phủ kín, Nicholas Laski đành từ bỏ kế hoạch này. Với thời tiết như thế này cơ bản là không có máy bay nào để đi tới Yakutsk, dù có bay được đến đó cũng không thể hạ cánh được.

Nicholas Laski gọi thêm vài cuộc điện thoại nữa, tiếc rằng những tin tức nhận được đều là tin dữ. Wald Zeff vô cùng tức giận chuyện con mình bị đánh, ông ta cho rằng đó là hành vi thách thức quyền uy của ông ta, vì vậy những người muốn hòa giải chuyện này đều bị ông ta đóng sập cửa ngay trước mặt. Nếu không thì là vừa mới nói ra ý định đã bị Wald Zeff chặn lại, vì vậy đều lực bất tòng tâm.

Mặt Nicholas Laski lúc này đỏ như gấc, rõ ràng Wald Zeff lần này là muốn thị uy với ông ta, và những người ông ta quen biết trong chốn quan trường chắc chắn sẽ không vì ông ta mà trở mặt với một phó bộ trưởng bộ nội vụ nắm quyền ở Nga như Wald Zeff rồi.

Nicholas Laski giống như một khối thịt vô hồn về lại chỗ ngồi, khuôn mặt u ám. Không cần ông ta nói Phương Minh Viễn cũng biết kết quả của mấy cuộc điện thoại đều không được như ý.

-Ông Nicholas Laski, tôi nghĩ đến giờ mọi chuyện đã tương đối rõ ràng rồi, lần này xem ra bộ trưởng Wald Zeff thật sự muốn ra tay với ông rồi.

Phương Minh Viễn thản nhiên nói.

-Không biết ông Nicholas Laski có còn muốn kiên trì tiếp tục giao dịch của chúng ta nữa hay không?

Nicholas Laski ngẩng đầu lên, trong nháy mắt ông ta có cảm giác như mình đang rơi xuống địa ngục bỗng chốc được bay lên thiên đường. Tuy rằng trước đó không lâu, trong mắt ông ta Phương Minh Viễn chỉ là một cậu nhóc thiếu niên, nhưng trong thời khắc này hắn giống như là một vị thánh trên người tỏa khắp ánh hào quang vậy.

-Cậu Phương…

-Tuy tôi không muốn nhúng tay vào chuyện của bộ nội vụ các ông, nhưng vì bộ trưởng bộ nội vụ quý quốc chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy mà có cách làm coi thường mạng sống con người, cách làm như vậy thì bất kỳ là một người có văn hóa nào cũng không thể chấp nhận được.

Phương Minh Viễn nói ra những lời mình muốn nói nhưng mặt không hề biến sắc. Nicholas Laski mừng rỡ, cho dù thế nào bây giờ ít nhất ông ta cũng đang có một con đường sống.

-Ông Nicholas Laski, nhưng tôi không thể không nhắc nhở ông, tôi và cô Aso chỉ có thể giúp ông ở bên ngoài biên giới Liên Xô mà thôi, còn chuyện ở đây thì đều phải là tự ông nghĩ cách giải quyết thôi.

Phương Minh Viễn thẳng thắn nói. Lần này đến Liên Xô, việc bọn họp vốn muốn làm không phải là muốn giúp người khác trốn thoát, nhưng cho dù là Hoa Hạ hay Nhật Bản thì đều lôi kéo Nicholas Laski rất dễ.

Nicholas Laski cũng đã sớm có tâm lý chuẩn bị đối với câu trả lời của Phương Minh Viễn nên cũng không có biểu hiện gì là ngạc nhiên.

-Chỉ cần cậu Phương và cô Aso đảm bảo rằng tôi sẽ không bị bắt giữ ở nước ngoài, không bị dẫn độ về nước là đã đủ rồi. Còn về lộ trình ở trong nước, tôi có thể tự mình nghĩ cách. Tất nhiên trong đó cũng phải nhờ cậu Phương và cô Aso giúp đỡ giúp tôi đổi một ít tiền mặt.

