Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 114: Muốn gạt người, đầu tiên phải gạt mình trước đã




Frankie tất nhiên không biết, Tôn Chiếu Luân và Phương Minh Viễn đã rõ chiến lược kinh doanh của tập đoàn Carrefour được bảy tám phần. Đương nhiên, trong đó, chủ yếu là công lao của inte trong kiếp trước Phương Minh Viễn. Nếu không phải tập đoàn Carrefour vì một số nhân tố chính trị mà bị dân chúng Hoa Hạ phản đối, tình hình của tập đoàn Carrefour chắc hắn cũng không nhớ rõ như vậy. Nhìn vào chiến lược kinh doanh của tập đoàn Carrefour mới khiến Phương Minh Viễn cảm thấy hứng thú với chiến lược kinh doanh của tập đoàn Wal-Mart, vì thế lại tìm tài liệu về tập đoàn Wal-Mart mà nghiền ngẫm. Ưu khuyết điểm trong sách lược giữa hai tập đoàn bán lẻ lớn này, Phương Minh Viễn có thể so sánh rõ ràng hơn cả chủ tịch của hai tập đoàn này. Dù sao đó cũng là sau năm 2000, là tổng hợp thành quả nghiên cứu của vô số người trong mấy mươi năm.

Tất cả những điều này, khi Phương Minh Viễn quyết định thành lập siêu thị Carrefour, đã trở thành ý niệm của hắn.

Hiện giờ siêu thị Carrefour thật ra là tổng hợp giữa tập đoàn Carrefour và tập đoàn Wal-Mart. Về cơ bản, Phương Minh Viễn xem trọng chính sách kinh doanh của tập đoàn Wal-Mart hơn một ít. Nhưng Phương Minh Viễn hiểu được, trước mắt ở thị trường Hoa Hạ, muốn thực hiện sách lược của tập đoàn Wal-Mart cũng không dễ dàng gì. Đầu tiên, thành lập một hệ thống hậu cần hoàn hảo của mình không phải là việc đơn giản, điều này cần thời gian mà cũng cần phải có cơ hội. Tiếp theo, tập đoàn Wal-Mart có số lượng máy tính rất lớn, nghe nói còn nhiều hơn cả các máy tính trong tổng bộ Micosoft, để có thể nâng cao tốc độ truyền đạt thông tin cho công ty, do đó nâng cao toàn bộ hiệu suất công tác. Ở Mỹ, tất nhiên không phải là vấn đề quá khó, nhưng ở Hoa Hạ hiện giờ, phí tổn rất cao khiến Phương Minh Viễn phải vò đầu bứt tóc. Máy tính giá mấy mươi ngàn tệ một bộ, đối với công ty Hoa Hạ hay đối với người bình thường cũng đều thuộc loại xa xỉ phẩm. Càng không cần phải nói, hiện giờ inte ở Hoa Hạ chỉ tồn tại trong một phạm vi rất nhỏ, đường truyền lại rất chậm. Hơn nữa, tập đoàn Wal-Mart còn có các ty vệ tinh của chính nó. Các chi nhánh thu mua trên toàn nước Mỹ, thậm chí là cả các nước châu Mỹ phục vụ rất nhanh chóng. Còn ở Hoa Hạ, không nghi ngờ gì đây chính là một giấc mộng, chính phủ tuyệt đối không cho phép một công ty tư nhân có vệ tinh của mình. Thứ ba, trong thời kỳ phát triển công ty, việc kinh doanh như tập đoàn Carrefour càng dễ bị bắt chước, lại càng dễ dàng bị nắm lấy, còn tập đoàn Wal-Mart lấy phí tổn cao để ngăn chặn các công ty khác bắt chước, tuy Phương Minh Viễn rất thích và mong muốn hướng tới nhưng lại không thích hợp với đoàn tàu bán lẻ của Hoa Hạ vừa mới nối vào đường ray thế giới. Cho nên, hiện giờ, siêu thị Carrefour trên nhiều mặt là chịu ảnh hưởng của chính sách kinh doanh tập đoàn Carrefour, nhưng trong một số ý niệm, nó lại chừa rất nhiều chỗ trống để có thể linh động chuyển đổi.

Ít nhất Tôn Chiếu Luân cũng biết được, Phương Minh Viễn đã mang việc xây dựng công ty hậu cần của mình vào kế hoạch tương lai, trước mắt mà nói, rắc rối lớn nhất trong việc thực thi kế hoạch này là không đủ tài chính.

