Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 240: Bước đầu tiên là bán ra




- Ông Tô, từ khi chú Tô dẫn cháu đến trước mặt ông đến bây giờ ông đều thân thiết với cháu như ông nội vậy, càng ngày càng chiếu cố cháu. Cho nên cháu cũng không giấu diếm ông điều gì. Nhưng đối với người ngoài, cháu sẽ không thừa nhận kiếm được nhiều tiền như vậy từ mua bán giao hàng dầu mỏ có kỳ hạn, chỗ tiền đó cháu sẽ lấy danh nghĩa là tiền riêng từ Hồng Kông, sẽ mang danh nghĩa là tiền tư nhân dần dần trong vài năm đưa về Hoa Hạ.

Phương Minh Viễn chuyển đề tài nói.

Tô Hoán Đông gật gật đầu, Phương Minh Viễn làm như vậy cũng phải thôi. Nếu trong nước tự dưng nổi lên một tỷ phú có tài sản mười tỷ đô la Mỹ thì sẽ tạo thành lực đánh vào tinh thần dân chúng trong nước một cách khó có thể tưởng tượng. Cũng là vấn đề với việc tuyên truyền của nhà nước. Tuy rằng nhà nước đưa ra khẩu hiệu ủng hộ người dân trở thành phú hào, nhưng tài sản của Phương Minh Viễn thực sự là rất nhiều, tất nhiên sẽ khiến cho nhiều người có tâm lý tiêu cực. Phương Minh Viễn có thể thấy rõ ràng điểm này, chứng tỏ hắn không bị khoản tiền này làm mờ ý chí.

Về phần quốc gia thì Tô Hoán Đông cũng chỉ cười cười, chỉ sợ là sẽ có người chú ý đến hành động sắp tới của Phương Minh Viễn, cũng không nghĩ hắn làm ăn buôn bán mà được từng đó tiền lời. Mười tỷ đô la Mỹ! Nếu không phải bản thân ông ta tin tưởng Phương Minh Viễn sẽ không lừa ông, thì khẳng định ông ta cũng sẽ nghĩ hắn thèm tiền đến điên rồi!

- Số tiền chính thức dưới danh nghĩa của cháu chỉ khoảng năm sáu trăm triệu đô la Mỹ thôi, cho nên cháu hy vọng nhà nước có thể cho phép mở một doanh nghiệp xăng dầu bên ngoài phạm vi các doanh nghiệp khai thác dầu mỏ quốc hữu!

Giọng nói của Phương Minh Viễn không lớn nhưng nghe trong tai Tô Hoán Đông giống như tiếng sấm vậy. Không ngờ thằng nhóc này muốn cắm một chân vào ngành công nghiệp xăng dầu!

- Minh Viễn, cháu biết rõ rằng xăng dầu là một ngành sản xuất trọng điểm của đất nước, liên quan đến quốc kế dân sinh, làm sao nhà nước đồng ý mở ra cho doanh nghiệp tư nhân vào được? Có thể các lãnh đạo sẽ giải quyết cho cháu là một trường hợp đặc biệt, nhưng cháu có nghĩ tới cái giá phải trả chưa?

Tô Hoán Đông nghiêm mặt hỏi.

- Ông à, cháu đã nghĩ rồi, các lãnh đạo sẽ không nuốt lời, có nhiều khả năng sẽ đồng ý với cháu. Nhưng sau khi đồng ý, cũng rất có thể cho rằng cháu được sủng ái mà kiêu ngạo, do đó mà tạo nên ấn tượng xấu đối với cháu, sau này có chuyện gì phiền toái sẽ không tiện mở miệng.

Phương Minh Viễn vẫn rất bình tĩnh đáp lại. Lo lắng của Tô Hoán Đông, hắn đã suy xét kỹ càng rồi.

- Vậy cháu vẫn còn muốn làm như vậy sao?

Tô Hoán Đông kinh ngạc hỏi. Nếu Phương Minh Viễn biết rõ có tai hại như vậy, vì sao còn muốn nhảy vào bên trong?

