Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 104: Tôi muốn thu mua công ty anh




Thời gian gần đây Tôn Chiếu Luân rất bận, thậm chí còn bận hơn nhiều so với thời gian này năm ngoái. Phương Minh Viễn, ông chủ lãng tử đã về Bắc Kinh, những việc giao phó, chỉ còn anh từng cái từng cái làm cho chu đáo. Lúc đầu còn có Phương Bân ở bên giúp đỡ, nhưng Phương Bân lại đi Hongkong làm thủ tục nhập quốc tịch, công việc ở tỉnh Tần Tây gần như để vào tay anh ta, lúc đầu có một số việc có thể tâm sự với Tô Ái Quân, đến nay Tô Ái Quân bận suốt ngày đến người tìm cũng không thấy, những ngày tiếp theo, Tô Chiêu Luân cảm thấy bản thân có chiều hướng thu được nhiều điều.

Nhưng cứ từng bước thực thi việc đối phó từng vấn đề một, tâm lý căng thẳng về việc Carefour và tập đoàn Wal-Mart tiến hành xâm nhập thị thường Hoa Hạ, ngược lại từng bước tan biến đi.

Tôn Chiêu Luân mở xem bảng báo cáo tổng hợp trong tay, lộ ra vẻ thỏa mãn. Tình hình tiêu thụ bốn tháng năm nay của siêu thị Carrefour đã có tổng hợp bước đầu, so với năm ngoái, có bước tiến không nhỏ, trừ đi nhân tố mở cửa hàng mới, những cửa hàng vốn có kim ngạch kinh doanh bốn tháng so với tổng kim ngạch kinh doanh của năm ngoái đã có sự khác biệt lớn. Thành tích kinh doanh như thế làm một tổng giám đốc như anh ta cũng cảm thấy tự hào.

Tôn Chiêu Luân vốn chỉ vì sự nhờ vả của Vu Thu Hạ, đến tỉnh Tần Tây giúp Phương Minh Viễn một thời gian, sau này anh ta về Hongkong, Vu Thu Hạ sẽ vì anh ta sắp xếp một chức vị cao cấp trong thương trường nắm giữ cổ phiếu của nhà họ Vu, Tôn Chiếu Luân bỗng cảm thấy, nếu như có thể tiếp tục như thế này ở nội địa cũng là một lựa chọn không tệ, tuy nhiên nói so sánh những thành phố này với Hongkong, còn có sự khác biệt rất lớn, nhưng nhìn siêu thị Carrefour ở trong tay mình, từng bước phát triển rộng rãi, cho đến hôm nay đã chiếm phân ngạch khả quan của ngành bán lẻ trong nhiều thành phố của tỉnh Tần Tây, còn có tiềm lực phát triển cực lớn, anh ta cảm thấy tự hào sâu sắc.

Tuy nói các cửa hàng của siêu thị Carrefour rất nhiều, nhưng so với thương trường của Vu gia, trên tổng ngạch kinh doanh còn có một khoảng cách lớn, nhưng Tôn Chiếu Luân tin chắc, vượt qua nó chỉ là vấn đề thời gian. Dù sao Hongkong là nơi chật hẹp, bất luận là diện tích đất đai hay nhân khẩu đều đã đạt đến mức giới hạn, còn sự cạnh tranh giữa thương trường có thể nói là đạt đến mức độ hot, nhưng nội địa lại không giống, chỉ diện tích và nhân khẩu của một tỉnh Tần Tây thì gấp không biết bao nhiêu lần Hongkong, mà ngoài tỉnh Tần Tây, còn có một thị trường rất lớn, chờ bản thân đi đầu chiếm lĩnh, nghĩ đến còn có các thành phố lớn với con số trăm vạn nhân khẩu, có thể để cho mình phát triển, Tôn Chiếu Luân cảm thấy đó luôn là một niềm hạnh phúc.

Mà ở đây Tôn Chiếu Luân được Phương Minh Viễn trao cho toàn quyền quyết định, có thể nói công việc của siêu thị Carrefour trên 90% là anh ta có thể quyết định, ở đây là chỉ chịu sự phụ trách của hai người, cảm giác nắm quyền lớn trong tay còn mạnh hơn nhiều so với đến làm một trong những nhân viên cấp cao của thương trường Vu gia. Có thể nắm giữ trong tay một doanh nghiệp bán lẻ có tiềm lực không hạn chế trong tương lai, sợ rằng là điều mà rất nhiều người trong giới thương nhân đều mơ ước.

- Tổng giám đốc Tôn, có hai vị khách nước ngoài muốn gặp ngài, nói là đại diện của tập đoàn Carefour!

Thư ký có chút kinh ngạc nói với anh ta.

- Tập đoàn Carefour?

