Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 111: Chúng ta được không?




Cân nhắc một chút, Phương Minh Viễn có chút kỳ quái lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, bản thân mình hiển nhiên bởi vì thời gian sống trong kiếp trước và kiếp này khác nhau, cho nên đối với lợi nhuận của một số nghề nhìn nhận khác với mọi người.

Do khởi điểm của hắn quá cao, cho nên mặc dù biết căn tin này ở trong kiếp trước cũng xem như là một khối thịt béo, nhưng lười phí tâm tư kia, lao tâm phí sức vì mấy chục ngàn, mấy trăm ngàn, thậm chí mấy triệu tệ.

Chấp nhận làm việc này, đầu tiên phải làm tốt quan hệ với lãnh đạo trường học, lãnh đạo bệnh viện..., như vậy mới có thể nhận thầu căn tin, sau đó còn phải mang khuôn mặt tươi cười đi cầu các ngành kiểm tra như cục công thương, cục vệ sinh, càng không có hứng thú vì kiếm chút tiền ở trong căn tin này mà bán hàng nhái, cân thiếu, khiến các học sinh mắng mình không dứt miệng. Để dành hơi sức viết thêm một kịch bản, vẽ thêm mấy bộ truyện tranh, tiền kiếm được càng thư thái hơn.

Nhưng mấy người Mai Nguyên Võ lại không như vậy. Mặc dù bọn họ cũng hiểu được, trong căn tin này khẳng định giống với công ty xí nghiệp, bởi vì lãnh đạo ở bên trong kiếm chác, không thiếu “Tàn thứ phẩm”, thế nhưng một căn tin trung học không ngờ có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, lại khiến bọn họ có chút bất ngờ.

- Minh Viễn, căn tin này làm sao có khả năng kiếm được nhiều tiền như vậy?

Lưu Dũng cũng có chút khó tin nói.

Phương Minh Viễn bật cười ha ha nói:

- Điều này thực ra rất đơn giản, đầu tiên, các loại thuế, còn có ứng phó những công tác kiểm tra của căn tin sẽ ít hơn so với tiệm cơm bán bên ngoài. Thứ hai, căn tin có thể nói là có khách hàng ổn định, bất kể trời mưa gió, thời tiết tốt hay xấu, chỉ cần trường học dạy học bình thường, thì số lượng học sinh đến căn tin ăn cơm trên cơ bản là ổn định, điểm này các quán ăn bán bên ngoài không thể bằng được. Thứ ba, các cậu cũng phải hiểu được, giữa mua lượng lớn thức ăn và bán lẻ thì giá cả chênh lệch nhau rất lớn. Chỉ cần ba lý do này, thực ra hoàn toàn có thể cam đoan doanh thu của căn tin. Nếu như có thể làm ra một ít thứ hấp dẫn người dân phụ cận đến, vậy càng là một cây hái ra tiền. Đương nhiên, chi phí của học sinh có hạn, cũng không thể kiếm nhiều tiền ở nơi này, nhưng căn tin trường học giống như trường chúng ta có gần hai ngàn giáo viên và học sinh, một năm kiếm mấy chục ngàn tệ không có vấn đề. Nếu như cậu có lòng tham như bọn họ, kiếm về trăm ngàn tệ không có vấn đề!

Mai Nguyên Võ và Sài Tĩnh Ngọc, anh em họ Lư trở nên trầm mặc, chỉ là thỉnh thoảng mấy người thấp giọng thì thầm vài tiếng, mãi cho tới khi bọn họ ngồi trong quán cơm bên cạnh trường học, đồ ăn gọi đều đã mang lên, Mai Nguyên Võ lúc này mới mở miệng nói:

- Minh Viễn, tôi biết cậu không thích loại kinh doanh nhỏ này, cho nên cũng không muốn nhúng tay. Nhưng tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, cậu cảm thấy việc kinh doanh này chúng tôi có thể làm không?

Nói xong, chỉ ba người Sài Tĩnh Ngọc.

- Các cậu? Các cậu còn thiếu chút tiền ấy sao?

Phương Minh Viễn chớp chớp mắt, ra vẻ khó hiểu nói. Mấy người Triệu Nhã cũng lộ ra thần sắc khó hiểu.

Mai Nguyên Võ cười khổ nói:

- Minh Viễn, có lẽ các cậu đều cảm thấy, trong nhà mình trưởng bối, cha mẹ, cô chú, còn có họ hàng bên ngoại của mẹ mình đều là cán bộ, trong nhà không thể nói giàu có nhưng cũng sẽ không thiếu tiền tiêu. Các cậu nghĩ như vậy, mặc dù không thể nói là sai, nhưng không ai ngại tiền nhiều, có phải không? Hơn nữa họ Mai mình, họ Lư còn có họ Sài, đối với con cháu quản lý rất nghiêm khắc, tiền tiêu vặt của bọn mình cũng tương đối có hạn. Càng quan trọng chính là, mình cũng không gạt cậu, anh chị em của mình có mười lăm mười sáu người, trong nhà ba người bọn họ cũng đại khái giống như vậy, mười lăm mười sáu cháu nội cháu ngoại, lại chỉ có một ông nội, một ông ngoại, muốn được liên tục chú ý đến, rất khó!

