Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 141: Ikeda suýt thì thành công




Ngay ngày thứ hai sau khi Vũ Điền Trọng và Vũ Điền Quang Ly đặt chân tới Phụng Nguyên, đáp ứng yêu cầu mãnh liệt của Ikeda , tòa án khu Vị Ương thành phố Phụng Nguyên tiến hành sớm phiên tòa hòa giải.

Tám rưỡi sáng, Ikeda và Tôn Lập đã có mặt tòa án khu Vị Ương thành phố Phụng Nguyên, ngồi trong phòng hòa giải lo lắng chờ đợi mấy người La Định.

-Ông Ikeda, lát nữa ông phải cố gắng hết sức biểu hiện sự hối cải, chỉ cần thuyết phục nhà họ La không tiếp tục chống án thì việc này sẽ trở nên dễ dàng hơn. Tiền bạc là vật ngoài thân, chỉ cần ông giữ được chức vụ này thì chút tiền kia cũng chỉ là nửa tháng thu nhập của ông mà thôi.

Tôn Lập vẫn có chút lo lắng bèn thấp giọng dặn dò Ikeda. Vị khách hàng này của y có đức hạnh như thế nào y sao có thể không biết, đối với người Hoa Hạ, gã này tuyệt đối là thể loại mắt cao hơn trán, giờ bắt y ăn nói khép nép và cầu xin mấy người dân thường của thành phố Phụng Nguyên kia thì chỉ nghĩ thôi cũng biết là sẽ khó khăn như thế nào.

Nhưng hiện giờ sự việc đã đến nông nỗi này, y không làm như vậy cũng không được. Chiều và tối hôm qua, Tôn Lập đã thay mặt Ikeda đến gặp mặt vài vị lãnh đạo, nếu không phải không cho vào nhà thì có gặp mặt cũng vội vội vàng vàng, không ai dám hứa hẹn điều gì. Bởi vậy lại càng có thể thấy được lực ảnh hưởng của Phương Minh Viễn trong giới quan trường tương đối lớn. Kể cũng có người đưa ra ý kiến, kêu Ikeda đến khuyên giải nguyên cáo trước, chỉ cần họ La kia không chống án, bình tĩnh hòa nhã lại, vậy thì bọn họ đương nhiên là cũng dễ nói chuyện hơn, với tình trạng hiện giờ bọn họ có muốn thiên vị cho Ikeda thì cũng phải suy xét tới ảnh hưởng chứ? Vì thế Tôn Lập mới liên hệ suốt đêm với người của tòa án, vậy là sáng sớm ngày hôm sau bèn đến tòa án chuẩn bị hòa giải.

-Ừm, tôi biết, anh không phải lải nhải nữa!

Ikeda tâm thần bất an với hai con mắt thâm đen nói. Cả đêm y không ngủ được, luôn mơ thấy được lên tít lớn của bản tin Tin tức mặt trời mọc, Tokiwa Shoji vì vậy mà đuổi việc y, về đến Nhật Bản, đi đến đâu cũng có người chỉ chỉ trỏ trỏ, tìm việc khó khăn. Trong đêm y không chỉ một lần hối hận tại sao lúc đó không thể nói một câu xin lỗi thì giờ cũng không đến nông nỗi này. Không những tiền bồi thường tăng lên mà còn phải cúi người đi cầu cạnh người khác! Tuy nhiên nguyện vọng lớn nhất của y hiện giờ là các thằng nhãi con kia đừng có xuất hiện nữa.

Khoảng tám giờ năm mươi La Định và Vương Tiêu đến phòng hòa giải của tòa án, làm hai người Ikeda thở phào nhẹ nhõm. Hòa giải theo yêu cầu của bên Ikeda chính thức bắt đầu.

Nhân viên hòa giải trước tiên tóm tắt lại tình tiết vụ án, rồi nói một chút về nguyên tắc hòa giải, sau đó ra hiệu cho hai bên tự do bàn bạc.

Tôn Lập hắng hắng giọng nói:

- Ông La, bên tôi yêu cầu hòa giải là bởi vì ông Ikeda chủ đồng đề xuất ra, đối với vụ tai nạn giao thông mấy ngày trước, hiện giờ ông ta cảm thấy rất có lỗi, mong muốn được nhận lỗi với bên các vị, và chịu bội thường toàn bộ tổn thất đã gây ra. Hơn nữa ông Ikeda vì muốn bù đắp lại hành vi bất lương mà ông ấy đã mang đến thương đau cho gia đình ông, đồng ý bồi thường 50 nghìn tệ tiền tổn thất tinh thần!

Phòng hòa giải lập tức xôn xao lên! Không chỉ hai người La Định và Vương Tiêu thấy trở tay không kịp với thay đổi đột ngột này, đến vị nhân viên hòa giải của tòa án kia cũng thấy quá kinh hãi, nhìn hai người Ikeda thật lâu mà không nói ra lời.

