Thật ra suy nghĩ này Phương Minh Viễn đã có từ lâu. Trong xã hội này vẫn còn vài món nợ ân tình trong đó có cả bộ đội và cảnh sát, cũng có một số loại người có tinh thần đoàn kết nhất, trong đó cũng bao gồm cảnh sát và bộ đội. Bọn họ còn có chung một đặc điểm nữa đó chính là vì tổ quốc mà tận lực có điều một bên là đối nội, một bên là đối ngoại.
Cảnh sát thì không cần nói nữa, nếu có quan hệ tốt với bọn họ thì dù bạn làm bất cứ ngành nghề nào cũng sẽ giảm đi vô số phiền phức.
Còn bộ đội, nếu bạn có mối quan hệ tốt thì sự nghiệp của bạn như được chắp thêm đôi cánh. Đây lại là năm 88, thời điểm này còn cách xa với thời gian quân đội bị tách ra khỏi lĩnh vực thương nghiệp, trong tay họ có một nguồn tài nguyên vô cùng lớn lao. Hơn nữa cùng với sự phát triển của Hoa Hạ, các thành phố không ngừng mở rộng, những nơi trước đây ở ngoại thành vốn thuộc quân doanh sẽ trở thành khu đất được thương gia săn lùng nhiều nhất. Vả lại các ý tưởng của Phương Minh Viễn cần rất nhiều sự ủng hộ của quân đội, vừa rồi có thể thúc đẩy đúng lúc nên mới có thể tạo lập mối quan hệ trước với họ, đây có thể nói là một điều chỉ có lợi chứ không hại. Dù sao Phương Minh Viễn cũng không có ý định lợi dụng quân đội và cảnh sát vào những chuyện xấu, hắn chỉ muốn trở thành nhân vật điển hình trong việc dùng quân đội và cảnh sát mà thôi.
Trong những năm tháng hòa bình, quân đội và cảnh sát cũng là những ngành nghề nguy hiểm nhất, việc giải quyết vấn đề sắp xếp cho gia quyến của những người hi sinh luôn là vấn đề chính phủ đau đầu nhất. Nếu mình sắp xếp họ vào làm việc ở nơi của mình thì cũng sẽ có được một quan hệ tốt với chính quyền địa phương, lợi vô số đường, có thể nói là một mũi tên trúng ba đích! Một mặt có thể giúp đỡ người khác, một mặt có thể tăng thêm sự bảo vệ cho mình có gì mà không làm chứ?
Hơn nữa việc này còn có thể làm tăng thêm uy tín và ảnh hưởng của Chu Đại Quân ở huyện Bình Xuyên, đối với nhà họ Phương mà nói đây là một việc vô cùng tốt.
Chu Đại Quân và Tiền Lỗ Sinh đâu biết được trong đầu Phương Minh Viễn lại còn có vô số những quanh co như thế. Bọn họ chỉ biết rằng cho đến nay cục cảnh sát của bọn họ đã lực bất tòng tâm với gia quyến của những người đã hy sinh vì nhiệm vụ. Cuộc sống của bọn họ ngày càng đi xuống, có không ít người đã rơi vào cảnh cùng quẫn, áp lực của chính quyền cũng không hề nhỏ, kinh phí cho việc đảm bảo an ninh trật tự còn không đủ nói gì đến giúp đỡ bọn họ. Nếu Phương Minh Viễn có thể sắp xếp công việc cho họ rõ ràng là đã giúp họ một việc vô cùng lớn.
- Minh Viễn, những người này chủ yếu đều là mẹ góa con côi, tuổi tác cũng đã xấp xỉ ba bốn mươi rồi, quán cơm của cháu có thể nhận nhiều người như vậy không?
Chu Đại Quân ngập ngừng hỏi. Mặc dù chưa từng làm về lĩnh vực ăn uống nhưng ông ta cũng biết trong những quán ăn bây giờ phục vụ chủ yếu là những cô gái trẻ đẹp như vậy khách mới hay lui tới để ngắm nhìn. Đối với những quán ăn cao cấp lại càng phải như vậy, e rằng cũng chỉ có những ngề dọn dẹp vệ sinh và làm bếp là có thể giao cho bọn họ, nhưng cái quán cơm này đâu cần nhiều người như vậy?
- Không phải là ở đây!
Phương Minh Viễn cười nói:
- Đợi một thời gian nữa cháu định mở thêm một quán ăn ở Bình Xuyên, dự kiến cần khoảng năm sáu chục người. Cháu có thể đảm bảo cho các chú ba mươi người. Còn về lương cháu đảm bảo sẽ cao hơn trung bình của các ngành nghề trong huyện Bình Xuyên, nhưng nghề này có hơi vất vả phải chịu thương chịu khó. Nếu làm tốt sau này còn có thể phát triển hơn nữa.
