Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 245: Thay đổi chủ ý




Phim của công ty Nhạc Khải, đối với mấy cô cậu thanh niên chỉ biết đùa nghịch với máy ảnh kĩ thuật số mà nói đó là sản phẩm hoàn toàn xa lạ, có thể chưa từng nghe tới, nhưng đối với những người cùng thời như Phương Minh Viễn hoặc lớn tuổi hơn chút mà nói lại rất nổi tiếng, trong nước cũng không thua kém gì hai tập đoàn xuyên quốc gia như Kodak, Fuji.

Nhạc Khải là thương hiệu có từ lâu trong ngành sản xuất phim ở Trung Quốc, là công ty trong ngành duy nhất của Trung Quốc có thể cùng tồn tại và cạnh tranh với các tập đoàn nổi tiếng thế giới như Kodak hay Fuji. Được mệnh danh là “tam quốc diễn nghĩa” trên thị trường phim cuộn của Trung Quốc.

Tiền thân của Nhạc Khải là nhà máy đầu tiên hóa công phim nhựa, thành lập vào cuối những năm 50, trụ sở chính ở Bảo Định, Hồ Nam, sau này vào thập niên 80,do sự phát triển của truyền hình, ngành điện ảnh nhanh chóng xuống dốc, đẩy Nhạc Khải vào hoàn cảnh khó khăn, nhưng vào thời gian ấy, trào lưu chụp ảnh màu đang phát triển rầm rộ ở Trung Quốc, cần có thị trường, cần cơ hội, vào lúc này, Nhạc Khải nắm bắt cơ hội, nhanh chóng nghiên cứu ra cuộn phim màu, ảnh màu đầu tiên của Trung Quốc và nhanh chóng phát triển trên thị trường, chấm dứt thời kì chỉ có một số quốc gia phát triển như Mĩ, Nhật, Đức mới có thể sản xuất ra phim màu, do đó, công ty Nhạc Khải cũng bước vào giới sản xuất phim cuộn, thực hiện cuộc điều chỉnh thần tốc từ sản xuất phim nhựa sang các sản phẩm dân dụng cho máy ảnh kĩ thuật số

Phương Minh Viễn sao lại không biết Nhạc Khải chứ, kiếp trước, hắn phải nỗ lực một thời gian dài mới có được chiếc máy ảnh đầu tiên, giá các cuộn phim của Kodak và Fuji lúc bấy giờ, một học sinh như hắn vốn không thể chi trả được, vì thế phần lớn thời gian, cuộn phim của Nhạc Khải luôn là sự lựa chọn đầu tiên với hắn, nhưng sau này, từ inte, hắn mới chính thức biết được, chính là do có sự tồn tại của công ty Nhạc Khải – Trung Quốc, dân chúng mới được sủ dụng những cuộn phim chất lượng tốt, giá cả lại phải chăng, vì có Nhạc Khải nên tham vọng muốn độc chiếm thị trường Trung Quốc của các tập đoàn quốc tế như Kodak, Fuji mới không thể trở thành hiện thực.

Nhạc Khải đã từng được mệnh danh là “lá cờ đầu trong ngành sản xuất vật liệu cảm quang của Trung Quốc”, là biểu tượng của doanh nghiệp quốc gia.

- Cậu Phương, cậu Phương!

Tiếng của Thi Chí Huy làm đứt đoạn hồi tưởng của Phương Minh Viễn.

Thi Chí Huy có chút thấp thỏm không yên nhìn Phương Minh Viễn, y vừa nói xong, Phương Minh Viễn liền trầm tư, sắc mặt cũng đổi, miệng thì lẩm bẩm điều gì đó không rõ, khiến cho Thi Chí Huy trong lòng bồn chồn, thực ra nói xong rồi, y lại thấy hơi hối hận, một sáng kiến rất hay của Phương Minh Viễn, tìm mình làm quảng cáo cho, như thế sau này quảng cáo mà phát triển tốt, cũng có lợi cho công ty của y.

Nhưng ai mà biết được, nước Mỹ nhiều tiền, thế lớn, lương một năm của một công nhân bình thường cũng hơn cả chục người trong nước mình, đó là nói với các thành phố tương đối phát triển ở vùng duyên hải Đông Nam. Vì thế, cùng là một quảng cáo, nhưng nếu là ở Mĩ thì sẽ bán được với một giá tốt hơn, Thi Chí Huy tin rằng, chỉ cần người giúp đỡ này của công ty mình tiếp tục phát huy khả năng bình thường nhất thôi, thì clip quảng cáo này cũng có thể đánh động vào tâm lý người dân Mỹ rồi, bản thân mình lại nhắc ra cái gì Nhạc Khải, liệu Nhạc Khải có thể chi bao nhiêu tiền chứ? Tiến thoái lưỡng nam, thu nhập cũng không phải là ít, bản thân lại còn tiện thể nói cái gì mà khuyến khích hàng trong nước, như vậy chẳng phải làm khó người ta sao?

