Trùm Tài Nguyên

Quyển 2 - Chương 71: Tham lam cũng phải tùy đối tượng




Lúc này hai chú cháu Phương Bân và Phương Minh Viễn đang đứng trước cửa tòa lầu, đang bàn tính chuyện quay về hay là tìm địa điểm ngồi chờ một chút.

- Chú Út, xem quanh đây có chỗ nào ngồi chờ được không?

Phương Minh Viễn rất quan tâm đến anh chàng Trần Trung xuất thân từ Vạn Tuế Quân này, hơn nữa, nghe ý của Phương Bân là uy tín của Trần Trung trong sáu người kia cũng rất cao, nếu có thể thu phục được Trần Trung, vậy năm người kia tự nhiên cũng giải quyết xong. Đây là nhóm bảo vệ đầu tiên của chính mình nên Phương Minh Viễn rất xem trọng họ, sau này sản nghiệp của nhà họ Phương xây dựng xong sẽ chịu trách nhiệm quan trọng về việc xây dựng khung sườn của hệ thống bảo an.

- Nơi này…

Phương Bân cảm thấy hơi khó xử, anh ta cũng không rõ lắm, lúc anh ta nhìn xung quanh, nhìn đến góc lầu bèn nhìn thấy Trần Trung.

- Ha, anh ta đến đây rồi, cháu xem đi, đúng là Trần Trung rồi.

Nhìn theo hướng Phương Bân chỉ, Phương Minh Viễn thấy một người thanh niên cao khoảng một mét tám bước nhanh về phía mình, tướng mạo có vẻ thật thà chất phác. Anh ta không phải to lớn theo kiểu vạm vỡ, nhưng lại làm người ta có cảm giác mạnh mẽ, khôn ngoan. Chỉ nhìn anh ta nện từng bước chân, đã khiến cho Phương Minh Viễn cảm giác như một con báo dạo quanh lãnh địa của nó. Đi không quá nhanh, nhưng bước đi đầy sức mạnh, dường như lúc nào cũng có thể nhảy đến vồ lấy những con thú dữ khác. Phương Minh Viễn không khỏi âm thầm gật đầu.

Từ lúc hắn tái sinh đến nay, bởi vì đã trải qua kiếp trước, nên hắn vẫn không ngừng kiên trì tập thể dục, mỗi ngày gần như kiên trì tập luyện thân thể đến hai ba giờ. Nên Phương Minh Viễn so với các bạn cùng độ tuổi chẳng những vóc dáng cao mà thân thể cũng cường tráng hơn bọn chúng.

Chỉ đáng tiếc ở Hải Trang không có huấn luyện viên giỏi nào, hắn cũng chỉ có thể tự mò mẫm để tập cho thân thể thêm cường tráng. Hiện giờ nhìn thấy Trần Trung, trong lòng không khỏi nảy ra một ý nghĩ. Đàn ông ai cũng ôm một giấc mộng võ hiệp, Phương Minh Viễn cũng không ngoại lệ, tuy không mong gì đánh hay đến nỗi không có đối thủ ở Tần Tây, nhưng dù thế nào cũng muốn có khả năng tự bảo vệ.

- Ông chủ Phương, ông tới rồi.

Trần Trung đi ba bước,rối bước tiếp hai bước nữa đến trước mặt Phương Bân

- Ông muốn phỏng vấn lần thứ hai sao?

Anh ta đang vội vã muốn biết mình có thể đến làm việc trong nhà họ Phương không.

Phương Bân gật đầu, dùng ngón tay cái chỉ chỉ Phương Minh Viễn nói:

- Trần Trung, lần phỏng vấn thứ hai rất đơn giản, chỉ cần anh có thể làm hắn vừa lòng, thì không thành vấn đề.

Thật ra lúc vừa mới tới đã để ý thấy Phương Minh Viễn ở đó, trong lòng đã âm thầm suy nghĩ về thân phận của hắn. Mấy ngày qua, anh ta cũng hiểu được một ít về nhà họ Phương. Nhân vật chính trong quán ăn nhà họ Phương thật ra chỉ có hai người. Một là ông chủ Phương, Phương Bân đã phỏng vấn lúc đầu, người còn lại là cháu trai Phương Minh Viễn, hai người đó có thể quyết định mọi việc trong chuyện kinh doanh của nhà họ Phương. Còn những người khác trong nhà họ Phương, hai ông bà Phương sẽ không lo đến những chuyện vụn vặt, các anh chị em của Phương Bân đều làm việc tại nhà máy Thiết Bị cán ép Tần Tây. Xét theo tuổi tác, người thiếu niên này hiển nhiên là Phương Minh Viễn.

Phương Minh Viễn đánh giá Trần Trung từ trên xuống dưới một lúc lâu. Lúc này, đám người của lão Tam đầu trọc cũng từ phía góc lầu đi ra, thẳng về phía ba người Phương Bân.

Lão Tam đầu trọc cười, nói với Phương Bân:

- Anh chính là ông chủ Phương của quán ăn Phương Gia?