- Cái này cháu không cần nói, lương của quán ăn nhà cháu ở thị trấn Hải Trang là cao nhất trong thị trấn, chú tin là lên huyện cháu cũng sẽ không bạc đãi bọn họ, nhưng chú vẫn không hiểu thế nào gọi là siêu thị?
Chu Đại Quân khoát tay nói với Phương Minh viễn. Đối với đạo đức của Phương Minh Viễn ông ta có thể tin 120%. Sống cùng với nhà họ Phương lâu như vậy chỉ nghe nói nhà họ Phương tăng lương cho người làm chứ chưa từng nghe nói họ cắt xén lương của nhân viên bao giờ. Vả lại những người làm việc ở nhà họ Phương người nào cũng có lương cao nhất so với những người làm cùng nghề trong thị trấn.
Phương Minh Viễn đành phải giải thích lại một lần nữa, lúc đó Chu Đại Quân mới hiểu ra vấn đề:
- Thế chẳng phải là người bán hàng trong các cửa tiệm sao? Đây đúng là một việc rất tốt! Mưa không đến mặt, nắng không đến đầu, nói thật cái này còn không mệt bằng làm ở nhà máy dệt, ở đó ồn đến nỗi họ còn chẳng nghe thấy người trước mặt mình nói gì, như thế chẳng phải là càng khắc nghiệt hơn sao? Hơn nữa lại có thể làm việc đúng giờ, thuận tiện cho việc chăm sóc gia đình con cái. Chỉ cần cháu trả lương cao, không nợ lương thì khó nhọc cũng không thành vấn đề.
- Đúng vậy, cục trưởng Chu nói rất có lý, gia quyến của những người bạn chiến đấu hi sinh của chúng tôi có rất nhiều người làm trong nhà máy dệt và nhà máy cơ giới, mấy năm nay các nhà máy trong huyện sản xuất bị đình trệ chỉ trả có 80% lương mà có khi còn nợ lại đến hai ba tháng. Dịch vụ y tế thì không cần nói rồi hai ba năm chẳng có cơ hội được nhìn thấy. Có mệt có khổ nữa bọn họ vẫn có thể làm được, chỉ cần đảm bảo được thu nhập cho họ!
Tiền Lỗ Sinh đứng bên cạnh nói.
- Chỉ cần bọn họ chăm chỉ, một tháng có thể được từ hai trăm đến ba trăm nhân dân tệ. Chỗ cháu không tính theo tháng mà tính theo hiệu quả công việc, càng làm việc tốt càng được nhiều lương! Nhưng còn về dịch vụ y tế bây giờ cháu vẫn còn chưa thể đảm bảo được.
Sự hứa hẹn của Phương Minh Viễn làm cho Chu Đại Quân và Tiền Lỗ Sinh sáng cả mắt. Một tháng hai ba trăm nhân dân tệ xấp xỉ bằng lương của những công nhân lâu năm trong các nhà máy cỡ vừa và cán bộ trung cấp ở các cơ quan trong huyện rồi. Không có dịch vụ y tế thì cũng chẳng sao, mỗi tháng bớt ra một chút tiền lương cũng đủ rồi.
- Minh Viễn, nếu cháu đã cần đến năm sáu chục người hay là nhận hết người chỗ chú đi, tránh việc những người trong cục lại tranh nhau.
Chu Đại Quân dựa vào mối quan hệ tốt với nhà họ Phương hùng hồn nói. Nếu có thể có việc cho ngần ấy người thì uy tín của ông ta trong cục tất nhiên sẽ tăng lên vài phần. Nếu có thể sắp xếp ổn thỏa cho những góa phụ ấy thì những chiến hữu của những người hy sinh trong cục sẽ nể trọng ông ta hơn.
Bác nữa.
Chu Đại Quân và Tiền Lỗ Sinh cứng miệng, tuy trong lòng không muốn nhưng bọn họ không thể không công nhận lời Phương Minh Viễn nói rất có lý. Những người này chỉ là công nhân bình thường, tố chất có hạn làm công việc bán hàng thì có thể được chứ để họ đi quản lý một cửa tiệm mấy chục nhân viên thì chắc chắn là không được rồi. Nhà họ Phương đâu có phải là làm từ thiện, họ còn phải kiếm tiền, giúp họ một tay thì còn được chứ một tiệm lớn như vậy mà giao vào tay người không có kinh nghiệm quản lý thì là chuyện không thể. Đừng nói là Phương Minh viễn không chịu, đến cả Chu Đại Quân cũng không thể chấp nhận được. Ông ta luôn cầu mong cho siêu thị của Phương Minh Viễn làm ăn phát đạt như vậy mới có thể lo cho gia quyến những người đã hy sinh vì nhiệm vụ, nếu khai trương siêu thị vào năm 80 thì Chu Đại Quân không phải sầu lo về chuyện gia quyến của những người bạn của ông đã hi sinh nữa.