Nicholas Laski chỉ vào chiếc túi nhỏ đang đặt trên bàn nói.

Kim cương tuy tốt, nhưng rơi vào tay kẻ không biết nhìn thì chẳng qua cũng chỉ là những viên đá phát sáng mà thôi, làm gì có tác dụng kích thích như nhìn thấy tiền mặt. Nicholas Laski tuy là phó tổng của Alrosa, nhưng thật lòng tiền bạc trong nhà không nhiều như người ta tưởng tượng, nhưng vẫn hơn gấp trăm lần những gia đình lao động phổ thông ở Liên Xô. Số tiền này tuy nhiều, nhưng nếu dùng vào việc chạy chọt sống lưu vong thì đúng là như muối bỏ bể. Nicholas Laski đành phải bán số kim cương có trong tay ra để đổi tiền mặt.

Phương Minh Viễn cầm lấy chiếc túi đưa cho Lâm Liên nói:

-Mời chuyên gia tính giá trị số kim cương này theo giá thị trường cho ông Nicholas Laski. Ông cần đồng Rúp hay là chi phiếu ngân hàng quốc gia Liên Xô?

-Nếu như không phiền tôi muốn tiền mặt.

Trong lòng Nicholas Laski hiểu rất rõ, chi phiếu tuy rằng rất tiện lợi nhưng với ông ta mà nói mang theo tiền mặt bên mình là an toàn hơn cả. Ông ta không muốn vì chuyện mình đến ngân hàng đổi tiền mà bị người của bộ nội vụ phát hiện ra. Lâm Liên gật đầu cầm lấy chiếc túi đi ra ngoài.

-Vậy thì bây giờ việc cấp bách trước mắt chính là đưa vợ con ông đến Yakutsk để tránh xa Moscow. Nhưng với thời tiết hiện tại máy bay cơ bản là không thể hạ cánh được.

Aso hon sờ cằm có chút buồn buồn nói. Máy bay của Liên Xô đa số đều là những loại máy bay quốc doanh kiểu cũ, trình độ tự động hóa còn thua xa máy bay của các quốc gia Âu Mỹ, với thời tiết như thế này nếu muốn nó hạ cánh ở sân bay Yakutsk e rằng đến cả các phi hành viên đều không thể chắc chắn được.

-Không, không, không, việc cấp bách trước mắt chính là không thể để Wald Zeff ra tay với ông Nicholas Laski.

Phương Minh Viễn lắc đầu nói.

-Wald Zeff cho dù là có muốn ra tay cũng phải suy nghĩ thấu đáo mọi mặt, ít nhất cũng không thể để người khác xì xào bàn tán gì. Vì vậy chỉ cần chúng ta thể hiện rằng chúng ta coi trọng và cần ông Nicholas Laski, Wald Zeff sẽ không thể ra tay với ông trong thời gian này được. Còn về vợ con ông, e rằng bây giờ đã bị Wald Zeff phái người canh chừng rồi, chỉ cần thấy điều gì khác thường e rằng sẽ là động lực thúc đẩy ông ta hạ thủ mà thôi.

Nicholas Laski liền gật đầu nói:

-Cậu Phương nói rất đúng, vợ tôi ban nãy cũng có nói xung quanh nhà tôi xuất hiện rất nhiều người lạ. Rất có thể đó là những cảnh sát trong bộ nội vụ cải trang.

Lúc này ông ta đã không dám coi thường Phương Minh Viễn nữa rồi.

-Đầu tiên ông cần thông báo với vợ ông rằng chỉ cần Wald Zeff không đến bắt người thì hằng ngày đều phải đem con đến trước cửa nhà Wald Zeff, cho dù bị đối đãi không ra gì cũng phải nhẫn nhịn. Tiếp theo tôi nghĩ ông nên thông báo cho tổng bộ Alrosa rằng theo sự giới thiệu của ông tôi có ý muốn thu mua lại các quặng kim cương thô và kim cương thành phẩm đang còn tồn đọng trong kho, hơn nữa là mua với số lượng lớn.