Phương Bân nhìn gã một chút, lại nhìn đám người tóc nhuộm vàng phía sau gã, không quen biết chút nào, cau mày đáp:

- Tôi đây, các anh có chuyện gì?

Lão Tam đầu trọc chỉ Trần Trung nói:

- Tôi với ông chủ Phương tất nhiên là không có gì, nhưng với y thì có.

Phương Bân nhìn thoáng qua Trần Trung, mấy người vừa nhìn thấy không giống người đàng hoàng. Nếu Trần Trung có dây dưa gì với bọn chúng, thì không thích hợp vào làm bảo vệ trong nhà họ Phương, trong lòng có chút không vui, trầm giọng hỏi:

- Giữa các anh có chuyện gì?

- Nó thiếu tiền anh Quách chúng tôi không trả, chúng tôi đến hỏi chuyện.

Một thằng tóc vàng vênh váo tự đắc nói:

- Thiếu nợ thì phải trả tiền, hoàn toàn chính đáng.

- Anh thiếu tiền của bọn chúng hả? Tiền gì? Bao nhiêu?

Phương Minh Viễn hỏi.

- Tôi thiếu chúng một ngàn hai trăm tệ, trong đó tiền lãi là bảy trăm tệ. Lúc trước vì an táng cho cha tôi mắc bệnh mất đi, bất đắc dĩ phải mượn tiền của họ.

Trần Trung giải thích.

Phương Minh Viễn gật gù. Nói như vậy, về tình hay về lý, đám tang của cha không thể qua loa được. Cũng như ở huyện Bình Xuyên, không thể đơn giản cho xong việc, nếu không, ngay cả láng giềng ở quê cũng ngầm chửi là bất hiếu. Trần Trung nếu vì nguyên nhân này mà tới chỗ anh Quách… anh Quách hả? Phương Minh Viễn trong lòng máy động, không phải là thằng cha Quách đầu to đó chứ?

- Trần Trung, chúng nói anh Quách đó có phải là Quách Lượng Quách đầu to không?

- Hừ, thằng nhóc này, sao nói hỗn thế, quý danh của anh Quách, ngươi chưa đủ tư cách gọi đến đâu.

Chưa chờ Trần Trung trả lời, mấy tên tóc vàng đã kêu lên, lão tam đầu trọc cũng không ngăn lại, hai tay khoanh trước ngực, ra vẻ đang xem hài kịch.

- Chú Út, có mang tiền trên người không?

Phương Minh Viễn không thfm phản ứng lại đám tóc vàng, quay lại hỏi Phương Bân.

- Không mang nhiều vậy đâu.

Phương Bân tìm trước tìm sau mới thấy được bảy trăm tệ. Năm nay, người ra khỏi nhà có mang theo trong người vài trăm tệ thì đều là gia đình khá giả. Như Phương Bân mang theo trong người đến mấy trăm tệ phần lớn vì đi làm, hoặc phải mua thức ăn, hoặc phải mua đồ dùng. Đám tóc vàng lập tức nhìn chằm chằm vào Phương Bân, trong ánh mắt đầy vẻ tham lam.

- Thế nào? Ông chủ Phương định ôm lấy món nợ này sao?

Lão tam đầu trọc nhìn hai chú cháu Phương Bân, mỉm cười nói.

Phương Bân lạnh lùng nhướng mày cười nói:

- Thế nào, không cho người khác trả nợ thay sao? Tôi ở huyện Bình Xuyên đã mấy ngày rồi, đâu nghe ai nói qua.

Khi anh ta nghe nói việc này có liên quan đến Quách Lượng Quách đầu to thì thật ra không cần Phương Minh Viễn ra hiệu, anh ta cũng muốn giúp Trần Trung một phen. Anh ta tuy không phải người lòng dạ hẹp hòi gì, nhưng lúc trước Quách Lượng Quách đại đầu này muốn làm chuyện xấu xa với nhà họ Phương, anh ta không quên được. Có lẽ trước kia anh ta có cân nhắc một chút vì thực lực hai bên có chênh lệch, nhưng mấy ngày nay xảy ra nhiều việc như vậy, Phương Bân cũng đã tức giận mười phần rồi.

Trong Cục cảnh sát ta có Phó cục trưởng Chu Đại Quân, trong huyện ta có Lý chủ tịch huyện Lý Đông Tinh, nếu thật sự không được ta có thể tìm Mã chủ nhiệm ở Ủy ban nhân dân tỉnh, Giám đốc sở cảnh sát Dương. Anh ta không tin nếu nhất định để ý chuyện này, Quách Lượng có thể lọt lưới trời. Không phải là thằng lưu manh ở huyện Bình Xuyên sao? Không phải có thêm vài vị lãnh đạo quan tâm đến gã sao? Chúng ta rốt cuộc muốn xem thử ai sợ ai?