Tôn Chiêu Luân ngạc nhiên, theo anh ta biết, tập đoàn Carefour còn chưa chính thức xâm thập thị trường Hoa Hạ, mà dù đã vào lục địa Hoa Hạ, cũng nên chọn những thành phố mở cửa ở vùng duyên hải đầu tiên, hoặc là chọn những thành phố lớn như thành phố Bắc Kinh hoặc thành phố Lô Thị, làm sao lại tìm đến một siêu thị Carrefour ở nội địa Tây Bắc này.

- Vậy mời họ vào đi!

Đã đến rồi đương nhiên không thể từ chối không gặp, Tôn Chiếu Luân lấy lại bình tĩnh.

Rất nhanh thư ký đưa vào ba người, hai người là người da trắng, một người là người da vàng, xem ra là phiên dịch của bọn họ.

Tôn Chiếu Luân đứng dậy, nhiệt tình mà lại không thất lễ bắt tay với hai người họ.

Sau khi ba người ngồi vào ghế, phiên dịch nói:

- Hai vị này là ngài Frankie Douglas và ngài Thierry Blanco của tập đoàn Carefour nước Pháp, lần này đến quý công ty là muốn tiến hành một hạng mục giao dịch với quý công ty.

- Giao dịch?

Tôn Chiếu Luân không khỏi kinh ngạc nói.

- Đúng vậy, một hạng mục giao dịch, tổng giám đốc Tôn, tập đoàn Carefour dự định mua lại quý công ty trên toàn quốc, để quý công ty trở thành công ty con của tập Carefour ở Hoa Hạ.

Phiên dịch này đã hiểu dụng ý lần này đến đây của bọn Frankie, trực tiếp nói.

- Để chúng tôi trở thành công ty con của tập đoàn Carefour ở Hoa Hạ?

Tôn Chiếu Luân quá ngạc nhiên, từ trước đến nay, nói gì cũng không nghĩ đến tập đoàn Carefour sẽ phái người đến trước mua lại siêu thị Carrefour.

Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Tôn Chiêu Luân, trong lòng Frankie không nói cũng đắc ý rồi. Một doanh nghiệp liên kết nhỏ, tổng tài sản không vượt qua con số triệu đôla, đến một phần nghìn kim ngạch kinh doanh của tập đoàn Carefour cũng không bằng, nghe tập đoàn Carefour thu mua mình, e là không phải mừng quá, mà là sợ quá, không kể là kết quả nào, đối với ông ta đã là quá đủ.

- Không tồi, dưới sự phái cử của chủ tịch Nicholas của tập đoàn Carefour, đích thân tôi đến tỉnh Tần Tây đàm phán với quý công ty, bên tôi đồng ý trên tổng giá trị tài sản của bên quý công ty trả giá cao nhất là 50% thu mua quý công ty. Đương nhiên nếu người của quý công ty chọn cổ phần của tập đoàn tôi, có thể theo hợp đồng chuyển đổi thành cổ phần của tập đoàn.

Frankie ngạo mạn nói.

Điều kiện mà Frankie đưa ra như ông ta thấy là đã tương đối ưu đãi rồi, ông ta có thể không phải là lần đầu đến phương Đông, đối với một người cái gì cũng biết về Hoa Hạ, năm năm trước, ông ta đã đến Hongkong làm việc cho một công ty nước Anh gần năm năm, đối với mọi thứ về Hoa Hạ, có sự hiểu biết tương đối sâu sắc. Về sau khi trở về châu Âu mới vào tập đoàn Carefour. Lần này Nicholas cử ông ta đến đây trước cũng vì kinh nghiệm ông ta trải có kinh nghiệm ở Hongkong.

Ông ta ở Hongkong làm việc lâu năm, đối với người Hoa cũng có sự hiểu biết tương đối, đối với chính sách của chính phủ Hoa Hạ đến nay có những kiến thức rõ ràng, ông ta nghĩ, một doanh nghiệp tư nhân vừa mới thành lập không qua hai ba năm có thể được tập đoàn Carefour để ý, thu mua trở thành công ty con của tập đoàn, đó đương nhiên là vận may của họ, nếu không phải Chủ tịch chọn phiên âm Hán ngữ của tập đoàn vừa đúng như tên họ, việc tốt như vậy làm sao có thể đến với họ! Tuy nói Nicholas cho phép cao nhất thậm chí là 100% giá thu mua Gia Lạc Phúc, nhưng theo ông ta thấy, nhiều nhất 25% thì có thể làm mãn nguyện những người da vàng này rồi.

Cái gì cũng không cần làm, nhiều thì thu đươc ¼ lợi nhuận thuần. Nhưng giá gần một triệu đôla, đối với người Hoa Hạ đã từng trải qua sự nghèo khổ lâu năm mà nói, đây là một sự hấp dẫn không thể từ chối.