Nicholas Laski lập tức hiểu dụng ý của Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn làm như thế một mặt là muốn lấy vợ con ông ta làm an lòng Wald Zeff, mặt khác là muốn làm tăng giá trị của mình trong công ty Alrosa lên để trì hoãn thời gian động thủ của Wald Zeff.

Có đơn đặt hàng số lượng lớn của Phương Minh Viễn, tổng bộ công ty Alrosa sẽ xem xét đến khả năng lâm trận. Dưới bối cảnh công ty Alrosa phải chịu áp lực rất lớn về lượng tiêu thụ, về những hậu quả sẽ mang lại đặc biệt là trong những năm gần đây giá cả thị trường liên tục biến động, công ty De Beers Consolidated Mines Công ty có ý muốn hạ thấp giá mua xuống, đồng thời thị trường Đông Âu và Liên Xô cũng đang rất yếu kém, vì vậy công ty Alrosa và đặc biệt là những đơn vị chủ quản của nhà nước đứng sau nó cũng phải suy nghĩ xem khi làm như vậy liệu có làm lung lay lòng tin của người mua hay không. Vì vậy biện pháp ổn thỏa nhất tất nhiên sẽ là để Nicholas Laski hoàn thành vụ mua bán này.

Quyền uy của Wald Zeff tuy lớn, nhưng một khi liên quan đến nguồn thu nhập tài chính lớn của công ty Alrosa và các cơ quan chủ quản của nó cũng sẽ quyết không nhượng bộ, chuyện này dù sao cũng liên quan đến khoản thu nhập khổng lồ và cái mũ quan trên đầu của bọn họ cơ mà. Chuyện cản trở tiền đồ của người khác trên chốn quan trường Hoa Hạ là điều tối kị, chắc ở Liên Xô cũng vậy. Như vậy Nicholas Laski sẽ có thêm chút thời gian nghĩ cách trốn thoát.

- Ông Nicholas Laski, bây giờ có thể nói một chút về tình hình bên trong công ty Alrosa được rồi chứ?

Nói rất là nhiệt liệt, Phương Minh Viễn lại đột nhiên chuyển chủ đề.

Nicholas Laski ngẩn người ra một chút sau đó mới có chút phản ứng, nếu trước khi mình không hoàn thành nghĩa vụ đáng ra phải làm thì Phương Minh Viễn rõ ràng là sẽ không nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình. Nicholas Laski bất giác lộ ra một nụ cười đau khổ, với hoàn cảnh hiện tại của ông ta, cho dù là biết toàn bộ kế hoạch nhưng nếu mấy người Phương Minh Viễn không chịu phối hợp thì chẳng phải ông ta sẽ rất luống cuống sao.

-Cậu Phương, cô Aso, e rằng hai người không biết, công ty Alrosa ba năm trở lại đây lượng sản xuất nhiều hơn lượng tiêu thụ vì vậy trong kho đang còn rất nhiều quặng thô dự trữ. Hơn nữa lượng tiền mặt của công ty hiện giờ đã cạn kiệt, bây giờ chỉ dựa vào tiền vay vốn ngân hàng mà thôi.

Những lời của Nicholas Laski làm Phương Minh Viễn ngạc nhiên tột độ. Một công ty lũng đoạn thị trường kim cương của Liên Xô như Alrosa mà lại phải dựa vào tiền vay vốn của ngân hàng để duy trì hoạt động, điều này thật khó tưởng tượng.

Nicholas Laski hạ giọng nói:

-Đây là tuyệt mật của công ty, ngoài các lãnh đạo nhà nước và các lãnh đạo chủ chốt trong công ty ra thì không ai biết hết. Chính là vì hai năm trước tổng giám đốc trước của công ty đã dùng công ty De Beers Consolidated Mines để tiến hành thu mua tiền ở Anh đã bị thất bại nên công ty đã bị lỗ một khoản, sau chuyện này ông ta đã ôm một khoản tiền lớn là hai trăm triệu rúp chạy sang Mỹ.