- Điều mà nhà nước lo lắng chính là doanh nghiệp tư nhân mải đuổi theo lợi nhuận, phá hủy sự phát triển của kinh tế, ảnh hưởng đến ổn định xã hội. Nhưng điều mà cháu lo lắng chính là nếu trong các doanh nghiệp xăng dầu có tồn tại hiện tượng lũng đoạn của tư bản nhà nước, như vậy quyền quyết định giá cả sẽ hoàn toàn nằm trong tay bọn họ. Hiện giờ nước ta vẫn là nước xuất khẩu dầu mỏ, bởi vậy nguy hại còn chưa rõ ràng.

Nhưng một khi đến thời điểm nước ta trở thành quốc gia nhập khẩu dầu mỏ, doanh nghiệp nhà nước phản ứng không lanh lẹ với sự thay đổi của thị trường, hiệu suất thấp, ảnh hưởng tiêu cực lớn tới các doanh nghiệp lớn, mà ảnh tổn hại gây ra cho sự phát triển kinh tế đất nước còn lớn hơn nữa! Bởi vì toàn bộ quá trình khai thác dầu mỏ, nhập khẩu, lọc dầu, tiêu thụ, đều nắm trong tay các doanh nghiệp nhà nước, căn bản là bọn họ không lo lắng sẽ có ai cạnh tranh, người trong nước ngoại trừ đến chỗ họ mua dầu thì cũng chẳng biết đến đâu mua được, ông nói xem, như vậy bọn họ còn động lực để nâng cao hiệu suất làm việc, cải tiến kỹ thuật sản xuất hay sao?

Phương Minh Viễn cười lạnh nói:

- Một công ty như vậy cũng giống như là chuột khiêng súng – chẳng làm nên trò trống gì! Đưa ra thị trường quốc tế thì chỉ làm trò cười cho các công ty xăng dầu khác! Nói gì đến chuyện cạnh tranh mạnh mẽ với bọn họ?

Tô Hoán Đông có vẻ như đang suy nghĩ, ông ta cũng không phải loại người cổ hủ, cũng nhận thức được thể chế cứng nhắc chính là giam cầm sự phát triển của doanh nghiệp nhà nước, càng hiểu được lời Phương Minh Viễn nói về sai lầm của doanh nghiệp nhà nước, nếu không nói thì ông ta cũng biết phía trước chính là một bãi mìn, còn lớn hơn là muốn thúc đẩy cải cách hệ thống đường sắt.

Như việc phá tan tình cảnh nút cổ chai của hệ thống đường sắt, là vì tốt cho chất lượng phụ vụ và sự phát triển kinh tế quốc dân, cho nên Phương Minh Viễn nói như vậy thì ông ta nghe rất lọt tai.

- Nói như vậy là cháu muốn làm cá nheo đối chọi với cá mòi sao?

Tô Hoán Đông cũng đã từng nghe nói về ‘Hiệu ứng cá nheo’ kia. Từ chuyện xưa mà trong lòng cũng hiểu rõ phần nào. Các doanh nghiệp nhà nước bảo thủ, kiêu ngạo tự mãn, không dám nghĩ dám làm, theo một số góc độ mà nói, quả thật giống như là trời sinh tính tình đã là muốn được yên bình, chạy theo sự ổn định. Khi đối diện với nguy hiểm không đủ sáng suốt để nhận biết, chỉ như con cá mòi thích an nhàn. Phương Minh Viễn hy vọng thông qua việc thành lập doanh nghiệp tư nhân của hắn, hình thành thế đối lập với các doanh nghiệp nhà nước, từ đó thúc đẩy các doanh nghiệp này không ngừng tự nâng cao năng lực bản thân.

- Từ chuồng heo có bao giờ sinh ra ngựa phi ngàn dặm, chậu hoa khó mà nuôi được cây tùng sống vạn năm!

Phương Minh Viễn cười gượng nói.