Lão Tam đầu trọc cười ha hả nói:

- Ông chủ Phương sao lại nói như vậy? Thiếu nợ thì trả tiền, hoàn toàn chính đáng. Về chuyện mình trả, hay người khác trả thay, chúng tôi sao xen vào được. Nếu ông chủ Phương tình nguyện đưa tay trả tiền thay y, thì đó là phúc của y, cũng là may mắn của chúng tôi, ít ra cũng không cần suốt ngày lo lắng ra sức đuổi theo y. Dư Nhị, mày theo ông chủ Phương đi lấy tiền đi rồi quay lại đưa cho anh Quách trong tiệm. Ông chủ Phương, tôi còn có việc, không nói chuyện với ông thêm được.

Gã lại nhìn Trần Trung, mỉm cười nói:

- Xem ra người anh em Trần Trung này đã chiếm được sự xem trọng của ông chủ Phương rồi, ngày sau thăng chức cũng nhanh thôi, tôi ở đây chúc mừng anh Trần Trung trước.

Dứt lời, không chờ Trần Trung đáp lại, đã xoay người, nghênh ngang mà đi.

Phương Minh Viễn nhìn theo gã đi xa dần, cái tên đầu trọc này, nắm cũng được, thả cũng được, vả lại nói năng không kiêu ngạo, không xu nịnh, cũng có trình độ kha khá.

- Nham hiểm.

Trần Trung thở dài, than nhỏ.

Được lão Tam đầu trọc gọi là Dư Nhị chính là tên tóc vàng kia. Lão Tam đầu trọc vừa đi, y nghiễm nhiên là tiểu đầu mục của bốn người còn lại. Y vênh váo tự đắc mà chỉ vào Phương Bân nói:

- Ông chính là ông chủ Phương hả? Ông tình nguyện trả tiền thay y, vậy hiện giờ bọn tôi phải đi lấy tiền, Tất cả mọi người đều không rảnh rỗi, đều có việc cả, làm nhanh một chút cho xong, bọn tôi còn phải quay về bàn giao sổ sách nữa.

Phương Minh Viễn nhìn Trần Trung, Trần Trung vội vàng chào một tiếng, lên lầu sắp xếp mọi việc ổn thỏa cho mẹ anh ta, rồi mới đi theo mấy người Phương Minh Viễn cùng về tới chỗ quán ăn đang trang hoàng.

Phương Bân đưa ra một ngàn hai trăm tệ, bảo Dư Nhị ghi biên lai, ghi rõ vốn và lãi đều đã trả dứt rồi mới giao một ngàn hai trăm tệ cho Dư Nhị, khinh bỉ xua tay cho bọn chúng cút đi.

Tóc vàng cất số tiền cẩn thận vào túi áo, nhìn Phương Bân lơ láo nói:

- Tôi nói ông chủ Phương nha, ông cũng làm chủ, mà sao không hiểu được quy củ? Mấy anh em chúng tôi khổ sở theo các ông từ thành tây về đây. Tiền thì đã trả rồi, nhưng dù sao cũng phải cho chúng tôi chút phí trà nước chứ. Cái kiểu khoát tay như đuổi ăn mày cho chúng tôi đi, có phải là không biết điều hay không?

Phương Bân lười nghe chúng nói nhiều, thuận tay lấy trong quầy ra một bao thuốc lá, ném vào tay tóc vàng. Tên tóc vàng vừa nhìn thấy trong lòng đã vui vẻ. Đây là thuốc bìa cứng hiệu khỉ lông vàng, cũng không phải rẻ đâu. Ít nhất ngày thường y cũng tiếc không dám hút. Tuy trong lòng y vui sướng nhưng không lộ ra chút nào, đem thuốc chia cho mấy người khác, lại lơ láo nói tiếp:

- Ông chủ Phương, chỉ một bao thuốc lá đã nghĩ đến việc đuổi năm anh em bọn tôi. Ông nghĩ bọn tôi là hạng người nào?

- Vậy các anh muốn bao nhiêu tiền?

Phương Minh Viễn nhìn thấy được, lòng tham không đủ cho rắn nuốt voi, ước chừng muốn thuận tay lấy thêm của mình một khoản.

Tóc vàng tùy tiện nói:

- Năm anh em bọn tôi, sao lại không cấp cho mỗi người năm mươi tệ tiền trà nước đi! Ông chủ Phương có sản nghiệp lớn, chắc không để ý đến mớ tiền lẻ này chứ? Năm anh em chúng tôi ở huyện Bình Xuyên cũng là người có tiếng hay tức giận, nếu ông chủ Phương keo kiệt, thì ngày sau cũng khó bảo toàn.

- Trần Trung, đánh bọn chúng một trận cho tôi, đánh cho bán sống bán chết càng tốt, tiền thuốc men tôi trả.

Không để tên tóc vàng nói hết lời, Phương Minh Viễn đã ra mệnh lệnh. Trần Trung sớm đã tức giận một bụng lập tức nhảy ra, nhanh gọn, năm tên ngã vật ra kêu cha khóc mẹ.

- Quăng bọn chúng ra ngoài, để cho bọn chúng hiểu rõ, tham lam cũng phải tùy đối tượng.