Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 116: Thị trường một trăm tỷ




Đối với kế hoạch của Tôn Chiếu Luân và Phương Minh Viễn, ngay cả Tô Hoán Đông, Mã Vĩnh Phúc và Dương Quân Nghĩa cũng thấy giật mình, bọn Frankie càng không sao nhìn ra chút sơ hở nào.

Nhưng việc đàm phán gặp nhiều khó khăn cũng là ngoài ý muốn của Frankie và Thierry. Đàm phán đến nay, còn chưa bắt đầu nói đến giá cả thu mua của hai bên, những điều kiện đãi ngộ công nhân viên của siêu thị Carrefour đã khiến họ cảm thấy nhức đầu. Mặc dù họ nói một cách ba hoa chích chòe, đồng ý thêm nhiều lợi ích đi chăng nữa, bên Tôn Chiếu Luân vẫn giữ chặt không buông, làm họ thật sự không biết phải làm sao. Thậm chí hai người họ còn nghĩ rằng, có nên tạo áp lực cho siêu thị Carrefour từ phía Chính quyền tỉnh Tần Tây và Chính quyền thành phố Phụng Nguyên hay không, để họ bỏ qua một nhu cầu hiển nhiên không thực tế như vậy.

Nhưng đại sứ Jack đến từ Tòa đại sứ Pháp tới hiệp trợ hai người. Sau hai lần thăm dò của ông Stank, khuyên cấp trên bỏ ý định này, theo ông nghĩ rằng, phía Chính quyền tỉnh Tần Tây và Chính quyền thành phố Phụng Nguyên không can thiệp vào việc ngăn cản thu mua, thì đã quá tốt rồi. Nên biết rằng, siêu thị Carrefour tương đối xuất sắc về việc giải quyết cuộc sống khó khăn cho người nhà những liệt sĩ. Người nhà liệt sĩ vào làm trong siêu thị Carrefour, gần như đều có thể từ giai cấp nghèo khổ nhất trong địa phương trở thành gia đình có mức thu nhập trung bình – đương nhiên, trong số các nguyên nhân đều vì siêu thị Carrefour không hề khất nợ lương của công nhân viên. Mặc dù bạn hứa sẽ phát lương mười ngàn một tháng, mà hai ba năm mới phát một lần, còn không rõ nhà máy xí nghiệp sẽ đóng cửa vào lúc nào, tiền lương nợ lúc trước ngay lập tức trôi tan như nước, không bằng làm việc tại siêu thị Carrefour, mỗi tháng nhận tiền một cách yên ổn, hơn nữa đối với những người như họ, mức lương như vậy đã tương đối nhiều rồi.

Kết quả của Siêu thị Carrefour như vậy, tự nhiên sẽ khiến Cục cảnh sát, quân đội, chính quyền địa phương đều rất hoan ngênh, những người này quả đúng là bom hẹn giờ, có thể gây ra mâu thuẫn dữ dội trong xã hội bất cứ lúc nào, mà những viên chức có lương tâm, tuy rằng không giúp đỡ được họ, nhưng có người sẵn lòng làm như vậy, dĩ nhiên sẽ cố gắng hết sức tạo điều kiện cho họ. Nếu như siêu thị Carrefour bị công ty nước ngoài thu mua mà mất đi, vẫn có thể tiếp tục duy trì lâu dài nữa không, họ cũng không rõ, so sánh hai việc này, họ tức nhiên hy vọng được giữ nguyên trạng, siêu thị Carrefour vẫn nằm trong tay nhà họ Phương.

Qua sự giải thích của ông Jack, Frankie và Thierry hai người ngơ ngác nhìn nhau, điều này tất nhiên là họ không sao hiểu nổi. Nếu mà ở châu Âu, như người nhà của cảnh sát đã hi sinh vì nhiệm vụ và người lính, nếu sống nghèo khổ trắc trở, hiển nhiên sẽ được sự cứu trợ từ Chính quyền và xã hội, tuy không thể khiến họ giàu có, nhưng duy trì một cuộc sống bình thường là không thành vấn đề, thật bất ngờ ở Hoa Hạ, việc này lại thua kém nhiều thế.