Năm mươi nghìn tệ đấy, Phụng Nguyên những năm 90 thì đây quả là một khoản lớn kinh người! Bằng thu nhập sáu bảy năm của một gia đình bình thường. Hơn nữa, lại còn lấy danh nghĩa bồi thường tổn thất tinh thần! Có thể nói rất có khả năng tạo ra kỳ tích trong hệ thống tòa án Hoa Hạ.

Phải biết rằng, trong pháp luật của Hoa Hạ, có thể nói là đối với tiền bồi thường tổn thất tinh thần, trước năm 2000 cơ bản là trống không, mặc dù đề ra khoản bồi thường tổn thất tinh thần đối với những vụ án hủy hoại nhan sắc, rất nhiều trường hợp tòa án cũng không đồng ý. Nhưng theo pháp luật của Âu Mỹ và Nhật Bản thì những vụ án dân sự bồi thường có thêm bồi thường tổn thất tinh thần là rất bình thường. Trước đó, Ikeda sở dĩ không nhắc đến là vì Tôn Lập nhắc nhở y luật pháp Hoa Hạ không cho phép, còn giờ đề xuất ra, thứ nhất là có thể biểu thị thành ý nhận lỗi, cũng là để đánh mạnh hơn vào tâm lý của họ La kia; thứ hai là đặt vào danh nghĩa này thì số tiền này cũng dễ cho đi hơn. Nếu trong những vụ án dân sự bồi thường bình thường khác thì phải giở chút mánh khóe.

Nhìn bộ dạng giật mình của mấy người La Định, Tôn Lập đắc ý cười thầm, năm mươi nghìn nhân dân tệ đối với Ikeda mà nói thì chỉ là hơn nửa tháng lương, còn chưa kể đến các khoảng tiền thưởng và phúc lợi, cùng với các phí tài trợ ở Hoa Hạ công tác mà công ty trả cho y. Năm mươi nghìn tệ, Tôn Lập hơi xót ruột, nhưng phóng viên tờ Tin tức mặt trời mọccũng đã tới Phụng Nguyên rồi, y làm sao còn dám kéo dài nữa, nếu như thế này có thể thuyết phục được nhà họ La kia, tốt nhất là bịt được miệng của chúng, vậy thì sự việc sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nghĩ vậy, tôn Lập ngầm huých Ikeda một cái.

Ikeda hiểu ý vội đứng dậy, đến trước mắt La Định và Vương Tiêu, quỳ rạp người xuống, nói tiếng Hán bằng giọng lơ lớ:

-Xin lỗi!

Lần này thì quá ngoài dự đoán của hai người nhà họ La kia, hai người ngồi ngây như phỗng nhìn nhau, nhất thời không biết phải làm sao.

- Ông La, Ikeda lúc này chính thức xin lỗi các ông, mong các ông tha thứ cho những tổn thương mà ông ta đã gây ra trước đó! Các ông có tiếp nhận không?

Tôn Lập vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với tay nhân viên hòa giải kia.

Nhân viên hòa giải lúc này mới ý thức được chức trách của mình, vội hỏi:

-Đồng chí La Định, đối với phương án hòa giải này, các anh có vừa ý không? Nếu các anh vừa ý thì kí tên lên tờ giấy hòa giải này, khoản bồi thường tương ứng các anh sẽ nhận được trong ngày hôm nay! Haha, tôi làm ở tòa án lâu năm như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên có một vụ bồi thường dân sự lên tới hàng chục nghìn tệ đấy.

Nhân viên hòa giải giọng điệu sặc mùi ám chỉ, làm hai người họ La kia vội tỉnh táo ra vài phần, hai người vội vàng đứng dậy, Vương Tiêu muốn lên trước đỡ lấy Ikeda, nhưng Ikeda nói thế nào cũng không chịu đứng dậy.

- Ông Vương, ông Ikeda nói rồi, nếu các ông không đồng ý tha thứ thì ông ta sẽ không đứng dậy!

Tôn Lập giải thích nói.

La Định và Vương Tiêu sốt ruột vò đầu bứt tai, hai người chỉ là công nhân bình thường nên đã bao giờ gặp phải chuyện như thế này đâu, có ý muốn đồng ý nhưng lại cứ thấy có gì đó không đúng, nếu không đồng ý mà để người nước ngoài này cứ quỳ mãi thì cũng không phải. Quốc gia lúc nào cũng kêu gọi tình bằng hữu Hoa Nhật, cứ thế này ngày sau liệu có phiền phức gì khác không?

Ngay lúc hai người đang luống cuống không biết xử lí ra sao Tôn Lập, Ikeda thấy thế, đúng lúc trong lòng đang vui sướng thì cửa phòng hòa giải đột nhiên bị ai đó đẩy ra.

