Aso đến Hải Trang được bảy ngày thì từ quán Lệ Dương sắp khai trương của nhà họ Phương ở Bình Xuyên, Miyamoto từ Nhật Bản vội vàng bay sang, tháp tùng Tô Ái Quân từ Phụng Nguyên đi Hải Trang.
Tuần San thiếu niên là một tạp chí lâu đời và nổi tiếng ở Nhật, tất nhiên nhất cử nhất động của nó đều được quan tâm đặc biệt, và Thiếu niên nguyệt san cũng không ngoại lệ, tục ngữ có câu trên đời này không có bức tường nào là không thể vượt qua, việc Tuần san thiếu niên cử người đến Hoa Hạ xin lỗi một người rất nhanh đã bay đến tai các vị lãnh đạo của Thiếu niên nguyệt san.
Miyamoto được một phen giật mình, Ở Hoa Hạ người có ảnh hưởng đến giới truyện tranh Nhật Bản mà lại có thể có quan hệ với Tuần san thiếu niên thì chỉ có thể là Phương Minh Viễn chứ không ai khác.
Sau khi tìm hiểu kỹ và biết được rằng Fujimoto và Sosutsuri quay về Nhật từ sân bay Phụng Nguyên thì Miyamoto vội vàng đặt vé bay ngay sang Phụng Nguyên kéo cả Tô Ái Quân đi cùng xuống Hải Trang.
Đúng như Aso hon Kagetsu nói, U du bạch thư được giao cho Thiếu niên tuần san sẽ tạo ra một điều đáng kinh ngạc, và điều này cũng nằm trong dự đoán của Miyamoto nhưng ông ta không ngờ chỉ trong hai lần xuất bản U du bạch thư đã nhận được sự quan tâm vô cùng mãnh liệt. Điều đó làm cho lượng tiêu thụ của tạp chí tăng nhanh chóng, giá đăng quảng cáo cũng vì thế mà tăng theo, lợi nhuận tăng mạnh mẽ làm cho tất cả nhân viên trong tạp chí từ trên xuống dưới vui đến nỗi không khép nổi miệng.
Chính vì thế lãnh đạo Thiếu niên nguyệt san càng đặc biệt coi trọng Phương Minh Viễn. Một nhân vật ưu tú chỉ vừa mới xuất hiện mà đã đạt được thành tích khả quan như vậy thì trong tương lai thành công của hắn đến đâu khó ai có thể tưởng tượng được. Hơn nữa, nhờ sự thành công của tác phẩm đã đăng sáu kỳ của Phương Minh Viễn mà các tác giả trẻ cũng chú ý hơn đến Thiếu niên nguyệt san, chỉ hai tháng mà số lượng tác phẩm gửi về đã tăng gấp gần ba lần, trong đó không ít tác phẩm rất có tiềm năng.
Bởi vì tất cả những công việc liên quan đến tiến độ, bản quyền, trò chơi của U du bạch thư ngày càng nhiều, ban biên tập Thiếu niên nguyệt san từ khi thành lập đến nay chưa bao giờ lại bận rộn đến thế.
Tất nhiên điều đó cũng mang lại không ít hệ lụy. Đầu tiên, vì công việc bận rộn nên đây là lần đầu tiên tạp chí mở đợt tuyển dụng nhân sự, thứ hai vì danh tiếng của Phương Minh Viễn ngày càng tăng nên có không ít tạp chí bắt đầu chú ý đến hắn, các lãnh đạo của tạp chí đang phải căng óc nghĩ ra vô số biện pháp để giữ chân hắn ở lại. Đúng như Phương Minh Viễn đoán, những người trong tạp chí cũng hiểu được rằng nếu Phương Minh Viễn hợp tác với tạp chí khác thì sẽ kéo theo không biết bao nhiêu phiền toái.