- Nếu như ép buộc những người này thôi việc, có lẽ còn gây nhiều trở ngại cho các ông làm việc trong tương lai. Dù sao ở đây, lực lượng cảnh sát và quân đội vẫn gây ảnh hưởng rất lớn.

Jack nói một cách thâm ý. Cuối cùng, thậm chí họ còn bất đắc dĩ phải báo cáo việc này với Sếp Nicholas ở tổng bộ, đề nghị cho chỉ thị mới.

Frankie và Thierry đều lo lắng, cùng đợi hồi âm từ tổng bộ.

Ở Bắc Kinh, Phương Minh Viễn đang đón chào thời gian tốt đẹp sau kỳ thi giữa học kỳ, tuy rằng chưa có kết quả thi, nhưng theo dự đoán của hắn, xếp ba hạng đầu ở trong lớp, hay xếp mười hạng đầu trong năm cũng không là vấn đề gì, hầu hết đều xếp hạng không ngoài hai mươi, cũng coi như là giải thích cho ông Tô và phía Trường Long Đầm.

Chẳng qua kỳ thi vừa mới kết thúc, bọn Mai Nguyên Võ liền vội vã dẫn người nhà đến trước mặt hắn – sau khi về đến nhà, bọn Mai Nguyên Võ nói như vẹt về chuyện của Phương Minh Viễn. Chuyện này thật sự khiến mấy nhà họ náo loạn. Một quán ăn nho nhỏ, ở trong mắt Phương Minh Viễn, không ngờ lại có khoản thu nhập hơn mười triệu hàng năm nếu như làm ăn tốt, nghe có vẻ giống như tưởng tượng trong mơ. Thế nhưng Phương Minh Viễn lại là tay trắng làm nên sự nghiệp, mấy năm qua, sự giàu có của hắn lại rõ ràng bày ra trước mắt, khiến những người có lòng nghi ngờ cũng phải thừa nhận, bản thân không có tư cách nói hắn làm chuyện vu vơ.

Hơn nữa, điều càng khiến họ ngạc nhiên chính là, việc làm ăn buôn bán lớn như vậy, Phương Minh Viễn lại không có ý định đi làm. Với lại nghe giọng hắn, đây cũng chỉ là cho bọn Mai Nguyên Võ tập luyện mà thôi, trên tay hắn còn có kế hoạch làm giàu hay hơn nữa, và tính kết hợp với mấy nhà để cùng làm. Cứ như vậy, trong mấy nhà này có người mong muốn kinh doanh thì sẽ không ngồi yên được nữa, nhưng họ xuất thân từ nhà gia thế, hiểu rõ trong thời điểm này, đang lúc chuẩn bị thi cử mà đi quấy rầy Phương Minh Viễn thật sự là không thích hợp, với lại như vậy sẽ tỏ vẻ phía mình chỉ lo cái trước mắt, cho nên mới kéo dài tới sau khi kết thúc kỳ thi.

Tuy là kéo tới sau kỳ thi, nhưng mấy ngày nay, họ vì chuyện này đã tranh luận không ngớt, hơn nữa họ cũng rất tò mò, lợi nhuận buôn bán hơn mười triệu hàng năm vẫn không lọt vào mắt của Phương Minh Viễn, vậy hắn lôi kéo họ vào muốn làm gì?

Địa điểm họp mặt, tức nhiên sẽ là quán ăn Phương gia, đối với những người này quán này cũng không xa lạ, được biết quán ăn Phương gia ở tại Bắc Kinh, những viên chức có quan hệ mật thiết với nhà họ Tô, đều tới đây thử nghiệm – lòng hiếu kỳ có thể giết chết con mèo, với người thiếu niên thần bí gắn bó với nhà họ Tô, ai cũng muốn được tìm hiểu thêm. Quán ăn Phương gia có thể nói là doanh nghiệp đầu tiên do Phương Minh Viễn sáng lập, những người này đương nhiên phải đến xem thử.

