Trùm Tài Nguyên

Quyển 2 - Chương 91: Ở lại




Trên khuôn mặt Fujimoto và Sosutsuri đều lộ ra vẻ vui mừng, có câu này của Phương Minh Viễn, ít nhất mâu thuẫn giữa Tuần san thiếu niên và Phương Minh Viễn giờ đã là quá khứ. Vậy là nhiệm vụ được giao trước khi đến Hoa Hạ xem như là hoàn thành, chuyến đi đến thị trấn Hải Trang xa xôi này xem như không uổng công. Aso hon Kagetsu xuất binh quả nhiên mã đáo thành công, gần như không phải tốn chút công sức nào đã đạt được mục đích. Bọn họ cảm tuy chỉ là một đứa trẻ nhưng nếu Phương Minh Viễn đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ không để bụng đến chuyện đã qua, dù không biết vì sao.

Aso hơi nhướng mày lên, cô ta cũng nhận thấy rằng lời nói của Phương Minh Viễn là lời tâm huyết chứ không hề giả dối, nhưng dễ dàng đạt được mục đích như vậy thì những tình huống cô ta nghĩ trước khi đến đây coi như phí công, điều này làm cô không khỏi có cảm giác thất vọng, nó tựa như cảm giác khi mình cố hết sức tung một cú đánh nhưng lại đánh trúng một đống bông, rất khó chịu!

Thật ra những lời nói ban nãy của Phương Minh viễn đều là chân thành. Thật lòng sự phẫn nộ của Phương Minh Viễn đối với Keiji Koizumi còn kém xa so với sự căm phẫn mà hắn dành cho Tôn Lam. Người Nhật Bản thế nào, kiếp trước hắn đã hiểu quá rõ, vì vậy cho dù bọn họ có giở ra chiêu thức bỉ ổi gì cũng đều nằm trong sự tính toán của Phương Minh Viễn. Một đất nước nhờ bội ước mà giàu có thì người dân của nó có làm ra những trò bỉ ổi đến thế nào cũng không có gì là ngạc nhiên, nhưng đối với bọn Hán gian thì Phương Minh viễn không bao giờ tha thứ.

Hơn nữa, đúng như Aso hon Kagetsu nói tờ hợp đồng đó chỉ là Keiji và Tôn Lam tự ý soạn ra chứ không phải là ý của Tuần san thiếu niên. Phương Minh Viễn cho rằng hành động đó đối với Tuần san thiếu niên chỉ có hại chứ không có lợi, mà cũng chỉ có tên Keiji Koizumi ngu xuẩn xem trọng cái lợi trước mắt mới làm như vậy. Một nhà xuất bản truyện tranh tất nhiên cần phải lôi kéo những tác giả đã thành danh về tạp chí mình, tuy nhiên đối với những tác giả mới cũng cần phải thật tâm đối đãi, nếu cứ bòn rút lợi nhuận của họ thì cuối cùng chính Tuần san thiếu niên cũng chẳng có tương lai.

Phương Minh Viễn thật sự cũng không muốn chôn chân mãi ở Thiếu niên nguyệt san, có thêm một chọn lựa dù sao cũng tốt hơn.

Hơn nữa trong giới truyện tranh và phim hoạt hình Nhật Bản Tuần san thiếu niên có ảnh hưởng rất lớn mà Thiếu niên nguyệt san còn kém xa, vì vậy đối với hắn mà nói nếu giữ được mối quan hệ tốt với tạp chí này thì cũng không có gì là xấu, vì thế Phương Minh viễn không dại gì mà gây ấn tượng xấu với mấy người Aso hon Kagetsu để bọn họ có cơ hội ly gián mình với Tuần san thiếu niên. Thật lòng mà nói Phương Minh Viễn bây giờ cũng là một ngôi sao đang lên trong giới truyện tranh Nhật Bản, những tạp chí chú ý đến hắn ngày càng nhiều, đợi sau khi xuất bản thêm cuốn “Thợ săn” thì hắn tin rằng hắn có thể có một cuộc sồng nhàn tản.