- Người anh em của anh làm ở Nhạc Khải tên là gì nhỉ?

Thi Chí Huy đang tự trách mình, đột nhiên Phương Minh Viễn hỏi.

- La Minh Quang, năm nay ba hai tuổi, thân hình, vẻ ngoài cũng bình thường, nên cũng không có gì nổi bật lắm, điều duy nhất khiến người ta có chút ấn tượng với cậu ta là hai má lúm đồng tiền, cũng vì nó mà từ nhỏ cho đến lớn, đã bị bạn bè trêu chọc không biết bao nhiêu lần rồi, nói cậu ta đầu thai nhầm, cậu ta hiện nay đang là quản lý nghiệp vụ tiêu thụ của Nhạc Khải ở Bắc Kinh, cũng coi như là có chút sự nghiệp.

Nhưng bản thân La Minh Quang lại thấy rằng, tương lai phía sau lại là vực sâu thăm thẳm.

Nhạc Khải trong thời gian đầu xây dựng, Liên Xô cũ đột nhiên cắt viện trợ chuyên gia kĩ thuật, lại gặp phải ba năm thiên tai. Trước tình hình khó khăn ấy, Nhạc Khải đã tự lực cánh sinh, vượt qua khó khăn tiếp tục nỗ lực, khắc phục biết bao khó khăn để xây dựng nhà máy, và trong năm thứ hai đã sản xuất được cuốn phim nhựa, giấy ảnh đen trắng, phim cuộn dân dụng 135 đời đầu của Trung Quốc, đưa được phim nhựa hàng không vũ trụ của mình lên vệ tinh nhân tạo, từng bước trở thành nơi sản xuất trọng điểm phim cuộc của Trung quốc, Nhạc Khải trở thành một thương hiệu có tiếng trong nước.

Nhưng từ sau những năm 80, do sự trượt dốc nhanh chóng của ngành điện ảnh trong nước, Nhạc Khải cũng gặp nhiều khó khăn, may mà Nhạc Khải đã nghiên cứu sản xuất ra thế hệ phim màu, phim hình chữ II, chấm dứt sự lũng đoạn của phim màu Đức, Nhật, Mỹ, công ty bước vào một thời kì phát triển mạnh mẽ mới, đến nay, đã chiếm đến 1/3 thị trường phim màu trong nước.

Tuy nhiên, phía sau những thành tích vẻ vang ấy, Nhạc Khải cũng phải đối mặt với nguy cơ rất lớn, với thị trường phim hiện nay của Trung Quốc, Kodak và Fuji đang chiếm hai vị trí đầu tiên, không ngừng thôn tính thị phần thị trường phim màu trong nước. Công Nguyên hay Phúc Đạt, những công ty sản xuất phim màu đã từng phát triển rực rỡ trong nước cũng đang rơi vào khó khăn, chỉ duy có Nhạc Khải vẫn giữu chắc được vị trí thứ ba của mình trên thị trường, nhưng vẫn khiến nó có cảm giác không an toàn.

Trước khi Nhạc Khải thành lập, Kodak của Mỹ và Fuji của Nhật có thể nói là đã chiếm lĩnh trên thị trường phim màu Trung Quốc, không ai có thể ngăn cản, nhưng sau này, Nhạc Khải được thành lập, với chất lượng tốt, giá cả phải chăng, đã nhanh chóng đi vào cuộc sống của người dân Trung Quốc, chấm dứt sự lũng đoạn thị trường của hai công ty trên, chính do sự ra đời của Nhạc Khải, Kodak và Fuji buộc phải thực hiện chiến lược giảm giá để kích cầu ở Trung Quốc.

La Minh Quang biết rằng, giá bán lẻ của phim Kodak ở Mỹ là trên dưới năm đô la Mỹ, tương đương hơn ba mươi nhân dân tệ, mà Fuji thì có giá bán lẻ ở Nhật là gần năm đô la Mỹ. Tuy nhiên, phim được xuất khẩu đến Trung Quốc của hai công ty này được định giá là hơn hai mươi nhân dân tệ, Kodak đắt hơn Fuji một chút, nhưng so với giá trong nước của họ thì lại thấp, La Minh Quang còn nghe nói, rất nhiều quốc gia trên thế giới, giá bán phim của họ đắt hơn rất nhiều so với giá bán trong nước.

