Trùm Tài Nguyên

Quyển 2 - Chương 82: Sức mạnh của dư luận




Trong mấy ngày kế tiếp, tin tức được mọi người lan truyền nhanh chóng, khắp mọi ngóc ngách huyện Bình Xuyên đều đề cập đến chuyện của nhà họ Phương.

Thứ nhất, nghe nói rằng nhờ phó cục trưởng Chu Đại Quân ở giữa thúc đẩy, nhà họ Phương cùng với cục cảnh sát mới chính thực đạt được hiệp nghị, chi một năm hai trăm ngàn tệ thuê một kho hàng của cục cảnh sát để buôn bán trong thị trấn. Tuy hiệp định thông qua ở huyện không thuận lợi đến như vậy. Một số bộ phận lãnh đạo huyện cũng có phê bình kín đáo, cho rằng cục cảnh sát có chút không phù hợp với quy định của pháp luật.

Nhưng tại cuộc họp, cục trưởng Quan Duyệt Võ huyện Bình Xuyên đã duyệt kinh phí cho cục cảnh sát, đồng thời, sau khi nhóm biểu quyết đều thông qua cùng với tình hình trị an của thị trấn trong hai năm tới, những người có ý khác với lãnh đạo huyện cũng đều không nói nên lời.

Cùng với việc thâm nhập không ngừng của chính sách cải cách, số cư dân trong huyện vài năm gần đây đang tăng rõ rệt, hơn nữa mỗi ngày đều có nhiều nông dân và người bên ngoài ra vào thị trấn, tạo nên áp lực nặng nề đối với trị an. Nhưng mấy năm qua tài chính của huyện chi cho cục cảnh sát chẳng những không tăng lên mà ngược lại còn nợ một khoản đáng kể. Điều này khiến cho cục cảnh sát mấy năm nay không thể mua thêm đồ trang bị, tiền phí phá án đều phải giảm, theo lời của Quan Duyệt Vũ, hiện tại trong cục cảnh sát ngay cả tiền xăng cũng túng thiếu nên ngay cả việc đi lại thôi cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Vì thế tiếng oán trách của người dân huyện Bình Xuyên đã nổi lên. Nếu trong huyện căn bản vẫn không thể giải quyết được khủng hoảng tài chính của cục cảnh sát thì cục cảnh sát cũng chỉ có thể đem kho hàng cho nhà họ Phương thuê để giải tỏa áp lực tài chính. Nếu không, khi lãnh đạo Ủy Ban Nhân Dân huyện đưa công văn mời họp xuống, không phải cục cảnh sát không đến chỉ là vì huyện không thể cung cấp chi phí vận chuyển cho cục cảnh sát! Quan Duyệt Vũ như vậy lại chịu oan! Trong cuộc họp, Quan Duyệt Vũ liên tiếp vỗ bàn mấy lần, ngoài việc huyện nợ kinh phí trang bị vẫn là nói đến việc không thể quan tâm đầy đủ cho gia đình của những cảnh sát hi sinh vì nhiệm vụ. Nói liên tục chừng nửa tiếng, không ít lãnh đạo tham dự hội nghị sắc mặt đều biến xanh.

Chủ tịch huyện ngược lại không hề gì. Mặt không đổi sắc lắng nghe, dù sao cũng không liên quan tới ông ta, mọi thứ cũng không phải đổ hết lên đầu ông ta được. Nhưng một số lãnh đạo của huyện khác lại giống như đang ngồi trên đống lửa. Nếu thừa nhận với công chúng, huyện không có tiền cung cấp cho sở cảnh sát đi lại nên không thể đảm bảo hoàn cảnh trị an, chẳng phải là đánh thẳng vào mặt chính phủ sao, có thể thu thuế lại không thể cam đoan bảo đảm cho an toàn của người dân, mọi người sẽ nghĩ như thế nào? Nếu lan truyền đến tai của cấp trên, những người lãnh đạo đó sẽ nghĩ như thế nào?

Nhưng khiến huyện lại không muốn thất thu khoản tiền trước mắt này! Thu nhập tài chính của huyện Bình Xuyên vài năm đều là thiếu hụt. Hướng đi của một khoản tiền rất rõ ràng vậy một khoản tiền lớn đó đã rơi vào túi ai? Ai lại nguyện ý bỏ qua miếng thịt béo kia. Ngốc mới không ham, cho nên không có một vị lãnh đạo nào dám đứng ra nhận lãnh.

- Việc cục cảnh sát cho thuê kho chứa, tuy có chút khó nghe và cũng khiến những người đang ngồi tại đây có hơi mất mặt nhưng vẫn tốt hơn việc cảnh sát vì thiếu tài chình mà thu tiền phạt loạn xạ. Nếu như huyện thật sự không có cách nào giải quyết được vấn đề tài chính cho sở cảnh sát thì cứ theo ý cục trưởng mà xử lý. Trị an của huyện không thể làm qua loa được, nó liên quan đến an toàn sinh mạng và tài sản của người dân.