-Muốn quỳ thì cứ quỳ đi!

Bên ngoài truyền vào giọng của Phương Minh Viễn có vài phần tức giận.

Tối qua sau khi Phương Minh Viễn nhận được tin tức mà mấy người La Định truyền đến bèn quyết định hôm nay sẽ đến xem mấy tên Ikeda định dở trò gì, theo lý mà nói, đơn tố tụng của La Định vừa đưa lên chưa được hai ngày, hệ thống tòa án của Hoa Hạ không thể có hiệu suất làm việc cao như vậy, hơn nữa nếu không phải có mình nhúng tay vào việc này, e là muốn lập án thì cũng phải dăm ba tháng. Đây cũng là kĩ xảo của tòa án, đó là mài, mài cho mày thực sự thấy phiền, thấy mệt, không còn sức lực nữa. Đến lúc đó chỉ cần có kết quả, vậy thì vụ án sẽ dễ phán quyết rồi. Việc này đột nhiên lại khác thường như vậy chắc chắn là có chủ ý quỷ quyệt của mấy tên Ikeda kia.

Chỉ có điều hôm qua sau khi đón tiếp hai người Vũ Điền Trọng và Vũ Điền Quang Ly, lại trò chuyện cùng hai phóng viên tờ Tin tức mặt trời mọc nên buổi tối ngủ hơi muộn, sáng sớm ngủ rốn một chút, thêm vào là trên đường có chút chuyện ngoài ý muốn nên đến hơi muộn. Đợi khi họ đến cửa bèn nghe thấy Tôn Lập hỏi mấy người La Định nếu không đồng ý thì Ikeda sẽ quỳ luôn ở đây.

Đây rõ ràng là đang giở trò! Chỉ điều này thôi càng làm Phương Minh Viễn thấy căm ghét tên Ikeda này. Bởi vì y không có lấy một chút thành ý, chẳng qua chỉ bất đắc dĩ mà thôi.

Phương Minh Viễn sớm đã nghĩ ra, hắn đã nói cho Mã Vĩnh Phúc biết hai phóng viên Nhật Bản đã tới Phụng Nguyên, vậy thì Ikeda cũng sẽ rất nhanh mà biết được tin này, chỉ cần y vẫn còn vài phần đầu óc thì sẽ phải nhận thua, nhưng hắn không ngờ được Ikeda lại vô liêm sỉ tới mức quỳ xuống để ép nhà họ La.

Phương Minh Viễn đã trải qua một kiếp người nên rất rõ, có nhiều việc mà trong mắt người Hoa Hạ bị coi là tổn hại nghiêm trọng đến lòng tự tôn thì trong mắt người Nhật Bản lại không có gì hết, trong đó có hai hiện tượng điển hình là quỳ xuống và bạt tai.

Đầu tiên nói đến quỳ. Ở Nhật Bản bất luận là gia đình hay công ty, quỳ xuống xin lỗi không hề hiếm, cho dù là làm sai một việc cực nhỏ như đến muộn chẳng hạn cũng sẽ quỳ xuống trước mặt bao nhiêu người, rất nhiều người Hoa Hạ vì vậy mà nghĩ rằng người Nhật Bản rất có thành ý xin lỗi, ý nghĩ này rõ ràng là có chút sai lệch. Bởi vì ở Nhật Bản, rất nhiều trường hợp, người Nhật Bản không dùng ghế ngồi mà ngồi trên chiếu, còn một kiểu ngồi nữa mà chúng ta thường thấy ngồi quỳ rất lễ phép. Mà điểm này, nếu muốn tìm hiểu nguồn gốc sâu xa thì phải bắt nguồn từ người Hoa Hạ cổ đại. Thời nhà Hán, khi ghế ngồi vẫn chưa phổ biến, đại đa số người Hoa Hạ cũng ngồi trên chiếu như vậy. Nhưng ở Hoa Hạ, cùng với sự biến hóa của phong tục tập quán, quỳ lậy trở thành một nghi thức dùng trong đại lễ. Nếu không sau này cũng không có câu dưới đầu gối nam nhi là hoàng kim. Sau kiến quốc bèn hủy bỏ lễ quỳ. Vì vậy hiện giờ trong mắt người Hoa Hạ, quỳ xuống là một hành động vô cùng mất mặt, đương nhiên, cũng cực kỳ có thành ý.

Đúng là vì với tình huống bình thường, một người Hoa Hạ cả đời cũng chả có mấy lần quỳ lậy, vì vậy quỳ lậy để chuộc tội mới biểu đạt được thành ý, nhưng với người Nhật Bản thì việc này giống như cơm bữa vậy, dăm ba hôm lại quỳ một lần, đây cơ bản là không hề biểu đạt chút thành ý nào hết.