Nếu như Thiếu niên nguyệt san không đủ sức níu giữ hắn lại thì đó là một đòn đả kích mạnh mẽ vào xự phát triển của chính tạp chí. Thông thường, một khi đã hợp tác với một tạp chí nào đấy chỉ cần quá trình hợp tác vui vẻ và tạp chí đảm bảo được lợi ích cho tác giả thì hầu hết sẽ tiếp tục hợp tác. Đối với một tác giả thì hoàn cảnh ổn định để tập trung sáng tác là điều rất quan trọng, bọn họ không muốn lãng phí thời gian và sức lực tranh cãi về những chuyện khác. Tất nhiên cũng có trường hợp một số tác phẩm không hợp với tạp chí này nên họ phải đầu quân cho tạp chí khác, ví dụ vào một ngày bỗng nhiên tác giả dâng trào cảm xúc sáng tác ra một tác phẩm nào đó tất nhiên nó sẽ không thích hợp để xuất bản tại Tuần san thiếu niên hay Thiếu niên nguyệt san.

Nếu nội bộ không rõ ràng, tác giả tất nhiên sẽ hoài nghi nhà xuất bản, mà ở trong giới truyện tranh Nhật Bản cạnh tranh rất khốc liệt, tuy số lượng nhà xuất bản không nhiều nhưng nếu nói về những nhà xuất bản lớn trong cả nước thì cũng có đến mười mấy nhà, còn nổi tiếng ở trong vùng thì còn nhiều hơn. Điều này đối với những tạp chí mới thành lập như Thiếu niên nguyệt san vô tình không phải là chuyện hay. Vì vậy Phương Minh viễn cho rằng chỉ cần mình không quá tham lam thì vì để giữ chân tác giả, Thiếu niên nguyệt san chắc chắn sẽ đối đãi với mình tốt hơn.

Nghĩ đến đây, trong đầu Phương Minh viễn bỗng nhiên xuất hiện một câu hỏi, trò chơi Bubble chẳng phải là mình đã đưa cho Miyamoto được một thời gian rồi sao, sao đến bây giờ mà vẫn chẳng có chút tin tức gì? Cứ cho là công ty Enics không ưng ý loại trò chơi đó nhưng Phương Minh Viễn cũng đã trao quyền cho Miyamoto liên hệ với những công ty khác, sao đến giờ mà một dòng tin cũng không thấy?

Mấy ngày hôm nay. Trước là quán cơm, sau là thành phố, lại mới ra lò một sản phẩm mới khó khăn lắm mới có được chút tiếng tăm, chính hắn cũng đang bận thi giữa kỳ và còn phải vẽ bản thảo, bận đến nỗi chân gần như không chạm đất, vì vậy hắn cũng quên bẵng truyện này, nếu không phải có sự xuất hiện của Aso hon Kagetsu thì chắc hắn cũng không nhớ rằng hắn còn một chuyện chưa giải quyết xong.

Aso nhìn Phương Minh Viễn, chỉ mới mười ba tuổi mà đã chen chân được vào giới truyện tranh Nhật Bản thì nhất định phải là một thiếu niên có thành tích đáng ngạc nhiên rồi, điều đó làm cô ta không thể không có chút tò mò. Một mảnh đất còn nghèo nàn như Hoa Hạ sao lại có thể xuất hiện một tác giả truyện tranh thiên tài như vậy?

Thiên tài, hoàn toàn xứng đáng! Ít nhất là trong trí nhớ của Aso, đến bây giờ trong giới truyện tranh Nhật Bản chưa có một tác giả nào chỉ mới học trung học mà đã có một tác phẩm kiệt xuất như vậy, hơn nữa lại là lần đầu tiên sáng tác. Theo thời gian, Aso tin rằng hắn chắc chắn sẽ thành danh ở Nhật Bản!

Như vậy, một thiên tài đã bị tên Keiji ngu xuẩn đem dâng cho Thiếu niên nguyệt san, làm cho Tuần san thiếu niên mất đi một nhân vật ưu tú mà lại là một nhân vật ưu tú nhỏ tuổi nhất từ trước đến nay. Nếu không Tuần san thiếu niên chỉ cần dựa vào mình hắn cũng có thể thu hút thêm vô số những độc giả trẻ tuổi.

Thông qua lần tiếp xúc này, Aso thấy rằng PhươngMinh Viễn so với những bạn cùng lứa tuổi thì chín chắn và tự tin hơn nhiều. Dù tiếp chuyện với những người lớn tuổi hơn, lại là người nước ngoài nhưng hắn còn bình tĩnh hơn cô giáo hắn thậm chí là hơn cả thầy hiệu trưởng.

- Không thể cứ như vậy mà rời Hoa Hạ, người thiếu niên này chắc chắn sẽ còn tạo ra một kỳ tích lớn lao hơn nữa.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Aso hon Kagetsu.