Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 296: Asohon Kagetsu đến đây




Lúc này, mấy người bọn Lâm Liên đi ra cửa khẩu theo xe. Ở ngoài hải quan, lại không thấy bọn Phương Minh Viễn, ban đầu các cô tưởng rằng, bọn Phương Minh Viễn và Võ Uy có lẽ có việc gì đó, cũng có thể hai người đã đi nhà vệ sinh, đợi một lát cũng được, nhưng đợi mãi không tới, bọn Lâm Liên thì hơi nóng lòng. Bọn Phương Minh Viễn và Võ Uy nếu có xảy ra việc gì, cũng nên cho người đến thông báo mình một tiếng chứ, sao vừa qua cửa khẩu hải quan, người thì mất tích rồi. Vậy mà di động của Phương Minh Viễn lại để quên trên xe.

Đúng lúc này, di động của hắn tự nhiên vang lên, Lâm Liên bèn bắt lên, không phải tiếng Phương Minh Viễn phát ra từ bên trong, mà là một giọng điệu phụ nữ. Thì ra là Asohon Kagetsu gọi đến, báo cho Phương Minh Viễn biết cô đã đến cảng Shen Si Kedi Victoria, đang lên ca-nô, sẽ tới bến Hổ Hà ngay.

-Cô Asohon, cô đến mau, cậu Phương không biết đi đâu rồi!

Lâm Liên lo lắng nói, cô ấy không quen nơi đây, cho dù muốn kiếm người, cũng không biết phải kiếm từ đâu. Tự nhiên thấy có chút hối hận, sao lại không bảo La Tân cho hai người ở lại.

Thật ra điều này, mọi người cũng không có nghĩ nhiều, chủ yếu là nơi đây quá nhỏ, đi ra hải quan không xa lắm chính là thị trấn, mà trong thị trấn cũng chỉ có vài đường phố thôi, nhà khách huyện coi như là trong số ít vài tòa nhà cao tầng trong huyện, muốn đi lạc cũng khó! Cho nên bất kể là La Tân, hay bọn Phương Minh Viễn, ai cũng không ngờ tới điều này.

-Tôi sẽ tới ngay! Các cô đợi tôi ở cổng hải quan!

Vừa nghe Phương Minh Viễn đi đâu mất rồi, Asohon Kagetsu cũng cuống lên.

Lâm Liên cúp máy, lo lắng mà nhìn xung quanh, mong muốn có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, những bảo vệ đi cùng họ, ngoài Võ Hưng Quốc còn ở bên cạnh, những người còn lại đều chia nhau, đi hỏi thăm hướng đi của bọn Phương Minh Viễn.

Chẳng chốc lát, Trương Hiển Lập vội vàng chạy về, anh ấy vừa mới từ đám người hải quan biết được, ban nãy khi thông quan, có năm người bị cảnh sát hải quan chặn lại, nghe lời miêu tả của họ, rất giống bọn Phương Minh Viễn.

-Hả?

Lâm Liên không khỏi kinh ngạc, bọn Phương Minh Viễn bị cảnh sát hải quan giam giữ! Lần này to chuyện rồi!

Vào lúc này, ba chiếc xe vượt đồng chạy ra từ trong hải quan, dừng ngay trước mặt họ, Asohon Kagetsu liền từ trên xe nhảy xuống. Đi xuống cùng cô, còn bảy tám gã người da trắng tóc vàng mắt xanh.

-Trợ lý Lâm, tìm được cậu Phương chưa?

Asohon Kagetsu vội hỏi.

Trong lòng Ngô Giang Quốc rất đắc ý, ở bên Liên Xô thì mình không làm được gì bọn Phương Minh Viễn, nhưng về đến trong nước, ngươi là một dân thường, còn muốn đấu với quan chức sao? Ở Hoa Hạ từ xưa đến nay đã có một câu châm ngôn – dân không đấu với quan.

Hai lần biểu hiện xuất sắc trong hôm nay của mỉnh ở trước mặt ông Fujita, đã bị mấy người này làm hỏng hết, tuy rằng ông Fujita không tỏ vẻ bất mãn gì, nhưng trong lòng Ngô Giang Quốc cảm thấy rất mất hứng. Ông mới vừa đến đây không lâu nên trong Ủy ban huyện chưa có phạm vi quản lý chính thức của ông. Ông đến huyện Hổ Hà nói trắng ra chỉ vì lấy tiếng thôi, xuống đây đi một vòng, sau đó qua nửa năm một năm thì điều về huyện, lúc đó thì có thể lên thẳng chức Phó cục trưởng.

Tuy rằng ông Tôn Võ Bí thư huyện Hổ Hà này là bạn học chung trường Đảng với cha mình, nhất định sẽ hết sức săn sóc mình, Ngô Giang Quốc không hề lo lắng về lời phê bình trong hồ sơ khi mình điều về huyện sau này, nhưng nếu trong khoảng thời gian này mình có thể lấy ra thành tích gì, như vậy cũng có lợi cho mình sau này về huyện lựa chọn bộ phận làm việc.