Phương Minh Viễn lập tức hiểu ra, nói trắng ra, mấy người Mai Nguyên Võ dự định làm vụ kinh doanh này, thứ nhất là vì thêm chút tiền tiêu vặt cho mình, vẫn là câu nói kia, không ai ngại mình nhiều tiền; thứ hai, cũng là vì trổ hết tài năng trong những người cùng thế hệ, từ đó thu được chú ý của trưởng bối trong gia tộc.

Điểm này, đối với Phương Minh Viễn đã trải qua kiếp trước mà nói không có chút kỳ quái nào. Nhà quyền quý mặc dù tốt, nhưng con cháu gia đình quyền quý từ nhỏ đã chịu áp lực làm sao bọn trẻ gia đình bình thường có khả năng tưởng tượng? Vì tranh thủ gia tăng coi trọng của trưởng bối gia tộc, để nổi bật trong rất nhiều anh chị em, những con cháu nhà quyền quý này cũng phải vắt hết óc.

Mấy người Mai Nguyên Võ dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Phương Minh Viễn, bọn họ cũng không phải những học sinh bình thường hoàn toàn không biết gì về lai lịch của Phương Minh Viễn, tự nhiên biết người trước mắt này, cho dù phóng mắt ra toàn bộ thế giới, ở trong những người cùng lứa tuổi đã là phú ông hiếm có. Hơn nữa càng quan trọng hơn chính là, của cải của hắn cũng không phải được thừa kế, mà là chính hắn kiếm ra, như vậy thì càng khó có được! Trong nhà sở dĩ đưa bọn họ chuyển tới trung học Long Đàm, ý đồ không phải là kéo gần quan hệ với Phương Minh Viễn sao?

Mấy người Mai Nguyên Võ cũng nghe người trong nhà nói qua, người trong gia tộc cũng không phải tất cả đều thích hợp quan trường, hơn nữa theo căn cơ của gia tộc mà nói, có người theo chính trị, từ trong quan trường bảo vệ gia tộc; có người theo kinh doanh, lấy tiền tài chống đỡ gia tộc. Một gia tộc phát triển không thể thiếu hai trụ cột lớn này, đồng thời người trong gia tộc phát triển cũng không thể thiếu hai loại trợ lực này. Có tiền không quyền, sẽ có khả năng bị người khác coi là thịt béo; có quyền không tiền, khó tránh khỏi sẽ phạm một ít sai lầm không đáng có trên kinh tế? Quyền và tiền, có thể nói là hỗ trợ bổ sung cho nhau, thiếu một thứ cũng không được.

Nhưng ba nhà lại đều có một vấn đề, đó chính là người trong gia tộc phần lớn đều lăn lộn trong quan trường, trong thương giới, lại không có nhân vật đắc lực nào, cho nên trưởng bối mấy nhà tự nhiên là vô cùng coi trọng đối với người có thiên phú quá mức trong lĩnh vực thương nghiệp như Phương Minh Viễn.

Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát, lúc này mấy người Triệu Nhã cũng đều dừng đũa, nhìn Phương Minh Viễn.

Phương Minh Viễn cố nén cười, nếu như không phải đang ở trước mặt mấy người Mai Nguyên Võ, hắn quả thực muốn ngửa mặt lên trời cười to một phen, để biểu đạt vui sướng trong lòng mình.

Cổ nhân đã sớm nói qua “Thiên hạ rộn ràng đều là vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo cũng vì lợi mà đi”, mọi người mặc dù có thể bởi vì huyết thống, bởi vì cùng chung chí hướng, bởi vì hữu tình, bởi vì tình yêu mà đi đến với nhau, nhưng không thừa nhận cũng không được, có chung lợi ích, cũng có thể kéo một ít người vốn không liên quan với nhau đến cùng nhau. Muốn ở Hoa Hạ làm ra sự nghiệp một phen, bạn bè trên quan trường, thương trường này tự nhiên không thể thiếu. Nhưng mình cầu người và người tới cầu mình, làm sao có thể đánh đồng?

- Được chứ, vì sao không được?

Phương Minh Viễn tự tin cười nói:

- Tôi cho rằng, có thể kiếm tiền hay không, có liên quan tới cơ hội, có liên quan tới năng lực, thậm chí còn liên quan tới thời tiết và hoàn cảnh, nhưng lại không quan hệ nhiều tới tuổi tác!