Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 302: Đồng rúp bị giảm giá




Phương Minh Viễn đối với Ngô Vĩnh Giang có thêm vài phần thiện cảm, ít nhất là ông ta cũng nhận thức được sự bùng nổ của thị trường bất động sản gây ra những bất lợi về mặt kinh tế cho đất nước, và quả thực ông ta đã bắt tay vào điều chỉnh. Mặc dù kết quả không được như mong muốn, nhưng ở thời điểm đó là do hoàn cảnh quyết định, sức người khó có thể xoay chuyển được, cũng không thể trách được ông ta. Nhất là sau khi các tập đoàn bất động sản thu được những món lãi kếch sù, muốn làm cho bọn họ từ bỏ những món lợi nhuận to lớn như thế là điều không dễ dàng chút nào. Thẳng thắn mà nói, ông ta cũng chống lại quyền lợi của các tập đoàn bất động sản. Nhưng nghe một số nhóm người ở tỉnh Long Giang nói chuyện, cũng không hẳn ông ta nói suông, mà bắt tay vào làm hẳn hoi. Đối với người như vậy, Phương Minh Viễn cảm thấy có vài phần kính trọng.

Mặc dù là có vài phần tôn trọng, Phương Minh Viễn thật sự không ngờ đến, sau khi tái sinh, không ngờ lại xuất hiện cùng ông ta trong chuyện này, cũng không ngờ ông ta có đứa con trai như vậy!

Trung Quốc và các nước Âu Mĩ có sự khác biệt lớn về điểm này. Ở các nước Âu Mĩ, các thống đốc, bộ trưởng, tổng thống, thủ tướng, đều là những người của công chúng, khi cần, các phương tiện truyền thông có thể đưa tin về tất cả những người họ hàng thân thích của bọn họ, họ có một đứa con trai cưng, đối với dân chúng mà nói cũng không phải là điều bí mật. Vì thế, người nhà của vị tổng thống nước Mĩ nhiệm kì trước đều lâm vào tình trạng bất an không ngừng.

Nhưng ở đất nước Trung Quốc, ha ha, nếu anh không có một vị trí nhất định nào đó trong xã hội, anh sẽ cảm thấy các nhà lãnh đạo giống như Tôn Ngộ Không chui ra từ trong tảng đá, cha mẹ bọn họ là ai, không biết; vợ con bọn họ là ai cũng không biết, trừ khi tin tức bị truyền ra ngoài, cũng đều không biết; con trai và con gái của họ là ai, các cháu của họ, tất cả đều không biết! Muốn biết mặt lại càng không thể, cho nên Phương Minh Viễn không biết Ngô Giang Quốc là con trai Ngô Vĩnh Giang của cũng là điều bình thường.

Nhưng nếu như vậy, kế hoạch này có lẽ phải thay đổi.

Kết quả gặt hái được của ngày hôm qua có thể nói rằng đã làm cho Phương Minh Viễn cảm thấy rất hài lòng, chẳng những biết được thân phận của Ngô Giang Quốc, mà còn tin ra rằng đã tạo ấn tượng sâu sắc với vài quan chức của huyện Hổ Hà, tin rằng sau này có thể xây dựng nhà máy ở đây, tất cả đều thuận lợi, sẽ không có kẻ nào không có mắt dám đến đây gây sự.

Tất nhiên, Phương Minh Viễn thực hiện biện pháp này, theo quan điểm của La Tân và Võ Uy là không cần thiết. Dựa vào thế lực của bản thân mình, nếu Tôn Vũ và Lý Phong nếu còn dám nhúng tay vào, thì thật là một hành động liều lĩnh, trừng trị bọn họ như thế cũng không quá đáng. Nhưng Phương Minh Viễn vẫn kiên trì, tự nhiên hai người phối hợp ăn ý với nhau, cũng không để ý đến chỗ dựa của Phương Minh Viễn nữa, chỉ xem vào túi tiền của hắn, đây mới chính là một người có tài sản kếch xù.

- Cậu Phương, các nhà sản xuất ở phía Liên Xô đã liên lạc với tôi, chúng ta chỉ cần phái người sang bên đó kiểm tra trang thiết bị, vậy là có thể kí kết được hợp đồng rồi.

Asohon Kagetsu vừa chào hỏi Lâm Liên, vừa ngồi xuống phía đối diện với Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn gật gật đầu tỏ rõ sự hài lòng, Asohon Kagetsu làm việc rất có hiệu quả, làm người khác hài lòng. Đêm qua mình vừa yêu cầu, sáng sớm hôm nay đã có kết quả. Đương nhiên, để làm được điều này thì Phương Minh Viễn cũng phải bỏ ra khá nhiều tiền vì hắn yêu cầu trong thời gian ngắn có thể hợp tác với Liên Xô, xây dựng nhà máy cần phải có nhiều thiết bị và nguyên vật liệu.

- Cậu Phương, tôi đã bảo với các cán bộ bên phía Liên Xô, ngày mai phải đi tới thành phố Blagoveshchensk, cùng bọ họ đàm phán về những vấn đề liên quan tới đầu tư khai thác mỏ, cậu Phương còn có thêm chỉ thị gì không?

Asohon Kagetsu lấy một chiếc bánh trên cái đĩa trước mặt Phương Minh Viễn, vừa ăn vừa hỏi.