Bốn người Mai Nguyên Võ tức nhiên sẽ cùng đến đây, trong đó Mai Đông Trạch là cậu của Mai Nguyên Võ thay mặt cho nhà họ Mai, là người nhỏ tuổi nhất trong đời thứ hai nhà họ Mai, năm nay anh cũng khoảng ba mươi tuổi mà thôi, hiện là phó tổng giám đốc của xí nghiệp sản xuất TV nhà nước ở một huyện ngoại thành Bắc Kinh, có thể coi là xí nghiệp phát đạt.

Thay mặt nhà họ Lư cũng là đời thứ hai, Lư Minh Nguyệt, là bác hai của anh em họ Lư. Năm nay đã hơn bốn mươi rồi, con đường làm ăn không thuận lợi mấy, hiện nay ông là Cục trưởng Cục thương mại ở khu ngoại thành Bắc Kinh.

Lúc anh em họ Lư giới thiệu ông ta, Phương Minh Viễn hơi ngẩn người ra, ông Lư Minh Nguyệt này, thực là nhân vật có danh tiếng lừng lẫy trong lịch sử - Lư Minh Nguyệt, thủ lĩnh quân khởi nghĩa nông dân thời Tùy. Người huyện Trác Quận Trác. Tùy Dương Đế Dương Quảng lập nghiệp mười năm, dẫn quân khởi nghĩa khoảng một trăm ngàn người hướng theo vùng tỉnh Lỗ hiện nay, vì bị Tướng Tùy Trương Tu Đà đột kích, chuyển chiến đến vùng Hà Nam Nhai Bắc. Trong mười ba năm phát triển đến bốn trăm ngàn người, thế lực cực mạnh, tự xưng là Vua vô thượng. Sau đó bại vong trong trận chiến cùng Vương Thế Sung.

- Tên này là do cha tôi đặt, ông ta học không nhiều, chỉ biết vài chữ, sau khi tham gia quân đội mới học được thôi, chẳng qua vì tên này nghe xuôi tai, cũng không rõ ý nghĩa sâu xa trong lịch sử vậy.

Lư Minh Nguyệt đã quen với phản ứng như vậy, cười khổ nói.

- Tới khi ông ấy và tôi biết được vị danh nhân này trong lịch sử, thì tôi cũng hơn mười mấy tuổi rồi, cũng không thích hợp đổi tên nữa. Với lại ông ấy cho rằng, nhà mình có thể nói là một nửa quân khởi nghĩa nông dân, đặt tên này cũng không làm nhục nhà họ Lư.

Mọi người ở đây đều mỉm cười. Đối với ông ta, Phương Minh Viễn lại thêm thiện cảm, hắn luôn cho rằng, một người có lòng tĩnh tâm tự giễu mình, dù sao cũng tốt hơn những người suốt ngày kêu la mình không tệ, càng nhận biết được chính mình.

- Đúng vậy, nếu không thì mọi người đều lén gọi ông Lư là Vua vô thượng đấy.

Một vị phụ nữ nói. Cô ấy ăn mặc giản dị, thoạt nhìn dưới ba mươi tuổi, tuy rằng không phải là người đẹp, nhưng lại có nét đẹp riêng. Cô ấy là Sài Yên, cô út của Sài Tĩnh Ngọc, đang làm việc cho Bộ ngoại giao. Mai Nguyên Võ vừa giới thiệu xong, liền bị Sài Yên đuổi ra ngoài.

Phương Minh Viễn giới thiệu Lâm Liên cho họ. Sau khi mọi người ngồi xuống, Sài Yên thản nhiên cười nói:

- Cậu Phương…

- Đừng, cô Sài, cháu cùng thế hệ với bọn Mai Nguyên Võ, thật không đảm nổi câu này của cô. Cô có thể gọi cháu là Minh Viễn. Bác Lư và chú Mai cũng vậy.

Phương Minh Viễn xua tay nói.