Đúng lúc này, ông Fujita Geoff đến huyện Hổ Hà khảo sát, nghe nói tính đầu tư nơi đây, tin tức này đối với Ủy ban huyện Hổ Hà đang trong tình trạng căng thẳng về tài chính, thật đúng như lâu hạn gặp mưa lành, rất coi trọng việc này. Mà Ngô Giang Quốc vừa may biết nói tiếng Nhật, cũng hiểu một ít tiếng Nga, hơn nữa Tôn Võ cũng có ý chiếu cố ông, chuyến đi cùng này mới lọt vào tay ông.

Dưới sự sắp xếp chu đáo của Ngô Giang Quốc, Fujita Geoff đối với việc tiếp nhận công việc ở huyện Hổ Hà vô cùng hài lòng, hơn nữa không chỉ một lần ở trước mặt các lãnh đạo Ủy ban huyện khen ngợi ông, trong lòng Ngô Giang Quốc tất nhiên rất vui mừng. Có một thành tích sực nức như vậy, đối với việc sắp xếp bộ phận làm việc sau này khi ông về huyện thật sự có tác dụng lớn.

Nhưng ngày hôm nay, Ngô Giang Quốc thất bại ba lần liên tiếp, còn bị chế giễu là tay sai của người Nhật Bản, giá này sao mà ông có thể nuốt được?

Fujita Geoff dự định đêm nay sẽ ở lại bên Liên Xô, nhưng Ngô Giang Quốc vẫn quyết định về Ủy ban huyện một chuyến, báo cáo lại việc hôm nay với các lãnh đạo huyện, thật không ngờ, lại gặp Phương Minh Viễn và Võ Uy trên ca-nô. Vì thế ông xuống tàu trước một bước, lợi dụng quyền quan chức, liền tố cáo với Cung Nam Hạ về việc bọn Phương Minh Viễn buôn lậu huân chương Liên Xô, bởi vậy mới có màn kịch vừa rồi.

-Giao huân chương ra đây, tôi đã thăm dò thật kỹ, ông già Nahi Karimov kia, đã bán toàn bộ huân chương cho các ngươi. Chỉ là các ngươi chịu ngoan ngoan giao huân chương ra, tôi có thể thưa trưởng khoa Cung tha cho các ngươi, việc hôm nay thì thôi đi. Nếu các ngươi không biết điều, mấy người Khoa trưởng Cung vì sự hòa thuận của hai nước láng giềng, đả kích việc các ngươi làm trái luật Liên Xô, tiến hành buôn lậu huân chương, không ai có thể chọn điều sai cả!

Ngô Giang Quốc đắc ý nói. Nếu mình có thể làm trọn vẹn chuyện này, Fujita Geoff ở trước mặt các lãnh đạo Ủy ban huyện, khen ông thêm mấy câu, vậy thì càng tốt hơn nữa.

-Mấy người các ngươi nghĩ cho kỹ, việc buôn lâu như các ngươi, nhà nước không phát hiện ra thì thôi, nếu mà truy xét vấn lại, xét tội các ngươi tám năm mười năm cũng không phải chuyện lạ gì! Thấy các ngươi đều là thanh niên tuổi trẻ, cũng không đến nổi vì vài cái huân chương mà phải vô tù ăn cơm nhà nước chứ!

Cung Nam Hạ dùng côn điện đập vào bàn, đứng một bên nói phụ.

-Xét tội tám năm mười năm? Ông ở đây dụ con nít à? Tôi lại muốn biết, hai ông sao mà kết thúc chuyện này!

Võ Uy cười lạnh và kéo ghế qua, đặt mông ngồi xuống nói:

-Cậu Phương, không ra ngoài đây cũng không biết được, trị an ở đây không ngờ lại tồi tệ như vậy.

Có Trần Trung thành viên trong bộ cảnh sát Cục cảnh vệ này ở đây, Võ Uy không hề lo lắng.

-Ngươi đứng dậy cho ta!

Cung Nam Hạ cáu lên và dùng côn cảnh sát đập vào bàn, hai người này thật sự không ra dáng gì, người thanh niên kia không hiểu ý tứ, sao người này cũng không hiểu?

-Ông kêu tôi đứng, thì tôi phải đứng à?

Võ Uy uể oải nói:

-Ông là thứ gì?

Bọn Phương Minh Viễn đều cười lên. Thật đúng là, muốn làm bộ quan chức cũng phải chọn đúng đối tượng chứ, như người Võ Nha Nội vậy, đã gặp qua không biết bao nhiêu trưởng phòng, một nhân viên hải quan nho nhỏ này, sao mà hù dọa anh được.

Cung Nam Hạ hoàn toàn bể mặt, liền đứng lên, vòng qua bàn làm việc, quơ côn cảnh sát lên và đổ ập xuống vào người Võ Uy.

Ông vừa động tay, bảo vệ của Võ Uy không thể nào ngồi yên nữa, hai người liền cùng lúc tiến nhanh lên trước, một trái một phải đã giữ lại người Cung Nam Hạ, một trong hai người đã nắm chặt cổ tay gã, Cung Nam Hạ đành phải buông tay ra, côn cảnh sát thì rơi vào tay đối phương!