Tôn Chiếu Luân cũng không biết vì sao Phương Minh Viễn lại điều động nhiều tiền ra bên ngoài như vậy, càng không rõ vì sao hắn lại muốn thế chấp tài sản công ty để đi vay, anh ta chỉ biết chắn chắn Phương Minh Viễn có kế hoạch lớn. Nếu là người khác, có lẽ sẽ rất lo lắng với hành vi của ông chủ mình, nhưng Tôn Chiếu Luân đã trải qua phong trào tranh mua một cách dễ dàng sẽ không suy nghĩ như vậy. Năm đó, anh ta cũng không thể nào hiểu nổi hành vi liều lĩnh của Phương Minh Viễn, thậm chí suýt nữa thì tranh cãi to với Phương Minh Viễn, nhưng việc diễn ra sau đó lại chứng minh Phương Minh Viễn có tầm nhìn xa. Trong phong trào tranh mua rung chuyển cả thiên hạ kia, siêu thị Carrefour tuy không lợi dụng để điều chỉnh nâng giá để kiếm thêm lợi nhuận nhưng nguồn cung cấp dồi dào lại bảo đảm lợi nhuận của nó không thua kém, cón chiếm được lòng của nhân dân và cả lãnh đạo huyện Bình Xuyên, đồng thời tiếng tốt còn truyền khắp cả Tần Tây, chiếm được sự ủng hộ của lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Tần Tây.

Những điều đó tuy không phải là giá trị thực tế nhưng không phải có tiền là có thể mua được. Sau lúc đó, sản nghiệp của Phương Minh Viễn phát triển ngày càn lớn, Tôn Chiếu Luân không còn gì phải nghi ngờ, anh ta tin tưởng vào tầm nhìn của Phương Minh Viễn.

Tô Ái Quân tuy an tâm đi ra, nhưng tin đồn trong thành phố Phụng Nguyên ngày càng nghiêm trọng.

Vài ngày sau, Nhật báo Tần Tây xuất hiện bài báo của phóng viên Vu Nhị trên trang đầu có tựa đề “Tập đoàn bán lẻ châu Âu muốn thu mua doanh nghiệp siêu thị Carrefour ở tỉnh ta”, vốn giống như người không bình tĩnh đang trong dầu nóng mà ngã vào nước lạnh, khơi dậy phản ứng kịch kiệt của đông đảo quần chúng. Hiện giờ siêu thị Carrefour, trong cảm nhận của đông đảo quần chúng đã không còn là một công ty tư nhân mà là một bộ phận gắn bó chặt chẽ với cuộc sống của họ.

Năm đó, cũng do Vu Nhị và Nhật báo Tần Tây mà dân chúng Tần Tây mới biết được, hóa ra trong phong trào tranh mua càn quét khắp tỉnh và cả nước, còn có một công ty tư nhân đối mặt với cuộc sống căng thẳng như thủy triều đang lên của người dân, không hề có lòng dạ độc ác nhỏ nhen mà vẫn duy trì việc ổn định giá cả, cung cấp liên tục, khiến huyện Bình Xuyên trở thành nơi có giá cả ổn định nhất trong toàn tỉnh và cả nước. Phong trào tranh mua đối với dân chúng huyện này chỉ là mua trước một số nhu yếu phẩm cho sinh hoạt thôi, không tổn thất lượng tài sản lớn như các nơi khác.

Chỉ một điểm ấy cũng đủ để dân chúng có tình cảm với siêu thị Carrefour, huống chi, theo các siêu thị Carrefour mở khắp nơi, dân chúng thật sự cảm nhận được trong siêu thị Carrefour, hàng đẹp đúng giá, bản đảm chất lượng, nhân viên bán hàng phục vụ nhiệt tình, chu đáo, hơn nữa còn có gần như đầy đủ các mặt hàng thiết yếu cho sinh hoạt, hoàn toàn có thể mua tất cả đồ cần dùng ở đây, không cần phải chạy tới chạy lui qua nhiều cửa hàng mới có thể mua cho đủ, làm cho cuộc sống của họ trở nên dễ dàng hơn.

Vào cuối tuần, rất nhiều gia đình đều thích dắt díu cả người già và trẻ con đến siêu thị Carrefour mua hàng. Nơi đây có có đầy đủ hàng hóa mà giá lại rẻ, đủ thỏa mãn nhu cầu ăn mặc cho cả nhà. Khi họ đói bụng, siêu thị còn có các loại thức ăn phong phú, không cần ra khỏi cửa si6u thị mà vẫn no bụng. Trong nấy quán này thậm chí còn có khu vui chơi cho trẻ em miễn phí, có thể cho trẻ con dưới mười tuổi vui chơi.

