Trùm Tài Nguyên

Quyển 2 - Chương 47: Vớt được rồng trên sông




Khi hoàng hôn buông xuống khắp nơi, là thời điểm đèn đường bắt đầu sáng trong thành Phụng Nguyên, đoàn người Phương Minh Viễn chưa lê nổi chân về tới nhà Phương Nhai.

Triệu Nhã dắt Phương Minh Viễn, nhắc nhở một lần nữa:

- Minh Viễn, lát nữa anh phải nhớ gọi điện thoại cho ông nội nói với ông giúp em xin phép nghỉ.

- Nhớ rồi, nhớ rồi!

Phương Minh viễn đau đầu nói. Bây giờ, nghỉ hai ngày hắn tha hồ mà nhớ lại những kỷ niệm trong kiếp trước. Biết là Phương Minh Viễn còn muốn ở Phụng Nguyên thêm từ một đến hai ngày nữa, Triệu Nhã và Phùng Thiện, hai người nói cứng rắn khiến cho Phương Minh Viễn phải đồng ý, mọi người cùng nhau trở lại thị trấn Hải Trang. Thoát không được, cuối cùng Phương Minh Viễn cũng đành đồng ý.

- Nếu anh Viễn mở lời thì bố sẽ không nói em. Ông nội Triệu cũng sẽ không mắng. Tiểu Nhã, em cũng đừng nhắc anh Viễn nữa, anh ấy sẽ không quên đâu.

Phùng Thiện dắt bên cánh tay kia của Phương Minh Viễn, khuôn mặt vui vẻ nói

- Ngày mai chúng ta ra rừng bia, được không?

- Ngày mai? Ngày mai để chú Út cùng các em đi thôi, anh có việc phải làm rồi.

Phương Minh Viễn bất đắc dĩ trả lời. Lúc đó chắc Miyamoto bên kia cũng sẽ có tin tức.

- Không được! Ngày mai chú cũng có việc rồi!

Phương Bân nghe thấy vậy, hôm nay là lần đầu tiên y biết, hóa ra không chỉ có đưa con gái đi dạo phố làm cho con trai mệt chết khiếp, giờ đưa cô gái trẻ đi dạo công viên cũng không phải việc thoải mái. Lúc này y chỉ cảm thấy hai chân mình nặng như chì, cất bước đi như thế này đã không biết lặp lại bao nhiêu lần, giờ đứng lên cũng phải cố hết sức. Hơn nữa không vì lời nói của Phương Minh Viễn thì y cũng không phải đối mặt một mình với hai cô gái Triệu Nhã và Phùng Thiện. Còn về Lưu Dũng, Phương Bân tự nhiên che chắn cho y.

Khi nhà Phương Nhai hiện ra trước mắt, Phương Minh Viễn nhìn thấy lạ, có hai chiếc xe biển của Ủy ban nhân dân có rèm che dừng ở trước cửa.

- A, sao lại có tận hai chiếc xe?

Phương Bân nhìn thấy vậy, không khỏi ngạc nhiên.

Vừa mới đến cửa, nghe thấy tiếng, Phương Nhai đi vội vàng đi ra, thấy mấy người Phương Minh Viễn, vẻ mặt như trút được gánh nặng.

- Cuối cùng các cháu đã quay lại, trong phòng có vị khách đang chờ các cháu lâu rồi.

- Khách? Là ông Miyamoto phải không?

Phương Minh Viễn thuận miệng hỏi. Lúc này mà tìm mình, ở Phụng Nguyên cũng chỉ có Tô Ái Quân và Miyamoto thôi, nếu nói Tô Ái Quân thì chú Hai chắc chắn sẽ không nói là vị khách.

- Không phải, đó là hai người khách đến từ Hồng Kông, hình như là do cháu đã cứu con gái họ nên họ đến, còn có ba người cảnh sát đi cùng, đã đến đây mấy tiếng rồi.

Phương Nhai nói.

- A?

Phương Minh Viễn và Phương Bân đồng thanh kêu lên ngạc nhiên. Thật không ngờ nhanh như vậy, mới buổi sáng cứu được đứa nhỏ, giờ bố mẹ đứa nhỏ đã tìm đến nhà rồi. Không ngờ còn đến từ Hồng Kông nữa!

- Chú Hai, trước tiên chú sắp sếp chỗ cho họ, để họ nghỉ ngơi một chút.

Phương Minh Viễn chỉ vào ba người Triệu Nhã nói. Triệu Nhã và Phương Nhai cũng quen nhau nhiều năm, đều chào hỏi nhau.

Lúc này trong phòng, ngoài vợ chồng họ Quách còn ba người có cả phó đồn trưởng Ninh ngồi, lúc này cô bé đã hoàn toàn bình tĩnh lại, hoàn toàn không biết mình đã dạo qua một vòng ở Quỷ Môn quan, chỉ có điều khuôn mặt có vẻ hơi uể oải.

- Chúng ta rốt cuộc phải đợi đến khi nào? Ở lại đây thêm nữa, đến tiệc tối của lãnh đạo tỉnh không còn kịp nữa rồi.

Quách Thiên Vũ nổi giận nói với vợ đang ôm con gái.