- Cái khó ló cái khôn, đến chết mới sinh chí lớn, những câu tục ngữ này đều là nói về đạo lý sinh ra trong gian nan khổ cực thì chết được an nhàn thoải mái. Đúng là có doanh nghiệp tư nhân gia nhập, hình thành thế cạnh tranh và đối lập, đối với việc trưởng thành lớn mạnh của các doanh nghiệp nhà nước, chưa chắc đã là một việc xấu. Đương nhiên, ông Tô à, cháu cũng không phủ nhận, cháu cho rằng tương lai của ngành công nghiệp xăng dầu nước ta rất sáng lạn, có triển vọng phát triển cực kỳ rộng lớn. Sau này có thể đem lại lợi nhuận cực lớn, dù sao cháu cũng là một thương nhân, sẽ không làm những chuyện làm ăn thua lỗ.

Phương Minh Viễn nói rất thẳng thắn.

- Minh Viễn, cháu không có năng lực thăm dò và khai thác, thì dầu thô của cháu lấy từ đâu?

Những doanh nghiệp xăng dầu trong nước đều có mỏ dầu quốc hữu của chính họ, Phương Minh Viễn muốn thu được dầu thô trong đó cũng không phải là chuyện dễ dàng.

- Chuyện này không thành vấn đề, cháu sẽ mua dầu thô trên thị trường quốc tế, sẽ không tranh cướp một giọt dầu ở trong nước!

Phương Minh Viễn tự tin nói:

- Hơn nữa cháu còn có thể hứa, mấy năm đầu, tất cả dầu thành phẩm sẽ đem đi tiêu thụ ở hải ngoại. Nếu không được nhà nước cho phép, sẽ không tiến vào thị trường trong nước.

Tô Hoán Đông lại trầm ngâm một lát, nếu nói như vậy, ông ta còn cảm thấy giống như là ở miền nam đang xuất hiện các doanh nghiệp gia công. Chẳng qua là sản xuất ở trong nước, còn mua nguyên liệu và tiêu thụ thành phẩm thì đều không thực hiện ở trong nước, như vậy tự nhiên là ảnh hưởng đối với thị trường trong nước cũng nhẹ đi nhiều. Nhưng lại có động lực lớn kéo nền kinh tế quốc dân phát triển. Một doanh nghiệp xăng dầu quy mô lớn, có thể tiếp nhận rất nhiều lao động, hơn nữa các ngành công nhiệp tương quan cũng có thể tiếp nhận rất nhiều người lao động, có thể hóa giải vấn đề khó khăn về việc làm ở địa phương.

Hơn nữa, đến một thời điểm cần thiết, năng lực lọc dầu của nó cũng có thể thỏa mãn nhu cầu trong nước, tương đương với một nhà xưởng để dành trước ở trong nước, mà không động đến lợi ích của các doanh nghiệp xăng dầu trong nước. Nếu tính như vậy thì khả năng có thể được các lãnh đạo phê chuẩn là rất lớn.

Điều kiện của Phương Minh Viễn không thể nói là không tốt, vừa không tranh giành một giọt dầu nào của các doanh nghiệp xăng dầu trong nước, dầu thành phẩm cũng không bán ra trong nước, không cướp đoạt thị trường quốc nội, mà còn có thể giải quyết vấn đề việc làm của đất nước, tăng cao GDP và thu nhập từ thuế cho nhà nước, có thể nói là có lợi thật lớn đối với đất nước.

Nói như vậy cho dù có người bất mãn, cũng không nói được nên lời. Hơn nữa, các lãnh đạo cũng kết thúc được một chuyện phiền muộn. Như vậy cũng không nảy sinh ác cảm đối với Phương Minh Viễn. Trong lòng Tô Hoán Đông đang âm thầm tính toán.

- Minh Viễn, cháu có nắm chắc không? Việc đầu tư này, tương lai nhất định sẽ kiếm ra tiền chứ?