Vì vậy chuyện này cũng ít nhiều kinh động đến công ty mẹ của tạp chí là công ty Enics và điều đó cũng một phần là do sản phẩm trò chơi Bulble của Phương Minh Viễn mà Miyamoto giao lên. Đầu tiên công ty cũng không mấy chú ý đến trò chơi này, nhưng sau khi cuốn U du bạch thư trên thị trường tạo ra một biến động lớn thì họ đã thấy được sự bổ trợ qua lại của hai việc này, đây cũng là một thế mạnh. Hơn nữa càng xem xét kỹ những gì Phương Minh Viễn đưa lên, công ty Enics càng cảm thấy trò chơi này tiềm lực rất khả quan, vì ở Nhật áp lực công việc khá lớn nên làm cho nhân viên văn phòng khá mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, quy tắc trò chơi này rất dễ chơi lại không quá phức tạp. Nếu so sánh với trò chơi rubic của Nga thì không khó để dự đoán tiềm lực khả quan của trò chơi này.
Ở công ty Enics có người đưa ra một quan điểm, ở Nhật, truyện tranh, phim hoạt hình, và game luôn có mối liên quan nhất định, giống như cuốn U du bạch thư của Phương Minh Viễn nếu muốn chuyển hóa thành một trò chơi thì không phải là không thể. Vì vậy tác giả truyện tranh kiêm cả biên kịch trò chơi cũng không có gì là quá thần kỳ, Phương Minh Viễn có biết sáng tác kịch bản cho trò chơi hay không thì phải xem hắn có tài năng thiên bẩm hay không. Và phải xem tác phẩm này của hắn có phải là để thử nghiệm không. Thật lòng mà nói để làm nên trò chơi này không khó, cái khó nhất chính là nghĩ ra ý tưởng về nó.
Cạnh tranh trong giới trò chơi ở Nhật không kém gì trong giới truyện tranh mặc dù công ty Enics là một trong những công ty hàng đầu về mảng này nhưng vị trí này cũng chưa hẳn là bền vững bởi vì chuyện một công ty mới thành công nhờ một phần mềm trò chơi thành công ở Nhật cũng không phải là chuyện hiếm.
Không ngừng tìm ra những trò chơi mới lạ là một cách không thể thiếu để duy trì sức mạnh. Trò chơi buble có thể nói là già trẻ đều chơi được, không có bất cứ giới hạn nào về tuổi tác, giá thành khá thấp, khi tung ra nếu có thất bại thì căn bản không làm tổn hại gì đến thực lực của công ty lại có thể thiết lập quan hệ tốt với Phương Minh Viễn đúng là nhất cử lưỡng tiện. Hơn nữa khả năng lỗ vốn của trò chơi buble không có gì đáng sợ, chỉ cần nó được thị trường chấp nhận bằng một phần mười rubic của Nga thì cũng đã có một khoản lợi nhuận khổng lồ rồi.
Như thế thì làm thế nào để cho Phương Minh Viễn một khoản chia lợi nhuận hợp lý đã trở thành một câu hỏi khó giải đáp đối với cả tạp chí Thiếu niên nguyệt san và công ty Enics.
Có người đề nghị tăng thù lao cho Phương Minh Viễn, nhưng tăng thế nào và đến bao nhiêu thì thích hợp? Phương Minh Viễn trong giới truyện tranh giờ đã trở nên nổi tiếng việc này có thể kéo theo các sản phẩm khác phát triển. Hơn nữa ở Nhật tỉ lệ những người cùng thích truyện tranh và game rất cao có thể nói là cao nhất thế giới, nếu Phương Minh Viễn có thể giữ được trình độ đang có thì những khoản lợi nhuận có được trong tương lai là khó có thể ước lượng được. Chỉ nói về phương diện tiền lương cũng khó có thể đưa cho hắn một kết quả hài lòng, vậy là không những không làm Phương Minh Viễn hài lòng mà còn đưa đến cơ hội cho những kẻ thừa nước đục thả câu, đến lúc mất bò mới lo làm chuồng thì cũng khó tránh ảnh hưởng tới quan hệ của hai bên.