Hơn nữa, thời gian gần đây, trong siêu thị Carrefour còn treo các bảng quảng cáo bắt mắt như: “1. Khách hàng luôn luôn đúng. 2. Nếu khách hàng sai, mời xem điều 1”. Người dân nhận thấy, Carrefour có nguyên tắc khách hàng là hàng đầu.

Điểm này đã được người dân vốn phải chịu khổ với các trung tâm quốc doanh khó ưa rất xem trọng. Không chỉ có một khách hàng trong siêu thị Carrefour xúc động nói: “Siêu thị Carrefour lần đầu tiên khiến chúng ta cảm thấy khách hàng là thượng đế, bọn họ vì chúng ta phục vụ. chúng ta có tiêu tiền cũng thấy thư thái.”

Sau hai năm tuyên truyền, dân chúng cuối cùng cũng biết, siêu thị Carrefour khi tuyển người 70% là chiếu cố đến các gia đính thương binh liệt sĩ, cho bọn họ tiền lương và phúc lợi hậu hĩnh, do đó giúp các gia đình này ra khỏi cảnh khó khăn một cách triệt để. Vì thế, siêu thị Carrefour phải trả lương cao hơn so với khi tuyển dụng thanh niên, từ đó cũng thấy được sự quan tâm của siêu thị Carrefour với các hoạt động công ích.

Trên tất cả, có thể nói siêu thị Carrefour có danh tiếng rất tốt trong cư dân tỉnh Tần Tây. Mọi người lo lắng khi nó bị người nước ngoài thu mua, có thể thay đổi hoàn toàn chính sách kinh doanh của siêu thị , khiến họ bị tổn hại lợi ích hay không?

So với sự kích động của dân chúng thì nhân viên của siêu thị Carrefour tương đối bình tĩnh vì họ đều được các cửa hàng trưởng cho biết tin tức chính xác. Thứ nhất, công ty chỉ đang đàm phán với công ty nước ngoài, chưa chính thức thỏa thuận thu mua, trước mắt còn nhiều việc phải bàn, mà trước mắt lãnh đạo cũng không muốn bán siêu thị. Thứ hai, cho dù là hai bên thỏa thuận xong, siêu thị Carrefour cũng ghi rõ trong hợp đồng là đối phương không được tùy ý hủy bỏ hợp đồng thuê lao động của họ, không cắt giảm tiền lương và phúc lợi nhân viên, không được vô cớ tăng giờ làm…còn nhiều nữa.

Công ty hứa với bọn họ bảy điều, chỉ khi đối phương giữ nguyên bảy điều ấy thì hai bên mới có thể thỏa thuận xong, chỉ cần không thông qua bất cứ điều gì, thì xem như đàm phán đã thất bại. mà bảy điều này, đối với những nhân viên này, cho dù ai sở hữu siêu thị, trong một thời gian dài, có thể là ba năm, có thể là năm năm hay thậm chí là mười năm, phúc lợi và tiền lương của họ chỉ có thể tăng cao chứ không giảm xuống. Đương nhiên, nếu sau này công ty đóng cửa thì lại là một vấn đề khác.

Cho nên, tuy người bên ngoài đang hoảng sợ, nhưng bên trong siêu thị Carrefour lại rất bình tĩnh khiến người ta kinh ngạc.

Những điều hứa hẹn đó cũng không yêu cầu nhân viên giữ bí mật nên lan truyền ra ngòai rất nhanh chóng, do đó tạo nên một làn sóng mới ca ngợi họ. So với các doanh nghiệp nhà nước vỡ nợ và các công ty sa thải công nhân một các tàn nhẫn, lãnh đạo siêu thị Carrefour đã suy nghĩ cho nhân viên rất chu đáo, mọi người không thể bắt bẻ được chỗ nào.

Mà phản ứng đó, đối với mấy người Frankie trong lúc đàm phán cũng không phải là tin tức tốt lành gì. Tuy Vu Nhị không chỉ ra thân phận của bọn họ, nhưng thông qua viêc đưa tin, lại làm bọn họ thêm rõ ràng, những điều kiện mà Tôn Chiếu Luân đưa ra khi đàm phát nhất định không được thay đổi.

- Muốn gạt người, đầu tiên phải gạt trước đã.

Nhìn báo chi đưa tin hết bài này đến bài khác, Tôn Chiếu Luân cười nói.