Cung Nam Hạ khiếp sợ, nói rằng:

-Tới…

Người còn lại bèn đưa tay che lại miệng hắn, Ngô Giang Quốc cũng bị cảnh này làm ngẩn ngơ, ông không ngờ rằng, những người này lại to gan vậy, ở hải quan cũng dám ra tay đối phó nhân viên hải quan!

Đúng lúc này, cửa văn phòng bị người phịch một cái đẩy mạnh từ bên ngoài vào, tiếp đó, có vài người đi vào. Người đứng trước là người trung niên, vừa nhìn là biết ngay người hải quan. Phía sau là mấy người phụ nữ xinh đẹp!

-Sếp Cẩu ơi, bọn họ chống đối nhân viên hải quan làm việc!

Cung Nam Hạ hét lớn lên.

-Asohon Kagetsu, sao cô lại đến đây?

Phương Minh Viễn liếc nhìn một mắt thì thấy Asohon Kagetsu đi theo đằng sau người trung niên đó, Lâm Liên và thư ký của Võ Uy, còn Trương Hiển Lập như trút hết gánh nặng.

Cẩu Lập Quốc, chính là sếp Cẩu mà Cung Nam Hạ nói, thấy tình trạng trong văn phòng, cũng đã ngẩn người ra. Cung Nam Hạ bị hai người kẹp ở chính giữa, một người trong đó trên tay còn cầm côn cảnh sát, còn hai người ngồi bên trong, mà bên kia văn phòng, còn có một người thanh niên đang đứng đó.

- Các người đây là làm cái gì?

Võ Uy vẫy tay, hai gã bảo vệ liền buông Cung Nam Hạ ra, nhưng đưa côn cảnh sát cho Võ Uy.

-Cậu Phương!

Thấy Phương Minh Viễn bình yên vô sự, Asohon Kagetsu và Lâm Liên lúc này mới thở phào. Tuy biết rằng có Trần Trung đi theo, không thể xảy ra sự cố to lớn gì, nhưng không tận mắt nhìn thấy Phương Minh Viễn bình an vô sự, trong lòng hai người vẫn bị treo lên.

-Sếp Cẩu, tôi chính thức khiếu nại với ông, nhân viên của quý hải quan lạm dụng quyền hạn, hạn chế sự tự do của ông chủ mình! Quý hải quan phải cho chúng tôi một giải thích rõ ràng đúng đắn!

Asohon Kagetsu lạnh lùng nói.

Cẩu Lập Quốc nhíu mày, vừa rồi Asohon Kagetsu bước vọt vào văn phòng ông, đưa hộ chiếu ra, dứt khoát kháng nghị nhân viên hải quan đã vô cớ giam giữ ông chủ của cô, thật sự khiến Cẩu Lập Quốc hoảng sợ, giam giữ một ông chủ người Nhật Bản? Không phải là chuyện nhỏ. Nên ông ngay lập tức đi cùng bọn Asohon Kagetsu tìm đến nơi này. Không ngờ, Cung Nam Hạ quả nhiên giam giữ vài người, có điều mấy người này, thoạt nhìn cũng không mấy giống người Nhật Bản.

-Cung Nam Hạ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Cẩu Lập Quốc trầm giọng nói:

- Tại sao lại giam giữ họ?

-Sếp Cẩu, tôi là Ngô Giang Quốc ở Cục tài chính huyện Hổ Hà, sự thật là vậy, hôm nay tôi đi cùng nhà đầu tư nước ngoài, Fujita Geoff, tới bên kia biên giới khảo sát, phát hiện mấy người này đang mua huân chương Liên Xô, căn cứ theo luật của Liên xô và nước ta, đây là hành vi làm trái luật, nên tôi đã thông báo hải quan, giờ tôi đang tuân hỏi họ.

Ngô Giang Quốc liền bước lên trước nói rằng.

-Mua huân chương Liên Xô?

Cẩu Lập Quốc lạnh lùng liếc nhìn Cung Nam Hạ, Cung Nam Hại sợ hãi mà rút đầu. Cung Nam Hạ biết rằng sếp mình luôn bỏ qua những việc này, theo lời ông thường lén nói, đồ cổ ta là không thể đem ra nước ngoài, nếu có người có thể đem đồ cổ từ nước ngoài về, cho dù mình không giúp được gì, nhưng cũng tuyệt đối không thể gây trở ngại. Mình vốn cho rằng, huân chương Liên Xô, cũng không phải thứ đồ cổ đáng giá, hơn nữa chuyện nhỏ vậy, chỉ là nhấc tay làm phiền thôi, sếp cũng không quan tâm đến, còn có thể cho Ngô Giang Quốc thiếu mình một nhân tình. Nhưng thật không ngờ sự việc lại ra nông nổi này.

-Như vậy các người đã tìm được huân chương Liên Xô mà họ đã mua chưa?

Cẩu Lập Quốc trầm giọng nói.