Trùm Tài Nguyên

Quyển 2 - Chương 195: Người cầm lái của nhà họ Phương




Cả phòng bỗng im lặng, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Phương Minh Viễn, những lời nói này của hắn tuy là lễ phép nhưng những người trong phòng đều có thể nhận thấy ý chỉ ra cái sai của ông Quách trong câu nói của hắn.

Quách Đông Thành là ai chứ, là người chủ nói sao làm vậy của nhà họ Quách, là người đứng đầu của giới quý tộc Hồng Kông, đừng nói đến những quan chức hay thương gia giàu có ở Hồng Kông, ngay cả Thống đốc Hồng Kông và những người đứng đầu các nhà quyền quý hễ gặp Quách Đông Thành, đều phải khách khí lễ độ, có ý kiến bất đồng nào cũng chỉ nói xa nói gần chứ không dám nói thẳng, đặc biệt là khi mọi người đang tề tựu đông đủ.

- Phương Minh Viễn Minh Viễn…

Con gái cả nhà họ Quách, Quách Hương Di và Vu Thu Hạ gần như là đồng thanh kêu lên. Chỉ có điều trong giọng nói Vu Thu Hạ là nỗi hoảng sợ xen lẫn sự quan tâm còn Quách Hương Di thì chỉ thuần túy là sự phẫn nộ.

Quách Đông Thành lập gia đình tương đối muộn, ba mươi tuổi mới kết hôn, ba mươi mốt tuổi mới có con gái đầu Quách Hương Di. Lúc đó, tuy rằng ở Hồng Kông tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị chưa có địa vị như ngày hôm nay, nhưng đã có quy mô, ở trong ngành vận tải đường thủy Hồng Kông đã được đưa vào danh sách những công ty hàng đầu, nên từ khi Quách Hương Di hiểu chuyện, đã rất kính phục người cha khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng. Bao lâu nay, cô thấy mọi việc trong nhà đều do ông Quách chỉ huy quyết định, giành được những thành tích lớn lao đưa tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị từng bước đến vị trí tiên phong của ngành vận tải đường thủy ở Hồng Kông. Cho nên cô không thể dung thứ cho bất kì hành động nào bất kính với ông Quách.

Tuy rằng cô cũng cảm kích ơn cứu mạng Tình Nhi của chú cháu Phương Minh Viễn nhưng đối với cô, nhà họ Phương chẳng qua là một gia tộc nhỏ mới phất lên ở nội địa. Chút tài sản đó không bằng một phần nhỏ của nhà họ Quách, về sức ảnh hưởng với những thế lực lớn ở Hoa Hạ thì khỏi phải nói, đến xách giày cho nhà họ Quách cũng không xứng, Quách Đông Thành lại ra nghênh đón tận cửa, đã là vượt ngoài dự đoán của cô rồi, bây giờ Phương Minh Viễn lại dám ở đây nói xằng nói bậy, thật là khinh người quá đáng! Vì vậy, cô chính là người đầu tiên phản ứng lại hành động của Phương Minh Viễn.

Vu Thu Hạ thì lại lo lắng không yên do từ trước đến nay, trong mắt cô, Phương Minh Viễn là một thiếu niên nho nhã lễ độ, sự hiểu biết về hoàn cảnh, cách ứng xử căn bản là không giống một thiếu niên. Hơn nữa cô cũng biết, ông Quách cực kì quý mến Phương Minh Viễn, cho nên suốt dọc đường, cô không nói gì nhiều về những điều cần chú ý khi bái kiến ông Quách. Chẳng thể ngờ, Phương Minh Viễn lại…

-Hương Di!

Ông Quách đang ngồi ở vị trí chủ nhà liền sầm mặt xuống, lạnh lùng quát một tiếng. Quách Hương Di lập tức im miệng, cung kính đứng dậy.

Đối với những lời nói vừa rồi của Phương Minh Viễn, Quách Đông Thành thực sự không giận, thực ra ông cũng đã nhận thấy rằng chú cháu nhà họ Phương không quen với những lễ nghi trịnh trọng này. Nghĩ kĩ, ông cũng hiểu được nguyên do của nó, đúng là giống như Phương Minh Viễn vừa nói. Tổ tiên nhà họ Phương là nông dân, từ đời ông nội Phương Minh Viễn thì trở thành công nhân, đương nhiên không quen với những lễ nghi cổ xưa, mà một loạt những hoạt động ở đại lục khi xây dựng đất nước, là coi những lễ nghi cổ xưa của Hoa Hạ là tàn dư của xã hội phong kiến, đương nhiên sẽ không chỉ dạy. Ngược lại, những gia đình người Hoa ở Hồng Kông và Đông Nam Á lại giữ gìn đầy đủ hầu hết những lễ nghi này. Khi tiếp đãi những người quyền quý, những lễ nghi này đại diện cho sự trịnh trọng, thể hiện ý tôn trọng, nhưng đối với chú cháu Phương Minh Viễn, thì chỉ mang đến sự câu nệ và khiến họ trở nên lúng túng. Người như Quách Đông Thành, tuy rằng có chút bảo thủ, nhưng không hề cổ hủ, lại có sự biết ơn chân thành với chú cháu Phương Minh Viễn, đồng thời cũng đánh giá cao Phương Minh Viễn, có ý muốn làm cho mối quan hệ giữa hai bên thêm chặt chẽ. Cho nên ông cũng đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để bầu không khí đang có chút ngột ngạt này trở nên thoải mái hơn. Vì thế khi nãy cố tình trêu Tình Nhi, thể hiện sự hiền từ của mình. Nhưng Phương Bân lại không nhận thấy được hàm ý trong đó khiến cuộc nói chuyện khó tránh khỏi có chút khách sáo, như những lời Phương Minh Viễn vừa nói, thể hiện phần nào sự xa lạ.