- Siêu thị của cháu, quản lý và nhân viên tài chính cần bao nhiêu người? Hay là cho bọn chú thêm vài người nữa đi.
Chu Đại Quân vẫn không chịu bỏ cuộc.
Một nơi tốt như vậy có thể sắp xếp cho vài người nữa thì áp lực cho tài chính của cục sẽ giảm đi nhiều, như thế tất nhiên là phải tranh thủ rồi.
- Đúng vậy, theo tính toán thì cần khoảng mười người nhưng cháu muốn lấy thêm người bên quân đội.
Câu trả lời của Phương Minh Viễn làm cho bọn họ ngẩn ra. Mấy năm nay đang còn chiến tranh, năm nào Bình Xuyên cũng có không ít người hy sinh hoặc bị thương tật, tuy chính phủ cũng đã có trợ cấp nhưng ngần ấy đối với một gia đình quả là quá ít không khác gì đem muối bỏ bể. Chu Đại Quân có thể tranh cướp với người khác chứ nếu là bên quân đội thì ông ta làm sao có thể mở miệng được. Nếu làm vậy người khác sẽ chửi rủa ông.
- Vậy thì thôi. Vậy xem như chúng ta đã thương lượng xong, ba mươi người không được bớt đấy!
Chu Đại Quân vẫn không yên tâm dặn lại.
- Bác Chu, thực ra bác cũng không cần lo lắng việc phân cho ai và không nên phân phân cho ai. Bác chỉ việc thông báo cho bọn họ, đến lúc cần bên cháu sẽ phỏng vấn bọn họ. Chỉ cần đạt tiêu chuẩn cháu chắc chắn sẽ lấy đủ ba mươi người.
Phương Minh viễn chốt lại.
Chu Đại Quân và Tiền Lỗ Sinh lập tức giơ tay ra, Phương Minh Viễn nhìn bọn họ:
- Đây là kiểu gì vậy?
- Đạt tiêu chuẩn!
Cả hai cùng đồng thanh kêu lên.
Chu Đại Quân lên xe, nét vui mừng còn lộ rõ trên mặt, Tiền Lỗ Sinh sau khi cảm ơn cũng đã dắt mấy tên tóc vàng đi rồi, chỉ nhìn thấy trong ánh mắt của Phương Minh Viễn ẩn chứa những ánh nhìn lấp lánh.
- Cậu Phương, tôi xin thay mặt những chiến hữu đã hy sinh cảm tạ cậu!
Trần Trung đột nhiên cảm ơn Phương Minh Viễn theo kiểu nhà binh, trịnh trọng nói. Vừa nãy khi Phương Minh Viễn và Chu Đại Quân nói chuyện không để ý rằng có Trần Trung ở phòng bên cạnh, cùng ngồi đó tất nhiên bọn họ đều nghe hết câu chuyện.
Phương Minh Viễn chần chừ một lát không biết nên làm gì, đành cười cười rồi nói:
- Anh Trần, không cần phải khách sáo như vậy. Nếu bên anh có người phù hợp có thể giới thiệu cho em vài người. Bên em không thể cho họ giàu có nhưng đảm bảo cuộc sống sinh hoạt thì có thể được. Có thể vì những người như vậy mà dốc chút sức lực em cũng cảm thất rất vui.
Phương Bân đứng một bên nhếch mép, trong lòng không khỏi lo lắng, đãi ngộ cao như vậy không biết siêu thị còn lại được bao nhiêu lời, thật là làm người ta lo lắng. Nhưng trước mặt Chu Đại Quân và Trần Trung anh ta cũng không tiện hỏi nếu không sẽ làm mất mặt Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn vỗ vai Trần Trung nói:
- Anh có biết lái xe không, nếu không biết thì tìm một nơi nào đó học đi.
Phương Bân đứng một bên bất giác nói một cách vui vẻ:
- Minh Viễn, Trần Trung bây giờ là phó đội trưởng đội xe của hợp tác xã thu mua, cháu còn phải hỏi anh ta có biết lái xe hay không nữa sao!
- Thế thì tốt quá!
Phương Minh Viễn vui mừng nói.
Cũng đến lúc cần mua một chiếc xe rồi.