Đặc biệt là khi Tuần san thiếu niên còn đặc biệt phái nhân viên đến Hoa Hạ xin lỗi Phương Minh Viễn về chuyện của Keiji Koizumi càng làm cho họ đứng ngồi không yên. Nói gì đi nữa một tạp chí lâu đời và nổi tiếng thì tất nhiên sẽ có được nhân tài kiệt xuất, nhân viên biên tập của họ cũng có trình độ đồng đều hơn, hơn nữa bọn họ quyết định như vậy chắc chắn là vì đã nhìn ra được tương lai của Phương Minh Viễn, đây vô tình là một cách nhìn khác để khẳng định giá trị của Phương Minh Viễn. Và khi bọn họ biết được rằng Tuần san thiếu niên đã phái Aso hon Kagetsu, một nhân viên ngoại giao kiệt xuất đi xin lỗi Phương Minh Viễn thì lãnh đạo Thiếu niên nguyệt san đều thống nhất ý kiến rằng không thể để Tuần san thiếu niên cướp đi miếng mồi ngon này được. Như vậy, hành động này của Tuần san thiếu niên vô tình là một yếu tố dẫn đến việc đưa ra quyết sách nhanh chóng của lãnh đạo công ty Enics.
- Minh Viễn, đại khái sự việc là như vậy!
Miyamoto mang vẻ mặt áy náy đứng dậy cúi đầu xin lỗi:
- Dây dưa kéo dài thời gian như vậy thật là xin lỗi!
Phương Minh Viễn vuốt mũi ra chiều suy nghĩ, hắn bây giờ đối với việc khom lưng cúi đầu của người Nhật cũng đã có chút ít thích ứng. Ai bảo Aso hon cứ suốt ngày xuất hiện trước mặt hắn tự nhiên thời gian lâu rồi hắn không quen cũng phải quen. Nhưng hắn thật sự không ngờ, hành động của Tuần san thiếu niên đã vô tình làm cho sự hợp tác của mình với Thiếu niên nguyệt san và công ty Enics tiến triển nhanh hơn. Nhưng hắn cũng không cho rằng việc này lãnh đạo Tuần san thiếu niên lại không nghĩ tới. Thông thường mà nói nhận được đánh giá cao từ một người khác là một chuyện tốt, nhất là có thể từ đó mà đạt được một số lợi ích thì không có gì có thể tốt hơn được nữa. Tuần san thiếu niên đối với mình càng coi trọng thì Thiếu niên nguyệt san tất nhiên sẽ càng coi trọng hơn, đến một mức độ nhất định thì e rằng kẻ nhận được lợi ích lớn nhất là mình sẽ không tránh khỏi có một số tình cảm đặc biệt với Tuần san thiếu niên. Đến lúc đó, họ yêu cầu hợp tác, có tình có lý, mình cũng khó mà có thể từ chối.
Phương Minh Viễn tưởng tượng rồi không kìm nổi nở một nụ cười, cái này cũng chẳng có gì, bây giờ mới là năm 88 cách thời điểm mình chết tận 20 năm tất cả những gì mình ghi lại được cả truyện tranh, phim hoạt hình, game, thậm chí cả các sự kiện về văn hóa, chính trị có thể tùy ý đưa đại một cái cho Tuần san thiếu niên đều có thể khiến bọn họ rất đắc ý còn giúp mình kiếm bộn tiền. Mình hà tất phải vì chuyện này mà lo lắng.
Tô Ái Quân ngồi bên cạnh trong lòng ngổn ngang phức tạp nhìn Phương Minh Viễn, đứa bé gặp tình cờ trên tàu hỏa giờ đã trở thành một cậu thiếu niên. Tuy anh ta biết trước rằng hắn là một người thân thủ bất phàm nhưng dù thế nào anh ta cũng không ngờ được rằng vừa mới kéo màn che xuống đã làm cho người ta hoa mắt đến vậy. Nhờ hưởng phúc của Phương Minh Viễn, Tô Ái Quân đối với giới truyện tranh Nhật cũng hiểu được không ít, đối với Tuần san thiếu niên và công ty Enics công ty đỡ đầu cho Thiếu niên nguyệt san thêm quen biết sâu sắc. Có thể làm cho hai bên đấu đá giành lấy mình, có thể nói sự ưu tú của Phương Minh Viễn không còn gì để ngi ngờ nữa.
- Ông Miyamoto, nói thật lòng cháu bây giờ đang rất háo hức muốn biết món quà mà ông đem đến cho cháu sẽ là gì?
Phương Minh Viễn tươi cười nói.