- Tiếp đãi khách quý mà lại to tiếng như thế, còn ra thể thống gì nữa!

Quách Đông Thành trầm giọng nói. Bầu không khí trong đại sảnh lập tức lại thêm nặng nề.

Quách Hương Di ngẩng đầu lên, nói với giọng ấm ức:

-Cha, bao nhiêu năm nay, cha đã tiếp đãi bao nhiêu nhà quyền quý lẫn quan chức Hồng Kông, đã có kẻ hậu bối nào dám nói chen vào khi tiền bối đang nói chuyện chưa ạ? Mà đã từng có kẻ hậu bối nào dám nói xằng nói bậy chỉ trích cha như thế chưa. Thằng nhóc này…

-Im ngay!

Quách Đông Thành đập bàn, giận dữ quát.

Quách Hương Di lại cúi đầu xuống

-Thưa ông Quách, Minh Viễn nó thật là…

Phương Bân nuốt nước miếng hai lần, giờ mới miễn cưỡng nói. Ông Quách đã điều hành tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị vài chục năm nay, lại là người quyền quý có sức ảnh hưởng lớn tại Hồng Kông, lần này cáu giận như vậy, khiến tim y đập thình thịch

- Phương…

Thôi được rồi, ông cụ không câu nệ nữa.

- Chà, Phương Bân, tôi lại thấy Minh Viễn nói cũng có lý, nhờ có Tình Nhi, hai nhà chúng ta từ người lạ bỗng trở thành bạn bè, mà đã là bạn bè, thì đâu cần câu nệ như thế này. Tôi và bố cậu chắc cũng tầm tuổi nhau thôi, cậu cũng đừng nên luôn miệng gọi ông Quách, gọi là chú Quách được rồi. Tôi cũng không khách sáo với cậu nữa, gọi trực tiếp là Phương Bân thôi. Tục ngữ nói, chủ thế nào thì khách như vậy. Mọi người đã đến Quách gia, thì hãy coi đây như nhà của mình.

Ông Quách ôn tồn nói. Những lời nói của ông khiến Phương Bân ngẩn người, không thốt ra được lời nào.

-Cháu cảm ơn ông Quách!

Phương Minh Viễn tươi cười rạng rỡ, cúi người nói.

- Minh Viễn, ông nội cháu cũng không ở đây, chữ Quách này có thể bỏ bớt đi được không nhỉ?

Quách Đông Thành mỉm cười nói.

- Cảm ơn ông nội!

Phương Minh Viễn đương nhiên là biết nghe lời phải. Có điều chuyện xảy ra thế này, những người nhà họ Quách mỗi người một thái độ khác nhau, ngoài Vu Thu Hạ ra, không ai hiểu tại sao ông Quách lại có thể coi trọng đứa thiếu niên này như vậy.

Quách Đông Thành nhìn xung quanh, ra hiệu. Những tôi tớ ở trong phòng đều lui ra, ngoài người nhà họ Quách, trong phòng chỉ òn một người đàn ông trung niên đứng ở cửa. Phương Mình Viễn liếc nhìn y, tuy rằng trông hắn không có gì đặc biệt, giống như dân thường, nhưng đến lúc này vẫn còn có thể ở lại đây, đương nhiên vị thế của hắn ở nhà họ Quách là không nhỏ. Người đàn ông trung niên hòa nhã cười với hắn, Phương Minh Viễn cũng cười đáp lại.

-Tiếp theo, nếu không được sự đồng ý của ta, hoặc sự đồng ý của nhà họ Phương, bất kì ai trong các người đều không được phép bàn tán chuyện ra ngoài, nếu không, cứ theo gia pháp mà xử lí.

Ánh mắt lạnh lùng của Quách Đông Thành quét qua một lượt những người nhà họ Quách. Tất cả mọi người đều lập tức gật đầu vâng lời.

- Ta biết mọi người đang nghĩ gì, nếu không là cho rằng Quách Đông Thành ta đường đường là người điều hành tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị, đứng đầu giới quý tộc Hồng Kông lại có thể rất tôn trọng một gia tộc nhỏ ở đại lục, tài sản không bằng một phần nhỏ của nhà họ uách gia, dành cho họ sự tiếp đãi mà chỉ có những người ngang hàng mới được hưởng, cho nên trong lòng các người thấy không công bằng! Chà! Một đám ếch ngồi đáy giếng.

