Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 146: Nguyên Miểu tự tin




Tuy rằng đã giữa trưa, nhưng trong trang viên, lại có những cơn gió nhẹ, không mang theo chút thời tiết nắng nóng nào. Bên cạnh một trong những cái hồ trong đó, có một đôi nam nữ đang ngồi thả câu, đứng cách đấy không xa là ba nhân viên đứng gác, đợi sẵn để chờ sự sai bảo bất cứ lúc nào. Người đàn ông khoảng trên dưới ba mươi tuổi, thân hình cao to, nhưng không béo, mặc bộ quần áo trắng, ngồi với vẻ mặt cung kính. Nếu lúc này Tôn Chiếu Luân ở đây, chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc, người đàn ông này chính là ông chủ Nguyên Miểu của công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần thương mại Trường An. Mà năng lực rộng lớn, ảnh hưởng kinh người trong một lĩnh vực nào đó ở Phụng Nguyên như y, lại có thể ngồi ngay ngắn ở kia, thật sự làm nhiều người bất ngờ.

Còn người nữ ngồi bên cạnh, thoạt nhìn khoảng hai bảy hai tám tuổi, nét mặt đoan trang xinh xắn, dáng người chuẩn sung mãn độ trưởng thành, tuy không mặc trang phục hoa lệ, cũng không đeo trang sức gì chói mắt, chỉ ngồi thoải mái ở kia thôi, cũng làm cho người ta thấy nét đẹp hoa quý, cảm giác không dám nhìn trực diện.

-Nguyên Miểu, anh nói tay Phương Minh Viễn kia có đến không?

Người phụ nữa ngồi bên cạnh kia tiện tay nhấc cần câu lên, một con cá chép hồng nhỏ cũng cùng lúc nhấc lên khỏi mặt nước. Phục vụ bên cạnh bèn tiến lên trước gỡ con cá ra và lại gắn mồi vào lưỡi câu.

Nguyên Diểu tự tin cười nói:

-Bà không cần lo lắng, tôi nghĩ tay Phương Minh Viễn kia chắc chắn sẽ tới đúng hẹn.

Người phụ nữ hơi kinh ngạc quay đầu qua nhìn Nguyên Miểu một cái, thản nhiên nói:

-Nguyên Miểu, sao anh có thể khẳng định như vậy?

Nguyên Miểu đắc ý cười nói:

-Phu nhân, nếu bàn về danh tiếng, hiện giờ siêu thị Carrefour giống như mặt trời giữa trưa, đừng nói là thành phố Phụng Nguyên, đến cả tỉnh Tần Tây, chỉ sợ là cũng không có cái gì nổi tiếng hơn nó. Nhưng nếu bàn về nội tình, so với Công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần thương mại Trường An thì vẫn còn kém xa. Phương Minh Viễn nếu là một người thông minh, liền sẽ hiểu ra, đến dự tiệc ở hội quán Trường An, bất luận kết quả đàm phán cuối cùng ra sao, đối với hắn đều có lợi hết. Đừng nhìn hắn được sủng ái ở chỗ ông Tô, nhưng nếu thật sự muốn đứng vững chân ở tỉnh Tần Tây này, hắn phải nhập vào cái vòng quay này mới được. Tục ngữ có câu, một cái gùi ba cái cọc, một tay hảo hán ba bè phái! Muốn có một vị trí nhỏ bé trong giới thương gia ở Hoa Hạ này, đơn thương độc mã thì không thể làm được.

Người phụ nữ kia hơi gật đầu, những lời của Nguyên Miểu kể cũng không sai, ông Tô tuy mạnh, nhưng tay cũng không thể quơ loạn xung quanh, nếu không tất sẽ gây ra sự bất mãn của những người khác trong giới chính trị. Siêu thị Carrefour từ trước đến nay sở dĩ có thể bình yên như vậy, là vì quy mô của nó nhỏ, mấy người kia căn bản không thèm tranh giành đến. Nhưng hiện giờ lại hoàn toàn khác, qua hai việc tập đoàn Carrefour và tập đoàn Wal-Mart, chỉ cần hơi có đầu óc một chút có thể nhìn ra được triển vọng của siêu thị Carrefour, đúng là một quầng sáng, lợi nhuận trong tương lai không thể đoán hết được! Chỉ nhìn kim ngạch kinh doanh của tập đoàn Carefour và tập đoàn Wal-Mart năm ngoái, liền có thể tưởng tượng được ra, một khi siêu thị Carrefour trở thành công ty đứng đầu trong hệ thống siêu thị bán lẻ của Hoa Hạ, vậy thì triển vọng doanh thu vô cùng béo bở.

-Nhưng tập đoàn Carefour đưa ra cái giá thu mua nó gấp ba lần, hắn cũng không đồng ý, vậy anh định ra giá bao nhiêu?

Người phụ nữ kia thuận tay đưa mồi câu xuống nước.