Còn về bạt tai thì trong công ty của Nhật Bản cũng không hiếm gặp, cấp trên với cấp dưới, tiền bối với vãn bối đều có thể. Hơn nữa ở kiếp trước Phương Minh Viễn cũng nghe nói qua, ở Nhật Bản có một người nếu ai bị anh ta tát một cái thì nguyện vọng của người đó sẽ được thực hiện. Rất nhiều minh tinh trong giới nghệ thuật đều chủ động để được anh ta tát. Mà mỗi lần tát người ta thì anh ta đều rất nỗ lực, cái nào cũng tát cho lật mặt thì thôi. Trong mắt người Nhật Bản, bị tát cũng giống như người Hoa Hạ bị người ta gõ vào đầu một cái, chẳng có gì là to tát cả. Hơn nữa có thể trong mắt của những người này sĩ diện cũng không thể quan trọng bằng vận may sau này.

Nhưng ở Hoa Hạ, bị bạt tai chính là một hành động vô cùng nhục nhã. Mọi người đều biết người Hoa Hạ rất coi trọng sĩ diện, nếu không thì cũng không có câu nói cổ người sống vì sĩ diện, cây sống vì có vỏ. Mà “sĩ diện” nhiều lúc thể hiện trực tiếp ngay trên mặt. Vật quý giá như vậy đương nhiên không thể tùy tiện để bị tát được, nếu không thì sẽ là cực kỳ không mất mặt, đây chẳng qua chỉ là khác biệt về văn hóa giữa hai quốc gia.

Cái này cũng giống như ở các quốc gia Âu Mỹ, bãi tắm tiên không hề hiếm, mọi người nhìn thấy cảnh này nhiều tự khắc sẽ thấy không có gì khác lạ, không có gì đáng để ngạc nhiên hết. Nhưng với tiêu chuẩn của người Hoa Hạ thì đó tuyệt đối là hành vi thương phong bại tục, bị nghiêm cấm. Đây cũng là sự khác biệt giữa văn hóa Đông Tây. Nhưng nếu nói người Âu Mỹ thương phong bại tục vậy thì hơi quá đáng, bởi vì đây cũng là truyền thống từ xưa của người ta, có nguồn gốc từ Hy Lạp cổ và Rome cổ xưa.

Lại ví dụ như vấn đề về thịt lợn, có quốc gia hoặc có dân tộc không ăn thịt lơn, vì trong tín ngưỡng của họ thịt lợn không sạch sẽ, nói như vậy thì không vấn đề gì nhưng không thể nói dân tộc nào ăn thịt lợn thì không sạch sẽ đúng không? Vì thế, ở kiếp trước Phương Minh Viễn không hề phản cảm với việc quỳ xuống xin lỗi của Nhật Bản và Triều Tiên kia, đó chẳng qua chỉ là một số lễ tiết phổ biến trong cuộc sống hàng ngày của họ thôi.

Nhưng rất nhiều người Hoa Hạ lại rất xem trọng chuyện này, trong mắt Phương Minh Viễn cũng nực cười giống như lấy tiêu chuẩn phụ nữ đời Minh Thanh để đánh giá phụ nữ đời Đường! Hắn nhớ rất rõ kiếp trước từng có một câu truyện cười, có một vị “giáo sư” từng công kích Bối ảnh của Chu Tự Thanh, nói ông bố trong đó không tuân thủ quy tắc giao thông, chạy loạn qua đường sắt. Bối ảnh 》của Chu Tự Thanh thật ra được viết từ năm nào, và bối cảnh trong văn lại được viết từ năm nào thì Phương Minh Viễn đều không biết, nhưng có thể khẳng định chắc chắn không phải sau thời kì dựng nước, bởi vì Phương Minh Viễn nhớ rất rõ rằng Chu Tự Thanh mất năm 1948

Trạm đường sắt thời kì dân quốc e là một ngày cũng không có nổi mười mấy con tàu đi qua, hơn nữa đừng nói là thời gian đó, đến những năm 90, nhiều trạm đường sắt của tỉnh Tần Tây đều không có cầu vượt hoặc đường hầm qua tàu. Thật không biết vị “giáo sư” tiên sinh nào định sẽ để người dân lúc đó làm cách gì để qua đường tàu, không thể trực tiếp mà bay qua đấy chứ?

Hai người Ikeda và Tôn Lập lúc này đều rất ngứa răng, hận không thể cắn cho Phương Minh Viễn vài phát, hắn chỉ cần đến muộn mười phút thôi, La Định đã ký tên lên đơn xin hòa giải thì tốt biết mấy! Sao hắn không sớm không muộn lại xuất hiện đúng vào thời điểm mấu chốt này chứ!