Ba nhà họ này tuy rằng không phải gia tộc đẳng cấp cao, nhưng dù sao đi nữa cũng là con cháu người lập nước. Sự ảnh hưởng và bối cảnh hùng mạnh, nhà họ Phương hiện nay thật không thể sánh bằng được, khó mà hơn được. Hơn nữa Phương Minh Viễn cũng tính toán rằng, tự nhận mình là tiểu bối cũng không chịu thiệt gì, có thể khiến bọn họ cũng ngại ngùng đưa ra điều kiện hợp tác ngặt nghèo làm khó mình. Nếu thật như vậy, mình sẽ đến bên ông Tô khiếu nại về việc này.

Ánh mắt hài lòng của Sài Yên khi tiếp xúc với Lư Minh Nguyệt, Mai Đông Trạch, liền quay trở lại.

- Vậy được rồi, cháu và Tĩnh Ngọc là bạn học với nhau, cô gọi cháu Minh Viễn nha, các cháu cũng là bạn học, ông lão ba họ nhà chúng ta và bác Tô cũng quen nhau, cho nên cô cũng không dài dòng nữa. Đối với cuộc họp mặt lần này mọi người cũng có mục đích rõ ràng, có ý nghĩ gì, Minh Viễn cháu có thể nói thẳng ra. Đương nhiên, anh Lư, Đông Trạch, chúng tôi cũng nói trước, nể mặt bác Tô, và dựa trên quan hệ của bọn Nguyên Võ, Tĩnh Ngọc, và còn Minh Viễn gọi chúng tôi là cô bác, bất kể cuối cùng có hợp tác hay không, cũng không thể nói bậy ra ngoài, đừng nghĩ sau này mình tự làm một mình. Ở nước ngoài, ý sáng tạo cũng có đáng giá. Đừng làm bể mặt ba nhà họ chúng tôi, để tiểu bối xem thường.

Trong lòng Phương Minh Viễn hết sức mừng rỡ, thật mong muốn được ôm chặt cô mà hôn, cô Sài nói hay thật, nói hết những lời hắn tự nhủ trong lòng.

Lư Minh Nguyệt và Mai Đông Trạch đương nhiên đồng ý.

- Cô Sài, thật ra cháu mời các vị tới, là muốn cùng kết hợp để tiến vào ngành quảng cáo ở Hoa Hạ.

Phương Minh Viễn trầm giọng nói.

- Ngành quảng cáo?

Ba vị này đều nhìn mặt nhau, cũng may vào lúc này đã có công ty quảng cáo xuất hiện ở Hoa Hạ, ba vị ít nhiều cũng đã từng giao tế trong thương mại, cũng không phải là không ai biết đến.

- Dạ đúng, ngành quảng cáo!

Phương Minh Viễn gật đầu nói.

- Các cô chú đừng xem thường, ngành này sẽ kiếm được hơn một trăm tỷ nhân dân tệ trên tổng trị giá hàng năm.

- Bao nhiêu?

Mai Đông Trạch nhảy lên khỏi ghế, giọng nói cũng khác đi.

Tuy phản ứng của Lư Minh Nguyệt và Sài Yên cũng không lắm so với anh ta, sắc mặt mọi người đều thay đổi, thế nhưng Sài Yên vẫn nhíu mày trách mắng.

- Đông Trạch, dù sao anh cũng đường đường là phó tổng giám đốc, sao còn khiếm nhã như thế? Đã ba mươi tuổi rồi, còn không trấn tĩnh bằng đứa trẻ!

- Chị Yên à, một trăm tỷ trên một năm đó, TV của mình bán chạy hay không? Cho dù là thị trường TV toàn Hoa Hạ, tổng trị giá hàng năm cũng không đến nổi một trăm tỷ. Huống chi là một quảng cáo vậy.

Mai Đông Trạch dở khóc dở cười giải thích.

Lư Minh Nguyệt nhíu nhíu mày, đích thực như lời của Mai Đông Trạch nói, theo nhu cầu trên xã hội hiện nay, ông cũng khó tin nổi chỉ bằng một quảng cáo thôi mà tổng trị giá có đến một trăm tỷ.

