Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 133: Kết giao




Những điều Phương Minh Viễn nói chẳng qua chỉ là hiện thực, nhưng Joseph và Agatha nghe xong, lại như là một lời tiên đoán. Bọn họ không hiểu, cứ coi như giống như Phương Minh Viễn nói, tương lai ngành điện thoại rất tươi sáng, nhưng những công ty sản xuất điện thoại di động rất nhiều, châu Âu đã có không ít, tại sao Phương Minh Viễn lại có lòng tin với công ty Nokia đến như vậy.

Đương nhiên rồi, nếu Phương Minh Viễn không đích thân trải nghiệm trong kiếp trước, đương nhiên không thể hiểu rõ, địa vị trong tương lai của công ty Nokia tại ngành thông tin liên lạc thế giới, có thể hơi khoa trương một chút, có thể trên thể giới nhiều người không biết đến đất nước Phần Lan, nhưng chỉ cần anh ta sử dụng điện thoại di động, quan tâm đến nó, thì anh ta tuyệt đối không thể không biết đến sự tồn tại của công ty Nokia. Trong ấn tượng của Phương Minh Viễn, rát nhiều người thậm chí vì sự tồn tại của công ty Nokia mới có thêm chút hiểu biết về đất nước Phần Lan.

Phương Minh Viễn trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, làm sao mình có thể quên công ty Nokia tiềm năng này chứ, nếu bây giờ trong tay có vài trăm triệu đô la Mỹ tiền vốn, thì sẽ nghĩ hết cách để có một vị trí trong công ty Nokia, dựa vào kinh nghiệm sử dụng điện thoại di động trong mười mấy năm ở kiếp trước của mình, tương lai của công ty Nokia càng không thể hạn chế. Mình chỉ cần ngồi ở nhà cũng có thể hưởng lợi nhuận kếch sù từ tiền cổ phần trong gần hai mươi năm. Chỉ có điều đợi đến khi lợi nhuận từ việc kinh doanh dầu mỏ theo kỳ hạn có thể sử dụng được, thì tập đoàn Nokia chắc cũng đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất. Hỗ trợ trong giai đoạn ổn định suy cho cùng không thể bằng giúp đỡ trong lúc khó khắn.

- Cậu Phương, tôi thừa nhận những điều cậu nói rất có lý, nhưng tình hình thực tế của máy vi tính và điện thoại di động có sự chênh lệch rất lớn. Máy vi tính có thể trên những phương diện như tính toán số liệu, thống kê, bảng biểu, tự động hóa văn phòng, trò chơi điện tử đều có những tác dụng đáng kể, còn điện thoại di động chỉ là một công cụ thông tin liên lạc, sự tồn tại của nó, chỉ là giúp người ta liên lạc với những nhân viên làm việc ở bên ngoài.

Joseph do dự nói.

Phần Lan là một quốc gia có gần một phần ba diện tích nằm ở vùng Bắc cực, vùng nước trong đất liền ở Phần Lan chiếm gần mười phần trăm diện tích cả nước, cả nước có khoảng 180 nghìn đảo, khoảng 190 nghìn ao hồ, cho nên mới có tiếng là “Nước vạn hồ”. Cả đất nước Phần Lan đất rộng người thưa, rất nhiều nơi không có bóng người, cho nên những nhân viên làm việc ở những nơi hoang vắng, rất cần có công cụ liên lạc thuận tiện, đây là lí do tại sao lúc đó mạng lưới phục vụ điện thoại di động Bắc Âu- mạng lưới điện thoại công cộng dạng tổ ong đầu tiên và cũng là lớn nhất trên thế giới với độ phụ sóng trên một loạt quốc gia, có thể bao gồm cả Phần Lan.

Phương Minh Viễn không nhịn được bật cười, trong những năm đầu 80, kỹ thuật thế hệ điện thoại di động đầu tiên bắt đầu ứng dụng, lúc đó tồn tại rất nhiều mạng không tương thích, khiến mỗi loại thuê bao di động dùng ở từng loại mạng không thể sử dụng trên mạng điện thoại khác, trở nên vô cùng bất tiện. Cho nên ngành điện thoại di động giữa các quốc gia tuy rằng trong mắt mọi người thời đó là đang phát triển rất mau lẹ nhưng trong cái nhìn của người đời sau, số lượng thuê bao di động thời kì đó, chỉ có thể nói là ít đến thảm hại.

Joseph không thể ngờ rằng, cùng với sự xác lập mạng thông tin liên lạc toàn cầu, sau khi đưa tất cả các quốc gia trên thế giới thống nhất về một mạng, số lượng thuê bao di động phát triển với tốc độ chóng mặt. Có thể nói sự xuất hiện của kỹ thuật thông tin liên lạc toàn cầu đã thúc đẩy độ phổ cập của thông tin liên lạc di động. Phương Minh Viễn nhớ hắn từng nghe một vị chuyên gia trong nước ngành thông tin trong khi diễn giảng tại sao đất nước cần nắm vững mạng 3G có đề cập đến, số lượng người sử dụng thông tin liên lạc năm 1995, toàn cầu chỉ có mười triệu người, nhưng đến năm 1998, đã đến một trăm triệu người, mà đến năm 2005, lại vượt mức một tỷ năm trăm triệu người, đương nhiên, trong con số này, Hoa Hạ chiếm một số lượng tương đối lớn.