- Aso, hãy nhớ kĩ, việc kí kết hợp đồng phải được thực hiện nhanh chóng! Không cần chú ý nhiều tới giá cả mà giằng co với họ, bọn họ đưa ra giá cả bao nhiêu cũng không quan trọng, không cần ham món lợi nhỏ mà bỏ qua món lợi lớn. Hơn nữa tôi cũng hi vọng rằng, sau khi kí kết hợp đồng, cô phải nghĩ ra biện pháp nào đó để có thể dem việc này ra công bố rộng rãi, để tránh sau này bọn họ thay đổi ý định. Tôi nghe nói hiện giờ người Nga cũng đang trong tình trạng khó khăn, nên chúng ta chi tiền không thể keo kiệt, tuy nhiên trong những chi phí lớn, nhất định chúng ta phải sử dụng đồng Rúp!

Phương Minh Viễn ngẫm nghĩ một chút, dường như cũng không có gì phải nhấn mạnh thêm nữa.

Asohon Kagetsu gật gật đầu, tỏ vẻ rằng mình đã nghi nhớ kĩ những điều này:

- Cậu Phương, cậu khẳng định sau này, trong tương lai không xa, đồng Rúp của Liên Xô sẽ bị giảm giá trị?

Phương Minh Viễn có chút giật mình, sau đó tựa lưng vào ghế ngồi mỉm cười nói:

- Làm thế nào mà cô nhìn ra được việc này?

- Điều này cũng không phải là vấn đề khó khăn!

Asohon Kagetsu nhún nhún vai nói:

- Hàng loạt những hành động của cậu Phương, đều là do tôi thi hành, nếu nói đến điều này, bản thân tôi không nghĩ ra, như vậy không còn nghi ngờ là tôi không đủ năng lực mà giữ chức vụ cậu đã giao cho. Nhưng tôi tự hỏi, làm thế nào mà cậu có thể khẳng định, đồng Rúp của Liên Xô nhất định sẽ bị giảm giá trị? Nếu trong ba năm đồng Rúp không bị giám giá mạnh, thì những đầu tư lớn của cậu có thể đã gặp thất bại.

- Mất thì mất!

Phương Minh Viễn chẳng hề để ý nói:

- Dù sao chúng ta cũng đủ khả năng mất đi khoản tiền này.

Đương nhiên là hắn không thể nói cho Asohon Kagetsu biết, kiếp trước của hắn, tiền Liên Xô bị giảm giá trị như hiệu ứng Domino, sau đó lên được sau ba hoặc bốn tháng. Các khoản nợ của hắn cũng phải đến ba năm sau mới cần trả lại, đến lúc đó, Liên Xô đã không còn tồn tại! Sự mất giá của đồng Rúp làm cho tình hình càng rối tung lên. Bản thân mình làm những việc này cũng có nhiều sức ép, nhưng tuyệt đối không có khả năng thua lỗ. Hiện tại điều hắn quan tâm là, làm thế nào có thể làm cho đồng Rúp của Liên Xô bị giảm giá trị, trước khi tất cả các khoản vay này được thực hiện.

- Vâng tốt, nếu cậu không ngại việc bị thua lỗ hay không, một đại lý nho nhỏ của tôi, cũng không vì thế mà lấy làm buồn.

Asohon Kagetsu thản nhiên cười nói:

- Thật không dễ dàng gì để kiếm được tiền. Năm tỷ Rúp, trong thời gian ngắn tất cả các tiểu bang ở Amour, người Nga sẽ không nghĩ rằng chúng ta là kẻ phá của chứ?

- Người nào cười cuối cùng, mới là người chiến thắng thực sự.

Phương Minh Viễn phất phất tay nói:

- Chúng ta không thể tước đoạt đi niềm vui ban đầu của bọn họ? Như vậy thật là vô nhân đạo. Hãy để cho bọn họ được tận hưởng cảm giác hạnh phúc sung sướng trong một thời gian nhất định. Chúng ta chỉ cần cười thầm trong bụng là được rồi. Theo như bản thân tôi, từ trước đến nay không tỏ ra sĩ diện vì miếng lót áo đâu.

Asohon Kagetsu mỉm cười mà run hết cả người. Có thể nói rằng đến thời điểm này, trong lòng cô cũng đã biết rất rõ, Phương Minh Viễn dường như khá tin tưởng vào chuyện này, mặc dù có người nói rằng việc này có vẻ khó tin rằng nó có thể xảy ra. Đồng Rúp của Liên Xô và và tỷ giá hối đoái đồng Đô la của Mỹ đã được ổn định trong nhiều năm gần đây, tuy rằng mấy năm gần đây, giá cả quy đổi đồng Rúp sang đồng Đô la ở chợ đen có nhiều những biến động, nhưng chung quy cũng không thấy có bất kì dấu hiệu của việc điều chỉnh tỷ giá.

Nhưng đúng là cô rất tin tưởng ở Phương Minh Viễn, Asohon Kagetsu suy nghĩ, mặc dù nói về đạo đức nghề nghiệp, bản thân mình không thể đem chuyện này nói cho những người khác biết, nhưng điều này cũng không có gì gây trở ngại nếu bản thân mình đem tài sản vào đầu tư trong việc này để thu được lợi nhuận lớn!