Chủ tịch huyện cuối cùng cũng vỗ bàn, chẳng những thông qua, chấp nhận lời đề nghị của cục trưởng Duyệt Vũ mà còn chuyển một trăm ngàn do chủ tịch huyện nắm giữ cho cục cảnh sát, để cải thiện vấn đều khó khăn tài chính.

Tin tức này truyền ra. Người dân huyện Bình Xuyên đối với Lý Đông Tinh và Quan Duyệt Vũ lòng cảm kích ngày càng tăng. Sau khi radio và TV dần dần xuất hiện trong các gia đình thì tầm mắt hạn hẹp của người dân huyện Bình Xuyên cũng dần mở rộng, thậm chí đối với tình hình của các huyện, tỉnh thành khác cũng không phải hoàn toàn không biết. Hiện tượng cảnh sát loạn thu phí tiền phạt cũng không hiếm thấy, tin tức trên TV cũng nhắc tới nhiều lần, Trung Ương cũng như Ủy Ban Nhân Dân tỉnh các nơi đối với hành vi này luôn cấm nhưng vẫn không dứt.

Cho nên, hiện tại chủ tịch huyện và trưởng cục cảnh sát thà cho thuê kho chứa của cục để tăng thêm thu nhập tài chính chứ không cho phép xuất loạn thu phí tiền phạt trong khu vực. Một chủ tịch huyện và một cục trưởng thật tốt như vậy, đã vì dân giải quyết vấn đề khó khăn và đạt được lòng dân, nếu không ủng hộ bọn họ thì còn ủng hộ ai bây giờ?

Thứ hai, nghe nói giám đốc trung tâm thương mại huyện Bình Xuyên Vương Đắc Bảo, bởi vì trong khách sạn đã tùy tiện chửi bới thành ý thuê mướn để kinh doanh của ông chủ nhà họ Phương nên bị nhà họ Phương bắt thóp. Hơn nữa, những điều kiện cho thuê Vương Đắc Bảo đưa ra cho Phương Bân đều bị người khác biết được, những người có ý kinh doanh đều trách móc Vương Đắc Bảo tham lam và đem những chuyện khó hiểu giải thích cho người xung quanh nghe. Người nghe đều mắng Vương Đắc Bảo không dứt. Thêm vào một phần nội dung trong đó, công nhân viên chức đang bị nợ lương đều cùng nhau ra mặt. Trong lúc nhất thời, ở huyện Bình Xuyên, Vương Đắc Bảo đang trở thành một con chuột trên phố bị mọi người đuổi đánh.

Thứ ba, nghe nói rằng nhà họ Phương không chỉ muốn mở quán ăn ở trong thị trấn mà còn đem bánh canh đầu cá phát triển rộng ra, hơn nữa còn muốn mở cửa hàng ngay trong huyện. Hiện giờ đang cùng với phòng cảnh sát và phòng dân chính thương lượng, bọn họ đang tính là ngoại trừ người quản lý và phụ trách là người ngoài ra, còn lại thân nhân của những người quân nhân đã hi sinh vì nhiệm vụ thì đảm đương công việc, tiền lương lại cao nhất trong huyện. Nghe nói, nếu mà làm tốt thì ngoài tiền lương ra còn có tiền thưởng tới tận hai trăm hay ba trăm tệ gì đó.

Tiền lương cao như vậy, đều khiến nhiều người ở huyện Bình Xuyên động lòng, hâm mộ không ngừng. Đồng thời, ấn tượng tốt của mọi người đối với nhà họ Phương lại tăng lên gấp bội. Người chứ không phải cỏ cây, sao có thể vô tình được. Đối với những người vì nước, vì dân, vì nhiệm vụ đã hi sinh và thân nhân những quân nhân đã mất thì người dân vẫn luôn tôn kính, nhưng trong những năm bần cùng này, mọi người đều hữu tâm vô lực. Nhà họ Phương đã vì gia đình người đã mất trả lương cao như vậy, trong mắt mọi người chính là biểu đạt đúng thiện ý của bọn họ, dùng phương thức này hỗ trợ những người đáng thương nhưng cũng đáng kính này. Cho dù thế nào, quan hệ gia đình ra sao mà trả lương cao trong công ty như vậy, việc này càng khiến người ta chấp nhận.

Nhà họ Phương còn chưa mở cửa mà tin tức trong huyện Bình Xuyên tạo thành lời bàn tán, khiến mọi người kính trọng nhà họ Phương đã cống hiến một phần sức lực vì những gia đình này.