Hơn nữa có thể Joseph càng không thể tưởng tượng được sau này, công dụng của điện thoại cũng có thể kết hợp với máy tính, tuy rằng nói khi Phương Minh Viễn chết ở kiếp trước, công dụng của máy tính cầm tay so với máy tính để bàn vẫn có nhiều điểm thiếu sót, nhưng không ai có thể phủ nhận, tương lai của nó đầy triển vọng.

- Anh Joseph, anh có thể coi những lời này như dự đoán, hoặc có thể nói là một giả thiết, đợi khoảng mười năm nữa trôi qua, anh nhìn nhận lại những lời tôi nói, xem nó có thể trở thành hiện thực không.

Joseph không khỏi trầm tư suy nghĩ, dáng vẻ có định liệu trước của Phương Minh Viễn, khiến anh không thể tin là người thanh niên này đang ba hoa. Nhưng anh ta càng không lí giải nổi, rốt cuộc là Phương Minh Viễn dựa vào cái gì để có niềm tin vào tương lai của công ty mình như vậy? Bản thân mình là một sinh viên nước Anh, lẽ nào tầm mắt lại không bằng một thiếu niên ở một quốc gia mới cải cách mở cửa chưa được bao lâu?

Lúc này, bánh màn thầu của Joseph và Agatha cũng đã được mang lên.

Phương Minh Viễn khuấy khuấy bát màn thầu trước mặt, bắt đầu ăn.

-Món này phải ăn khi nóng mới thơm, hễ bị nguội, vị gây của thịt cừu sẽ càng nồng.

Nghe hắn nói như vậy Joseph và Agatha đều không dám chậm trễ.

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, càng nói chuyện Joseph và Agatha càng cảm thấy người thanh niên Hoa Hạ trước mặt không hề đơn giản, hắn hoàn toàn không giống một thiếu niên lớn lên ở Hoa Hạ, bất kể là nói đến quốc gia nào ở châu Âu, hay là tình hình Mỹ, Nhật Bản, hắn đều có thể nói mà tất cả đều chuẩn xác vô cùng. Tuy rằng trong lời nói có thể đoán ra, đối với những ngành nghề đó thì kiến thức chuyên ngành không cao, nhưng về đại cục thì cách nhìn nhận lại có nét độc đáo.

Phương Minh Viễn thực ra là cố ý mà ra vẻ khoe khoang như vậy trước mặt hai người họ, người chưa từng trải qua trào lưu inte thì không thể hiểu, sự hiểu quả khi inte và công cụ tìm kiếm kết hợp lại rõ ràng đến mức nào, càng không thể hiểu, lượng thông tin mà một cư dân mạng có nhiều đến thế nào, tuy rằng nói về tính chuyên ngành không thể so sánh với những người có chuyên môn, nhưng về “cái nhìn tổng quát” lại khiến những người có chuyên môn này đuổi theo không kịp. Phương Minh Viễn hy vọng nhờ cơ hội này có thể gây ấn tượng sâu sắc đối với hai người, có vậy thì sau này khi có cơ hội hợp tác, cũng có thể nhờ họ giúp đỡ phần nào.

Nhất là công ty sắt thép Albert, càng là mối quan tâm lớn nhất trong lòng Phương Minh Viễn. Có thể nhiều người cho rằng, tầm quan trọng của tập đoàn Nokia đương nhiên là không cần nói cũng biết, nó đại diện cho phong trào phát triển của khoa học kỹ thuật sau này. Nhưng từng là một nhân viên thăm dò địa chất, Phương Minh Viễn càng hiểu rõ tầm quan trọng của các quặng thép và sắt thép đối với Hoa Hạ.

Trong kiếp trước, vì đa phần các nhà máy gang thép ở Hoa Hạ đều nhập khẩu kĩ thuật luyện thép của Nhật Bản, yêu cầu về chất lượng quặng thép tương đối cao, có rất nhiều quặng thép trong nước không đạt được tiêu chuẩn, cho nên nhà nước không còn cách nào khác đành phải nhập khẩu số lượng lớn từ nước ngoài, mà Nhật Bản lại là công ty có sức khai thác quặng sắt lớn ở nước ngoài, không chế sức sản xuất của ngành quặng sắt ngay từ ngọn nguồn. Hơn nữa còn nhờ quặng sắt mà tăng giá, kiếm lợi nhuận ở mức cao nhất. Có thể nói, ở một mức độ nào đó, công ty sắt thép của Hoa Hạ, trở thành cây cầu để người Nhật kiếm lời từ tài nguyên Hoa Hạ.

Cho nên nếu nói có thể nhận được kỹ thuật luyện thép của công ty Albert, có thể sẽ cải thiện được điều này. Phương Minh Viễn không phải chỉ dựa vào điều này mà có thể cải thiện tình hình tương lai của các nhà máy sắt thép Hoa Hạ nhưng có quan hệ tốt với tập đoàn sắt thép đứng đầu thế giới trong tương lai, có thể sau này sẽ có lựa chọn hoàn toàn khác với kiếp trước.