-Cái giá tập đoàn Carefour đưa ra, là muốn nuốt gọn cả siêu thị Carrefour, Phương Minh Viễn đương nhiên không thể dễ dàng buông tay được, nhưng chúng ta lại khác, chúng ta không hề muốn nuốt gọn cả siêu thị Carrefour…

Nguyên Diểu cười vài tiếng:

-Ha ha, ít nhất trước mắt mà nói, chúng ta vẫn chưa làm vậy, có hắn chiến đấu anh dũng ở phía trước, khai phá biên cương mở rộng đất đai, chúng ta ở phía sau ngồi mát ăn bát vàng, chả phải quá tốt sao. Đợi tám, mười năm nữa, sau khi siêu thị Carrefour phát triển ổn định, ông cụ Tô sắp về vườn, lúc đấy nuốt gọn nó cũng không muộn, tôi nghĩ, trả gấp đôi giá của nó, cũng coi như không làm hắn thất vọng.

-Vậy anh thấy chúng ta chiếm bao nhiêu cổ phần thì thích hợp?

Người phụ nữ kia gật gật đầu vừa lòng, Nguyên Miểu có điểm này khá được, có tính nhẫn nại, xử lí đúng mực, tướng ăn cũng không khó coi. Muốn đoạt được siêu thị Carrefour từ tay Phương Minh Viễn không khó, nhưng vì thế mà hoàn toàn đắc tội với nhà họ Tô lại có chút không đáng. Tô Hoán Đông hiện giờ là lãnh đạo cấp bộ, cũng là người đang nổi nhất hiện nay, rất có khả năng sẽ tiến vào hàng ngũ phó lãnh đạo cấp quốc gia vào nhiệm kì sau, vì một công ty nhỏ mà xích mích với Tô Hoán Đông, phỏng chừng ông cụ nhà hắn cũng không đồng ý.

Hơn nữa, đối với công ty tập đoàn vân tải hàng hóa Quách Thị, y cũng có chút e dè, sắp đến năm 97 rồi, đối mặt với việc trả lại HongKong, đây là công tác sắp tới chính phủ vô cùng chú trọng, bất kỳ ai ảnh hưởng đến đại nghiệp trả lại HongKong, để những lãnh đạo cao cấp phải xử lý, tuyệt đối sẽ không nương tay. Mà nhà họ Quách vừa hay là một trong những nhà quyền quý có lực ảnh hưởng lớn nhất ở Hong Kong. Tất cả những việc này đều phải suy xét thận trọng mới được.

Nhưng nếu nói y chỉ định nhập cổ phần siêu thị Carrefour, không theo đuổi khống chế cổ phần hoặc mua lại, vậy đây cũng chỉ giống hành vi buôn bán bình thường của thương gia, nhà họ Tô và nhà họ Quách thấy bất mãn, cũng không thể gây ra việc gì nghiêm trọng được.

-Theo tin tức trước mắt chúng tôi có được, cổ phần của siêu thị Carrefour chủ yếu nằm trong tay của nhà họ Phương và một công ty của Hong Kong. Trong đó Phương gia nắm quyền khống chế cổ phần. Nhưng tôi nhận thấy, công ty ở Hong Kong kia rất có khả năng chỉ là con rối, người bỏ vốn ra vẫn là nhà họ Phương, chẳng qua chỉ là trao tay thôi. Nhưng cứ như vậy, lại có thể khoác lên mình siêu thị Carrefour cái mác công ty hợp tác đầu tư. Có thể hưởng thụ ưu đãi từ chính sách thuế. Chỉ đáng tiếc là…

Nguyên Miểu vẻ mặt tiếc nuối nói. Nếu nói có thể xác định được công ty ở Hong Kong hợp tác với siêu thị Carrefour cũng là nhà họ Phương, vậy thì có thể gán cho siêu thị Carrefour cái tội danh trốn thuế, như vậy có nhược điểm của nó trong tay, muốn nhập cổ phần siêu thị Carrefour, Phương Minh Viễn sẽ không thể ngăn cản được.

Nhưng y cũng hiểu, Phương Minh Viễn dám làm như vậy, vậy thì đương nhiên sẽ phải phòng bị người khác đến kiểm tra, với quan hệ của nhà họ Quách và hắn, còn có địa vị, sức ảnh hưởng của nhà họ Quách ở HongKong, giúp đỡ Phương Minh Viễn che dấu một chút, chẳng qua cũng chỉ dễ như phẩy tay một cái. Công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần thương mại Trường An cũng coi như mánh khóe thông thiên ở Phụng Nguyên và tỉnh Tần Tây này, nhưng đến Hong Kong, thì còn chưa bằng sợi dây chun trong tay công ty vận tải hàng hóa Quách Thị, muốn xoa nắn thế nào thì xoa nắn.

-Ít nhất cũng phải 10%, ít quá thì không còn ý nghĩa nữa.

Nguyên Miểu chần chừ một lát rồi nói. Tuy y còn muốn nhiều nữa, nhưng cổ phần càng nhiều, sự bài xích của Phương Minh Viễn với bọn họ càng mạnh, trong tính toán của y 10 đến 15% , là định mức tương đối dễ dàng để Phương Minh Viễn chấp nhận, còn với bọn họ, cũng là cái khởi đầu khá vừa ý. Thu nhập kinh người mỗi năm của Công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần thương mại Trường An, chỉ cần có thể nhập cổ phần siêu thị Carrefour, ngày sau có thể thông qua thủ đoạn tăng vốn đầu tư để từng bước mở rộng cổ phần của mình, cho đến cuối cùng nuốt gọn siêu thị Carrefour.