La Minh Quang không biết, hành vi này, đời sau gọi là phá giá, có thể kiện lên WTO với tội danh thương mại bất chính, tuy nhiên y hiểu rõ những áp lực Kodak và Fuji làm như vậy mang lại cho Nhạc Khải.

La Minh Quang cũng không biết, vào giữa những năm 90, cùng với sự coi trọng về tiềm lực của Kodak với Fuji ở thị trường Trung Quốc, hướng trọng tâm phát triển vào Trung Quốc, đầu tư lớn vào cơn sốt đa phương tiện ở Trung Quốc, xây dựng lên vô số các cửa hàng chuyên bán sản phẩm, chiếm lĩnh lớn thị phần ở Trung Quốc.

Lúc đó, mọi người mới quen với việc căn cứ vào vai trò của Kodak, Fuji, Nhạc Khải trong thị trường phim màu, chia họ ra thành vàng, xanh, đỏ, đỏ là Nhạc Khải của Trung Quốc, xanh là Fuji của Nhật, vàng là Kodak của Mỹ, cuộc cạnh tranh giữa họ cũng được gọi là cuộc đại chiến vàng xanh đỏ, trong cuộc cạnh tranh khốc liệt ấy, cùng với việc buôn lậu một lượng lớn phim màu trong nước, những xí nghiệp không chiếm được ưu thế sẽ thất bại, chỉ có Nhạc Khải vẫn đứng vững được, tuy nhiên thị phần đã bị giảm sút từ ba phần xuống còn không đến 20%.

Nhưng những điều đó cũng không cản trở đến trực giác nhanh nhạy của La Minh Quang nhìn thấy nguy cơ trước mắt của những thành tích chói lọi trước mắt của công ty Nhạc Khải.

Một người sống ở Bắc Kinh như y, có thể nói là một trong những người trong công ty có thể cảm nhận rõ ràng nhất những áp lực mà Kodak và Fuji mang lại, giá cả của phim Nhạc Khải đúng là rẻ thật, có thể rẻ bằng 1/3 giá của Kodak và Fuji, nhưng La Minh Quang cũng phải thừa nhận rằng, phim Nhạc Khải cho dù là về độ nổi tiếng hay danh tiếng về chất lượng và cả phục vụ tốt cũng còn một khoảng cách xa với Kodak và Fuji, hơn nữa Trung Quốc thời kì này, ai cũng đang mang tâm lí chuộng hàng ngoại, không để ý đến hàng trong nước, cùng với đồng vốn không hùng hậu của Nhạc Khải, sau khi đầu tư nghiên cứu phát triển, sau khi tuyên truyền thì cũng thấy đó là lấy trứng chọi đá, vì vậy, xét về mức độ nổi tiếng, vốn không thể so sánh được với Kodak và Fuji.

Mắt thấy Kodak và Fuji ngày càng độc chiếm, Nhạc Khải lại không có cánh nào mở rộng thị phần, La Minh Quang lo lắng, điều này thì không cần phải nói rồi.

- Vậy phải làm sao?

La Minh Quang nhức hết cả óc, giấy tờ trên bàn làm việc lộn tung hết cả lên, cũng chưa nghĩ ra được cách nào tốt đối phó với Kodak và Fuji.

- Giám đốc La, có một vị khách tên Thi Chí Huy muốn xin gặp.

Thư kí thông báo, nếu không phải vì sự kiên trì của vị khách ấy, cô ta sẽ không muốn làm phiền đến La Minh Quang lúc này.

- Là anh Thi Chí Huy à?

La Minh Quang hơi run một chút, đó là anh em của mình mà, sao đột nhiên lại chạy đến công ty tìm mình nhỉ?

La Minh Quang vội vàng bỏ công việc đang làm xuống, thu dọn bàn làm việc, bước nhanh ra ngoài.

Lúc này, Thi Chí Huy đang ngồi với Phương Minh Viễn trong phòng khách, Phương Minh Viễn xem xét xung quanh, căn phòng tương đối đơn giản, không có bày trí gì xa xỉ, nhưng chính một công ty như thế, kiếp trước, cho dù là khi thị phần bị giảm tới không đến 20%, đối mặt với sự xâm nhập của Kodak và Fuji, đề nghị góp vốn với Nhạc Khải, nhầm thủ tiêu thương hiệu của Nhạc Khải, biến Nhạc Khải thành một xưởng sản xuất của Kodak

Thì câu trả lời của bọn họ là “ không”, cho dù thực lực chênh lệch, nhưng Nhạc Khải cũng quyết không rút lui khỏi cuộc cạnh tranh.

Một công ty đáng được kính trọng như vậy, cũng đáng để mình thay đổi chủ ý một lần!