Ông Quách tức giận đập bàn. Phương Minh Viễn có thể thấy rõ, hai người con rể của ông Quách đang ngồi mà thân thể cũng khẽ run lên. Xem ra uy quyền của ông Quách ở nhà họ Quách là không ai có thể phủ nhận.

- Hương Di, con nói tiểu bối này tiểu bối kia, con cũng biết Minh Viễn năm nay bao nhiêu tuổi chứ?

Ánh mắt Quách Đông Thành bỗng đổi hướng, dừng lại trên gương mặt Quách Hương Di.

- Có lẽ khoảng mười lăm hay mười sáu tuổi.

Quách Hương Di nói với vẻ không chắc chắn. Người phương Bắc thường cao lớn hơn người phương Nam, Phương Minh Viễn lại cao lớn hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa, cho nên Quách Hương Di không biết rõ, đoán sai cũng là điều dễ hiểu.

- ăm mười sáu tuổi? Hừ, thằng bé năm nay cả tuổi mụ mới là mười ba, tròn mười hai tuổi. Chẳng lẽ con không biết rằng muốn người già cả như ta so đo với một đứa trẻ mười hai tuổi là đối xử không chu toàn sao?

Quách Đông Thành giận dữ nói.

-Việc này mà truyền ra ngoài, người ta có thể nói Phương Minh Viễn không biết lễ phép, hay là nói lão già này cậy già lên mặt, ức hiếp cả đứa trẻ con?

Mọi người trong nhà họ Quách không khỏi thêm một phen sợ hãi. Ngoài Vu Thu Hạ ra, không ai để ý đến tuổi thật của Phương Minh Viễn, không ai có thể ngờ tới thiếu niên có chút tính trẻ con kia lại mới có mười hai tuổi, vẫn có thể coi là trẻ em. Gương mặt Quách Hương Di thì khỏi cần nói, đỏ bừng bừng.

- Con cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, còn đi so đo với một đứa trẻ mười hai tuổi, như thế là hay sao?

-Cha, con biết con sai rồi.*

Quách Hương Di cúi đầu nói.

-Nhưng

Quách Đông Thành đột nhiên chuyển giọng nói

-Nguyên nhân khiến cha tức giận không chỉ là vì con làm như thế là có ý cậy lớn hiếp nhỏ, ảnh hưởng đến danh tiếng nhà họ Quách, mà vì con không đủ tôn trọng Phương Minh Viễn.

Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng, có thể nghe đến cả từng hơi thở. Những lời này đối với người nhà họ Quách, có chút kì cục không nói thành lời. Tôn trọng- từ này trong quan hệ giao tiếp, thường là giữa những người ngang hàng, hoặc là khi hậu bối đứng trước tiền bối, mới có thể khiến mọi người để ý, còn đối xử với hậu bối, điều mọi người để ý là sự yêu quý, cái mọi người hay nói là kính già yêu trẻ là có ý như vậy.

- Ta biết trong lòng các con rất không hiểu, thấy rằng hậu bối mà, yêu quý là đủ rồi, làm sao lại có thể dùng đến từ tôn trọng chứ?

Quách Đông Thành liếc mắt một lượt liền hiểu ngay những người nhà họ Quách đang nghĩ gì.

-Vậy ta nói cho các con biết, người mà các con xem thường chính là người cầm lái đích thực của nhà họ Phương.

Người cầm lái, nghe là có thể đoán ra nghĩa, đương nhiên là chỉ người cầm lái trên thuyền, chịu trách nhiệm điều chỉnh phương hướng thuyền bè. Trên đại dương mênh mông, không như ở lục địa, có những cột mốc để người ta xác định phương hướng, hơn nữa dưới đáy biển đá ngầm dày đặc, hễ mất phương hướng, lạc khỏi đường đi, nhẹ thì trôi nổi trên biển nhiều ngày, nặng thì vỡ thuyền chết người, tầm quan trọng của người cầm lái đương nhiên là khỏi cần nói cũng biết. Từ đó suy rộng ra, người giữ vị trí then chốt của một quốc gia, một công ty, một tập đoàn cũng có thể gọi là người cầm lái. Giống như Quách Đông Thành, thường được ví như người cầm lái tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị.

Mọi người trong nhà họ Quách bỗng ngây ra như phỗng, người cầm lái của nhà họ Phương, chẳng phải định nói, thằng bé mười hai tuổi Phương Minh Viễn này, mới là người quan trọng nhất của nhà họ Phương, cũng là người có quyền lực nhất? Điều này có phần khó bề tưởng tượng! Tất cả mọi ánh mắt đều dồn về phía Phương Bân, muốn từ đó thấy được thực giả trong lời nói của ông Quách.

- Chú Quách nói thật chí lí, Minh Viễn mới là người quyết định việc phát triển sản nghiệp của nhà họ Phương chúng cháu. Bố cháu chỉ là đại diện, cháu thì là người thực hiện mà thôi!

Bị những ánh mắt dữ dội của mọi người chiếu vào, Phương Bân cảm thấy có chút bất an.