Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 152: Cảnh sát giam xe




Tuy thấy lạ, nhưng có cảnh sát kiểm tra, mấy người Phương Minh Viễn đành phải đậu xe sát bên đường.

Hai gã cảnh sát có vẻ cẩu thả đập vào cửa sổ xe nói:

- Cảnh sát kiểm tra! Đưa hết bằng lái của các người ra cho tôi!

Bọn Phương Minh Viễn chợt hiểu ra, cảnh sát tạm thời kiểm soát, cũng không phải chuyện lạ gì, có điều đặt bảng ở đường nhỏ này, thì có chút lạ lùng.

Trần Trung đưa bằng lái ra, dựa vào ánh sáng đèn xe, hai gã cảnh sát lật xem vài lần, lại nói:

- Xuống xe! Chúng tôi muốn biết ông có phải say xỉn mà lái xe không?

Phụng Nguyên trong những năm chín mươi, tất nhiên không giống năm 2000, cảnh sát giao thông kiểm tra say rượu lái xe sẽ lấy dụng cụ ra đo lường, thông thường đều gọi đến trước mặt nói chuyện, nghe trên người có mùi rượu hay không. Trần Trung và tài xế chiếc xe khác cùng xuống xe, nói vài câu với hai gã cảnh sát.

Hai gã cảnh sát gật đầu, cũng không trả lại bằng lái trên tay, mà còn đi mấy vòng quanh hai chiếc xe, sau đó gã đứng đầu, thoạt nhìn cỡ tuổi hai mươi lăm sáu, trên má bên phải có một vết seọ dài, vẻ mặt nghiêm túc và vỗ vào thân xe rằng:

- Người trong xe, đều xuống hết cho tôi!

Bọn Phương Minh Viễn không hiểu rõ nhưng vẫn xuống xe. Tôn Chiếu Luân không kìm nổi hỏi:

- Ông cảnh sát, các ông đã xem qua bằng lái rồi, tài xế chúng tôi cũng không phải say xỉn lái xe, vậy còn chuyện gì nữa?

- Đừng nói nhiều, cảnh sát làm việc, cần giải thích rõ với các anh sao?

Tên cảnh sát trên mặt có vết sẹo không trả lời, tên cảnh sát kia lại lạnh lùng nói:

- Gọi các ngươi xuống thì xuống đi, sao mà nhiều lời thế!

- Ông nói chuyện như thế à?

Tôn Chiếu Luân lập tức nổi giận:

- Giấy chứng nhận của ông đâu, chấp hành công vụ sao không lấy giấy tờ ra?

Sau vụ Phương Minh Viễn gây rắc rối tại sân bay, nhân viên của siêu thị Carrefour đều được đối xử rất lịch sự trong hệ thống cảnh sát tại thành phố Phụng Nguyên, Tôn Chiếu Luân thậm chí còn là khách quý trong hệ thống cảnh sát quan chức từ thành phố Phụng Nguyên đến tỉnh Tần Tây, có bao giờ gặp cảnh sát như kiểu đâu.

- Đầu óc ngươi bị úng nước hả, không thấy chúng tôi mặc trang phục cảnh sát sao, còn xe cảnh sát đằng kia nữa?

Tên cảnh sát kia tức giận nói:

- Đi đi, đứng qua một bên, đừng ngăn cản chúng tôi chấp hành công vụ!

- Mặc trang phục cảnh sát, lái xe cảnh sát thì nhất định là cảnh sát sao? Trên đời này còn có nhiều người mạo danh là cảnh sát nữa!

Tôn Chiếu Luân càng nổi cáu lên.

- Ngươi, đứng qua một bên đi, nói nhiều nữa thì bắt ngươi lại, xử lý theo ngăn cản công vụ.

Tên cảnh sát có vết sẹo lạnh lùng thốt lên. Lúc nói chuyện, chỉ thấy trên hai chiếc xe cảnh sát lại đi xuống thêm bốn gã cảnh sát nữa, vẻ mặt lạnh lùng mà vây quanh đây.

- Đâu thể chấp hành pháp lý như mấy ông chứ? Chúng tôi là nhà…

Tôn Chiếu Luân chưa nói hết lời. Phương Minh Viễn đã lôi ông qua một bên:

- Chú Tôn, để xem họ rốt cuộc muốn làm gì?

Phương Minh Viễn vốn cho rằng mấy gã cảnh sát này vô cùng quái lạ, đường này chỉ tới hội quán Trường An thôi, Phương Minh Viễn vừa rồi phát hiện, đường tới hội quán Trường An thì gần như là đường cụt, còn những người tới đó, đều không phải người tầm thường. Mấy gã cảnh sát kiểm tra ở đây, muốn làm cái gì? Thấy hành động bây giờ của họ, Phương Minh Viễn càng thêm nghi ngờ.

- Đội trưởng Hồ, tôi nghi ngờ hai chiếc xe này có lẽ là xe lậu!

Ông cảnh sát có vết sẹo trên mặt đi hai vòng quanh chiếc xe, liền la lên.

- Cái gì?