Tô Hoán Đông không kìm nổi mà hỏi.

- Ông à, nếu đối với doanh nghiệp nhà nước mà nói thì cháu không dám cam đoan, nhưng đối với doanh nghiệp tư nhân thì khẳng định là sẽ kiếm được tiền, chỉ là kiếm nhiều hay ít mà thôi.

Phương Minh Viễn đã nghĩ rất rõ ràng, chỉ cần thành lập được nhà máy này trước những năm giữa của thập niên 90, đợi cho Hoa Hạ trở thành quốc gia nhập khẩu dầu mỏ, hắn đi trước một bước, chính là vững chãi không thể thất bại. Đến thời điểm đó, chính phủ Hoa Hạ bởi vì rối loạn trên thị trường dầu, chỉ sợ lại đến cầu xin hắn tiến vào thị trường trong nước. Việc hắn cần làm bây giờ là làm ra một lỗ hổng nho nhỏ trên bức màn sắt này, sau này tự nhiên sẽ có người xé vỡ hoàn toàn bức màn sắt.

Mà chỉ cần hắn có thể chen chân vào bên trong, sau này chính phủ có muốn đóng lại bức màn sắt này lần nữa cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hắn cũng không phải là chủ mỏ than Sơn Tây, chỉ một mệnh lệnh hành chính là không thể không chắp tay dâng mỏ than của mình lên. Phương Minh Viễn có niềm tin mãnh liệt vào chuyện này.

Tô Hoán Đông nhìn Phương Minh Viễn chằm chằm một lúc lâu, sau mới gật đầu nói:

- Được! Yêu cầu của cháu, ông sẽ thay cháu truyền đạt lên các lãnh đạo.

Phương Minh Viễn thở phào một cái, hắn nói nhiều như vậy không phải chỉ để chờ một câu này sao.

Tô Hoán Đông lại nhìn tập tài liệu trong tay, vừa khéo cũng có thể mượn cơ hội này giao lên tập giấy này của Phương Minh Viễn. Đây là một cái cớ thật tốt để xin gặp các lãnh đạo tối cao. Dù thân là Bộ trưởng Bộ đường sắt nhưng ông ta cũng không thể tùy tiện gặp Thủ tướng và Chủ tịch nước.

- Minh Viễn, bây giờ cháu còn muốn cho ta mượn danh nghĩa hay không?

Tô Hoán Đông cầm tập tài liệu cười nhạt nói. Mấy lần trước, đều là Phương Minh Viễn mượn danh nghĩa của Tô Hoán Đông, còn bây giờ hắn muốn xây dựng một doanh nghiệp xăng dầu ở trong nước, nếu bảo còn dùng danh nghĩa của Tô Hoán Đông thì dường như có chút hết nói nổi.

Phương Minh Viễn nhún vai nói:

- Ông Tô, chẳng lẽ nói là mượn danh ông thì các lãnh đạo sẽ không nhận ra sao?

Một người có thể leo lên địa vị đỉnh cao trong chính trị của một quốc gia, làm sao có thể là người đến chuyện đó cũng không nhận ra được, tất nhiên là tất cả mọi người đều biết nhưng giả bộ hồ đồ thôi! Nếu mấy lần đều cho qua một cách mập mờ như vậy thì bây giờ cũng không cần phải truy đến cùng. Phương Minh Viễn vẫn còn muốn núp dưới bóng che của Tô Hoán Đông thêm vài năm nữa, sự việc náo động như thế này tốt nhất là để cho Tô Hoán Đông làm, tin là cứ như vậy, địa vị của Tô Hoán Đông trong mắt cấp trên sẽ được nâng cao, áp lực thi hành cải cách ở Bộ đường sắt cũng có thể giảm đi không ít.

Tô Hoán Đông sợ run một chút, lập tức không kìm nổi buồn cười mà nói:

- Có một đứa cháu như cháu thật sự là thú vị lắm! Ta đúng là làm người nhưng thiếu rất nhiều thú vui!