- Minh Viễn à, cháu có thể cho biết, cụ thể là khoảng bao lâu?

- Mười năm! Đến năm 2000, cháu tin rằng ngành quảng cáo ở Hoa Hạ sẽ đạt mức hơn trăm tỷ trên tổng giá trị, đến khi năm 2005, sẽ hơn hai trăm tỷ.

Phương Minh Viễn dứt khoát nói. Đây cũng là kinh nghiệm của kiếp trước, hắn tin rằng trong kiếp này, Hoa Hạ sẽ càng phát triển hơn.

Những người có mặt ở đây, đều bị lời nói của Phương Minh Viễn làm chóng cả mặt, đầu óc choáng váng. Chỉ ngoài Lâm Liên, cô đã gặp nhiều chuyện lạ kỳ dị, nên đối với thiên bẩm trong thương mại của Phương Minh Viễn, thì đúng là tin sát đất.

Mười năm sau, tổng giá trị của ngành quảng cáo sẽ vượt quá trăm tỷ, điều này có nghĩa là gì? Chỉ cần chiếm 10% trên mức thị trường, đó chính là doanh thu mười tỷ, mà vào năm 90, doanh thu đã hơn mười tỷ, ngay cả khi doanh nghiệp lớn của nhà nước, cũng không hề có.

Nếu đúng như vậy, quả là một ngọn núi vàng, hèn chi Phương Minh Viễn không ngó tới việc mua bán quán cơm.

- Cô Sài, bác Lư, chú Mai, đúng thật là ngành quảng cáo chỉ vừa nổi dậy thôi, tạm thời còn chưa thể nhận ra được giá trị khả quan trong tương lai. Nhưng cháu nghĩ rằng, bởi vì hiện giờ mọi người còn chưa phát hiện ra tiềm năng kinh doanh của ngành này, thế mới là cơ hội chúng ta tiến tới, nếu như đến khi ai cũng biết được, tựa như lúc ngành cơ điện, dầu mỏ cũng có thể làm giàu, như vậy đã quá muộn! Một công ty quảng cáo lớn nhất ở Nhật Bản, doanh thu hàng năm đạt mức trăm tỷ đô la Mỹ, nước mình lớn thế, trải qua mười năm phát triển, trên thị trường quảng cáo, chẳng lẽ lại không bằng một công ty như vậy?

Phương Minh Viễn tiếp tục nói như oanh tạc.

Mười tỷ đô la Mỹ, nếu đổi thành nhân dân tệ lúc đó, đã gần trăm tỷ rồi, Phương Minh Viễn nói vậy, cũng đúng.

- Cháu định thế nào?

Lư Minh Nguyệt sau một lát mới nói.

Phương Minh Viễn mỉm cười, họ đã bằng lòng.

- Quảng cáo, nói trắng ra là giới thiệu rộng rãi, cũng là một thủ đoạn tuyên truyền, chỉ vì một nhu cầu nhất định, thông qua các hình thức truyền thông, công khai mà truyền tin khắp nơi. Nước chúng ta lớn vậy, không nói thương hiệu phía Nam, dù là TV của cậu Mai, chất lượng cao, tính năng tốt, tới Tần Tây cũng không ai biết đến, đúng không?

Mai Đông Trạch khổ nổi gật đầu, nói rất đúng, TV của họ có thể kinh doanh ở Bắc Kinh và các tỉnh xung quanh, xa hơn nữa là không ai ngó tới.

- Hiệu quả của quảng cáo là ở chỗ đây, cho mọi người biết đến, cho mọi người hiểu được, cho mọi người biết rằng khi mình muốn gì, liền nghĩ đến sản phẩm nhà mình, thế là đã thành công. Nhật Bản nhỏ như thế, đừng nói là loại sản phẩm như TV, cho là thịt heo, thịt bò, mứt kẹo con nít, đều phải đăng quảng cáo, mà còn đăng trên cả nước. Tựa như các doanh nghiệp chuyên loại xe hơi Toyota, lại đăng quảng cáo tới cả lãnh thổ nước Mỹ và châu Âu, điều này chứng tỏ cái gì, một công ty muốn phát triển rộng, muốn đẩy mạnh sản phẩm ra nước ngoài, quảng cáo là rất cần thiết! Nếu chúng ta có thể đứng vững trong ngành, sau này các vị muốn phát triển trong bất cứ ngành nào, đều rất hiệu quả.