Chỉ thấy trong đám cảnh sát xuống sau, có người bước nhanh lên phía trước.

- Nói láo!

Tôn Chiếu Luân tức giận đến run cả người. Hai chiếc xe này đều là siêu thị Carrefour đứng tên, lúc trước mua vào, chính là Tôn Chiếu Luân tự tay mua vào, sao có thể là xe lậu được.

Lúc này từ trong rừng phát ra tiếng gầm gú, sau đó có hai chiếc xe đua từ trong rừng chạy ra, dừng ở bên đường. Bốn người Chu Trụ cười hi hỉ từ trong xe đi xuống, vẻ mặt hả hê khi thấy người khác gặp nạn và ôm tay đứng một bên.

Đội trưởng Hồ kia cũng đi hai vòng quanh chiếc xe, vỗ vào thân xe và nói với bọn Phương Minh Viễn rằng:

- Các ngươi chính là chủ xe phải không? Chúng tôi nghi ngờ xe các ngươi là xe lậu, chiếc xe và bằng lái đều phải giữ lại. Tiểu Lỗ, ghi nhận lại thân phận của bọn họ! Nếu các ngươi có ý kiến gì, cho các ngươi thời gian trong vòng ba ngày phải đến đội nói rõ tình hình!

- Cảnh sát Hồ, ông dựa vào cái gì mà cho rằng xe chúng tôi là xe lậu?

Phương Minh Viễn cười lạnh nói.

- Có nói các ngươi cũng không hiểu, tôi cũng chẳng muốn nói với các ngươi. Không phải đã nói rồi sao, nếu có ý kiến gì, mang theo giấy chứng nhận mua xe, đến đoàn để giải thích!

Gã Hồ kia vẻ mặt sốt ruột nói.

- Đội? Thành phố Phụng Nguyên có nhiều đội cảnh sát, các ông thuộc đoàn nào?

Phương Minh Viễn liền hỏi.

- Tổng đội!

Tên cảnh sát có vết sẹo trên mặt lạnh lùng nói ra hai chữ.

- Vậy các người phải để lại cho chúng tôi bằng chứng chấp pháp chứ? Dù sao chúng tôi cũng phải biết ai đã giam xe chúng tôi chứ?

Phương Minh Viễn nói tiếp.

- Gì mà gấp thế, làm thủ tục không cần thời gian sao?

Tên Hồ kia gào to nói.

Không bao lâu sau, những gã cảnh sát này đã làm xong thủ tục, tiện tay vứt qua hai tờ giấy, lái hai chiếc xe nghênh ngang bỏ đi.

Bốn người Chu Trụ đứng một bên vừa huýt sáo vừa đi vào xe mình, mang theo vẻ mặt khiến người bực tức chạy vụt qua mấy người Phương Minh Viễn, vung lên khói bụi mù mịt.

- Ẹc ẹc ẹc!

Tôn Chiếu Luân chán ghét mà vẫy hết bụi bậm trước mắt:

- Cậu Phương, giờ phải làm sao?

Đây cách quốc lộ cũng không xa lắm, nhắm chừng chặng đường còn một hai dặm, nhưng cách thành phố Phụng Nguyên, thì không gần.

- Anh Trần, thông báo với công ty, để họ sắp xếp người ra đón chúng ta.

Phương Minh Viễn lờ mờ nói:

- Chú Tôn, không cần tức giận vì bọn họ. Cứ để họ làm vậy, càng làm to chuyện càng tốt! Cỏ nhiều mới dễ cắt!

Nơi đây luôn có mấy gã cảnh sát bại hoại nhảy ra làm việc cho bọn người cố tình gây chuyện, tuy biết rằng đây là đặc điểm ở Hoa Hạ, nhưng vẫn khiến Phương Minh Viễn cảm thấy phiền toái. Xem ra, vụ náo loạn ở sân bay Phụng Nguyên trước đây, vẫn chưa để lại trí nhớ sâu sắc cho họ.

- Khà khà!

Đã nói đến nỗi này, Tôn Chiếu Luân còn không hiểu ý của Phương Minh Viễn sao. Nếu như lúc đó anh nói ra thân phận của mình, mấy gã cảnh sát này tức thì sẽ ngoan như mèo con, vậy thì không làm nên được gì. Nhưng giờ tốt rồi, Phương Minh Viễn có đủ lý do lên cơn. Anh ta cũng có thể tưởng tượng được, những gã cảnh sát ngạo mạn vênh váo đó sẽ có kết cục rất thê thảm.

- Đội trưởng Hồ vừa rồi rất oai phong!

Tên cảnh sát có vết sẹo vừa lái xe, vừa vui cười

- Không biết ở đâu ra mấy người nhà giàu mới nổi này, chỉ mấy câu đã cho anh Hồ dạy đến không biết nói đằng nào.

Hồ Xử đắc ý dựa vào chỗ ngồi lái phụ cười nói:

- Được rồi, ông cũng đừng ở đây nịnh nọt nữa. Biểu hiện vừa rồi của ông cũng rất khá, quay về sẽ có không ít ưu đãi cho ông.