Họ đã chờ ở đây hơn ba tiếng rồi, cũng đã uống vài chén trà rồi, nhưng hai chú cháu nhà kia vẫn không thấy trở về. Y đường đường là ông chủ Quách của Tập đoàn Thiếu Đông, đừng nói là ở đại lục, ngay cả ở Hồng Kông, cũng sẽ không có kiểu “ Không cho khách vào nhà” như thế này.

- Thiên Vũ, nơi này là ở đại lục, không phải là ở Hồng Kông, thiết bị thông tin cá nhân còn không thuận tiện, người ta lại không biết chúng ta đến, như vậy cũng là việc bình thường thôi mà. Hơn nữa họ là ân nhân của Tình Nhi, nếu họ không xuất hiện đúng lúc thì không biết hiện giờ Tình Nhi đã bị bọn người buôn lậu đó mang đi nơi nào, chúng ta còn có thể sống yên ổn mà ngồi ở đây sao? Nên ngồi lâu một chút có là gì đâu?

Người vợ họ Quách nhẹ nhàng khuyên nhủ. Bởi y là một người có tài, cái gì cũng tốt, nên rất cao ngạo, có chút khinh thường với người đại lục. Đối mặt với bọn quan chức, y còn có thể tỏ vẻ tôn kính ở bên ngoài, nhưng với những người bình thường thì y lộ vẻ kiêu ngạo.

Nơi này rõ ràng là một gia đình bình thường ở thành phố Phụng Nguyên, nếu nói, thật sự đây là nơi y chẳng thèm để ý tới, nhưng con gái được họ cứu, y là bố cũng phải tự mình nói lời cảm ơn, nếu cứ thế mà quay lại Hồng Kông, thì rất không tốt cho danh dự họ Quách. Nhưng nếu y cứ tỏ thái độ này, thì đúng là mất hết cái tốt! Người vợ họ Quách hơi băn khoăn, hay là để chồng đi dự tiệc trước, còn mình ở lại đây. Y đã chờ ở đây hơn ba tiếng, coi như miễn cưỡng chấp nhận được.

Hai người nói chuyện không to, lại dùng tiếng Quảng Đông nên cả ba người phó đồn trưởng Ninh ngồi một bên nghe cũng không hiểu rõ được.

- Đã hơn ba tiếng, sao vẫn chưa trở về?

Vưu Khải không giữ được bình tĩnh, nói nhỏ với chị La:

- Ngươi xem bọn họ có phải hơi sốt ruột không?

Chị La liếc nhìn ba người nhà họ Quách một cái, gật đầu nhẹ, nhiều năm làm cảnh sát như vậy, phải có năng lực phân biệt. Mặc dù nhìn qua hai người có thân phận cao quý, nhưng cô cũng hiểu rõ, dù sao nếu họ không về, đợi lát nữa thì sự tình cũng không khác đi được. Cũng không thể trách mấy người Phương Minh Viễn được.

- Đừng nói nhiều!

Phó đồn trưởng Ninh liếc mắt nhìn hai người, với lại trong mắt Ủy ban nhân dân tỉnh thì địa vị vợ chồng họ Quách so với họ, ba người mình chỉ nhỏ bé như con kiến, nói hươu nói vượn trước mặt họ nhỡ chẳng may chọc giận người ta, chẳng phải tự rước lấy phiền sao.

Tuy nói rằng lần này công lao của chú cháu họ Phương một nửa, nhưng phó đồn trưởng Ninh tin ba người họ cũng sẽ được khen thưởng và đề cao. Phó đồn trưởng ngây người nghĩ chắc phải năm năm mới có cơ hội như vậy, nếu vì Vưu Khải lắm mồm mà làm hỏng chuyện tốt, thì mình sẽ bóp chết gã.

- Hư… Hình như họ đã trở lại.

Phó đồn trưởng Ninh hơi nhúc nhích tai, vui mừng ra mặt.

Trong khi nói chuyện thì rèm cửa kéo lên, hai người Phương Minh Viễn và Phương Bân đi đến.

- Ôi, cuối cùng thì hai cậu cũng trở về!

Phó đồn trưởng Ninh lập tức bật người lên, đi hai ba bước tới trước mặt hai người Phương Minh Viễn, nhiệt tình nói.

- Chúng tôi đã chờ các cậu ở đây hơn ba tiếng rồi đó.

- Hả? Chào phó đồn trưởng Ninh!

Phương Minh Viễn liếc nhìn qua đã thấy rõ tình hình trong phòng. Người ôm cô bé kia đúng là cặp vợ chồng trẻ, theo như lời chú hai nói thì họ chính là cặp vợ chồng đến từ Hồng Kông, nhìn cách họ ăn mặc, thì không giống với người đại lục.

- Đến đây, tôi giới thiệu một chút, hai vị này là bố mẹ cô bé các cậu cứu sáng nay, vợ chồng Quách Thiên Vũ chủ tập đoàn Thiếu Đông ở Hồng Kông. Ông Quách, bà Quách, người này chính là anh Phương Bân và cháu anh Phương Minh Viễn, sáng này họ chính là người báo cảnh sát do phát hiện ra em bé có sự bất thường, chúng tôi mới có thể thuận lợi bắt được bọn buôn người.

Phó đồn trưởng Ninh nhiệt tình giới thiệu hai bên.

- Tập đoàn vận chuyển đường biển Quách Thị ở Hồng Kông?

Phương Minh Viễn hít một hơi, nhìn cô bé trong lòng người vợ, đã nhận ra đúng là vớt được rồng trên sông!