- Nhưng quảng cáo cần phải đăng trên đài FM; đài truyền hình; báo chí, chỉ thành lập công ty quảng cáo, cũng phải có chỗ để đăng chứ? Minh Viễn à, lĩnh vực này nhà nước không cho phép doanh nghiệp cá nhân chạm tới đâu.

Sài Yên cau mày nói.

- Đúng vậy, cô Sài nói không sai, quả thật là như vậy. Nhưng cô có nghĩ rằng, nếu không có ngành quảng cáo, sau này sẽ mất đi trợ cấp tài chính của nhà nước, đài FM, đài truyền hình, báo chí phải sống thế nào? Dựa vào thu nhập của quốc dân? Giờ đừng nói đến dân cả nước, cho là dân Bắc Kinh, chỉ sợ cũng không gánh vác được khoản chi phí này.

Phương Minh Viễn cười nói, tuy không hiểu rõ chính sách của ngành này, nhưng Phương Minh Viễn tin rằng, mặc dù giờ không bắt đầu thực hiện, thì cũng chỉ là việc sớm muộn mà thôi. Mà ngành truyền thông sau này cũng phải tự chịu lời lỗ.

Ba người Sài Yên ngơ ngác nhìn nhau, tỏ ra kinh ngạc, bọn họ cũng đã nghe được tin đồn, nhà nước có ý định cho giới truyền thông tự chịu trách nhiệm lời lỗ, giảm dần trợ cấp tài chính của nhà nước.

Mà Sài Yên lại nghe được vài ý nghĩa ngầm của Phương Minh Viễn, nếu như giới truyền thông tự lo về lời lỗ, như vậy đăng quảng cáo tự nhiên sẽ là nguồn thu nhập quan trọng của họ, thế nên, những công ty lớn trong ngành sẽ ảnh hưởng đến giới truyền thông?

Chuyện đã tới đây rồi, bọn Sài Yên cũng thấu hiểu Phương Minh Viễn rất coi trọng ngành quảng cáo chứ không chỉ nói suông, ít nhất cũng có một ý tưởng riêng của hắn, mà ý nghĩ này, theo như lý luận, trừ miếng bánh kem ngon tươi và to lớn ngoài ý dự đoán, những mặt còn lại họ cũng chưa tìm ra sơ suất nào nữa.

Đương nhiên rồi, phải mọi người đều đồng ý nhất trí, và mấy nhà họ đưa vốn ra đầu tư công ty ngay thật là không thể nào, nhưng Phương Minh Viễn đã đạt được mục tiêu của mình, hắn tin rằng ba người này sau khi quay về, sẽ cùng bàn bạc với người nhà, mà còn sưu tầm các thông tin, tin tức liên quan, Phương Minh Viễn cũng không hề để ý, hắn nói toàn sự thật. Ngoại trừ tổng giá trị một trăm tỷ đó cần phải từ từ nghiệm chứng lại, còn lại không hề sợ họ kiểm soát.

Trong khi trả lời câu hỏi của mọi người thì đã gần đến buổi trưa rồi, chủ nhà Phương Minh Viễn đương nhiên phải mời cơm khách, gọi bốn người Mai Nguyên Võ quay trở lại, sau khi ăn một bữa thịnh soạn, mọi người dần dần xin từ biệt, hôm nay họ thật quá kinh ngạc, phải từ từ suy nghĩ lại.

- À, đúng rồi, cháu quên chưa nói với các cô bác, tuy tính chất quảng cáo là truyền tin, nhưng linh hồn của quảng cáo chính là sáng tạo.

Lúc Phương Minh Viễn đưa họ lên xe, đột nhiên nói.