Lần này trút giận thay mặt cháu của Viện trưởng Chu, không những quay về có được nhiều lợi ích, mà còn hai chiếc xe tạm thời cho mình sử dụng tùy ý. Xe Santana tuy rằng bậc cấp thấp chút, nhưng so với xe tải, xe chở hàng kia thì sỉ diện hơn phải không?

Đợi khi mấy người kia kiếm tới tổng đội cảnh sát, cho dù điều tra yết kiến cũng tuyệt đối không biết, mấy người mình lại không phải là cảnh sát giao thông, mà là cảnh sát hình sự! Qua nửa tháng một tháng sau, mình đem trả xe và bằng lái, thì nói là đã qua kiểm soát, xe này không phải xe lậu, họ còn có thể làm gì được mình? Có thể lấy lại xe họ thật sự phải tạ ơn trời đất rồi.

Cho là khiếu nại tới cục cảnh sát, gã cũng không hề sợ, đây cũng là chuyện thường thôi? Đừng nói là giam lộn xe, có bắt lộn người, đó cũng là chuyện thường mà thôi. Này làm cảnh sát, có ai chưa từng xét xử sai? Nếu như đợi khi có đủ bằng chứng mới hành động, cải hoa vàng cũng nguội hết rồi. Hơn nữa việc này, cục cảnh sát luôn bao che người mình, mấy người kia thật sự không làm ra được gì.

Tính lại vậy, mình cũng không phải lần đầu tiên giúp cậu ba rồi, khi nào nhờ cậu ba ở trước mặt Viện Trưởng Chu nói vài câu tán dương, Viện trưởng Chu nói vài câu tốt với Cục lãnh đạo, mình lại tặng quà cho các lãnh đạo, đội phó lên chức đội chính, thì ăn chắc rồi. Hồ Xử càng nghĩ càng hào hứng, dựa vào lưng ghế cười ha hả.

- Đội trưởng Hồ, đầu óc ông sao mà hay thế, cậu ba muốn ông làm khó mấy người đó, chụp mặt họ, sao ông lại nghĩ ra, dùng cách này giam hai chiếc xe lại. Như vậy, mấy người kia còn phải đi chừng một ngàn tám trăm mét mới tới được quốc lộ, muốn tìm xe về thành phố cũng không dễ tí nào. Hồi nãy ông có để ý không, với việc cư xử của ông, cậu ba vui mừng thật!

Tên cảnh sát có vết sẹo hào hứng nói.

- Đương nhiên, làm việc cho cấp trên, thì cậu phải đoán được tâm tư của họ. Cậu ba là người gì, trong nhà có quyền, giàu có, cách nói chuyện tất nhiên không giống gã quê mùa chứ, nói trắng ra như vậy. Cậu phải cân nhắc lại mới được. Chỉ ngăn họ lại, giữ lại bằng lái của họ thôi, thì có ý nghĩa gì đâu, không đến nơi đến chốn gì. Hiện giờ người lái đươc xe như vậy, làm lại bằng lái mới, có cần nhiều công sức đâu? Cho nên, làm thì phải làm tới cùng, cậu ba thấy họ như vậy mới sảng khoái, lý lẽ đối nhân xử thế này cậu phải từ từ cân nhắc thôi!

Hồ Xử cười mắng rằng:

- Tôi nói với cậu, cậu cũng là người lớn rồi, chỉ làm cảnh sát hình sự thông thường này có được gì? Cảnh sự hình sự chúng ta cũng là người, vì sao phải chịu khổ trước, hưởng thụ sau, không nhân dịp để làm quen với mấy người có thể nói chuyện được với cấp lãnh đạo, thì người đừng hòng có thể lên chức.

- Đúng vậy, nhưng tôi đâu có quen người rộng rãi như anh, cho là muốn bái phật cũng không có chùa để thắp nhang.

Tên cảnh sát có vết sẹo làm bộ buồn rầu nói.

- Được rồi, cậu đừng làm trò khôn quỷ trước mặt tôi nữa, sự việc do người làm ra, hiểu chưa?

Hồ Xử vỗ vào vai gã nói:

- Trước đây, tôi cũng phải là hai mắt sờ soạng mà vào trong cục.

Tên cảnh sát có vết sẹo liền cười theo:

- Tôi sao có thể so với đội trưởng Hồ được…

- Được rồi, đến lúc đó. Khi gặp cậu ba, tôi dẫn theo cậu, cũng để mọi người biết nhau, việc nhỏ sau này, thì giao cho cậu giúp cậu ba!

Hồ Xử mất kiên nhẫn nói. Qua vài ngày nữa mình sẽ lên chức đội trưởng, việc gì cũng tự mình xử lý, thì có vẻ mất mặt, chuyện rắc rối nhỏ thì không cần chính mình xử lý nữa, gã có vết sẹo tuy hơi xấu xí, nhưng làm việc cũng rất có lòng.

- Vậy thì rất cảm ơn đội trưởng rồi!

Tên cảnh sát có vết sẹo mừng đến nổi nhất thời không tìm được phía Bắc.