Trùm Tài Nguyên

Quyển 2 - Chương 187: Anh Hạ ở khu nhà trệt




Những năm 88, ở khu vực Ly Sơn không có nhiều xe cộ như đời sau, , một vài người đàn ông và đàn bà đứng tuổi đang đứng đó, nhìn con phố vắng tanh quả thực là khóc không ra nước mắt. Mấy người họ đứng cách chiếc xe khách sang trọng Santana không xa, nhưng họ không dám tới gần, họ nghĩ rằng, loại xe có rèm che cao cấp như vậy, khẳng định rằng chỉ có người giầu có, quan chức cấp cao mới được đi, bọn họ đều là thường dân, chuyện bất đắc dĩ muốn mượn xe là điều xa vời không ai dám nghĩ tới.

- Anh Trần!

Phương Minh Viễn quay đầu gọi một tiếng, Trần Trung hiểu ý, giơ tay về phía Vệ Hưng Quốc ra hiệu. Vệ Hưng Quốc lái xe dừng trước mặt hai người đó, ngồi trong xe mở cửa sau và nói vọng ra ngoài:

- Mau bước lên đi, còn được hai người nhà.

Mấy ngày nay, y không có chuyện gì làm, chỉ lái xe trên các con đường trong khu Ly Sơn này, vị trí bệnh viện đã biết rõ ràng, không cần người chỉ đường nữa.

Đối với những người dân ở đây, đó là một niềm vui bất ngờ, thật không tin được đối phương lại chủ động đề xuất giúp đỡ đưa bệnh nhân tới bệnh viện. Ba chân bốn cẳng đưa bệnh nhân lên xe, lại còn cử hai người nhà đi theo, còn có mấy người đi xe đạp tới, hiển nhiên là có kế hoạch đi cùng.

Nếu có đủ nhân lực, Phương Minh Viễn cũng không có ý định đi theo, năm 1988 trang thiết bị trong bệnh viện tuy so với thế hệ sau còn thô sơ, không có những dụng cụ y tế tiên tiến. Nhưng trong bệnh viện không có những bác sĩ máu lạnh, tìm trăm phương nghìn kế để móc túi bệnh nhân, cho dù bệnh nhân được đưa tới bệnh viện trong tình trạng nào, chuyện cấp cứu không thành vấn đề.

Khi mọi người nhìn theo bóng dáng chiếc xe, lúc này Phương Minh Viễn mới để ý tới mấy người đứng đối diện. Một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề, đôi mắt sáng lên, vội vàng băng qua đường đi về phía Phương Minh Viễn và Phương Bân thấp giọng nói vài câu, sau đó tiến lại gần chiếc xe nơi Trần Trung đang đứng, còn tưởng rằng trong xe là các cán bộ cấp cao, chỉ khi nhìn thấy Phương Minh Viễn và Phương Bân trông có vẻ trẻ tuổi, y cũng không dám tới gần mà thành thật nói:

- Vừa rồi rất cảm ơn hai người. Nếu không có các anh giúp đỡ, lão Lâm lập tức sẽ gặp nguy hiểm.

Phương Bân cười, giơ tay ra nói

- Không có gì. Nếu nhìn thấy thế làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ? Hành động đó chẳng khác nào một động vật máu lạnh! Phải xưng hô với anh như thế nào?

Người đàn ông trung niên vội vàng cầm lấy hai tay Phương Bân và nói:

- Tôi họ Hạ, tức là mùa hè, ha ha. Trong gia đình tôi cha mẹ đều là nông dân, hầu hết đều không biết chữ Trung Quốc, mong anh hãy thông cảm cho tôi.

- Mùa hạ? Ha ha ha, anh Hạ này, lúc nãy anh làm sao vậy?

Phương Bân thuận miệng hỏi.

- Ôi, vẫn là chuyện rắc rối nhà ở.

Anh Hạ thở dài với vẻ bất đắc dĩ nói.

- Rắc rối? Điều này nghĩa là như thế nào?

Phương Bân chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ sẽ có câu trả lời bất ngờ:

- Không phải mọi người sau này sẽ ở lầu sao? Mọi người còn chỗ nào bất mãn sao?

Người đàn ông họ Hạ rút từ trong túi ra bao thuốc lá khỉ lông vàng, thuận theo tự nhiên muốn mời Phương Bân một điếu, nhưng vừa giơ tay ra mới ý thức được loại thuốc mình hút không phải là loại cao cấp, người ta chắc sẽ từ chối. Phương Bân nhìn thấy tay anh ta đột nhiên dừng lại, lập tức đoán được suy nghĩ của anh ta, y mỉm cười đón nhận. Giờ đây, y đã trở nên giàu có, đương nhiên là sẽ không hút loại thuốc này, nhưng lúc đó y cũng không từ chối. Người đàn ông họ Hạ đánh lửa mời châm thuốc khiến y cảm thấy vô hùng hãnh diện.

- Anh nói quả thực không sai, chúng tôi không có lý do gì phải bực mình cả, khu đất này của chúng ta nên giải tỏa đi để xây một trung tâm thương mại. Người ta cũng quan tâm chăm sóc những hộ gia đình đã từng sống ở đây, chẳng những đền bù cho chúng ta nhà cửa mà còn đồng ý đền bù theo đúng diện tích đã có, phần đất còn thừa họ có thể trả chi phí thu mua. Nhưng những lợi ích này làm sao tới được tay những người dân chúng tôi.

Người đàn ông họ Hạ nhả ra một làn khói thuốc.

-Tại sao?

Phương Minh Viễn kỳ lạ hỏi.

- Nhiều hộ gia đình ở đây không phải là công nhân viên trong nhà máy! Cho dù là bồi thường thì cũng do nhà máy tiếp nhận. Rất nhiều hộ gia đình làm việc trong nhà máy đã nói rằng, toàn bộ tài sản ở khu nhà này sẽ giao toàn quyền cho nhà máy quản lý, và nhà máy sẽ phân phối lại. Anh thử nghĩ lại mà xem, những lợi ích nói ở trên liệu có thể rơi vào tay những người công nhân bình thường như chúng tôi không? Măc dù khi họ lấy đi căn hộ cũ họ sẽ đền bù lại một căn hộ mới, nhưng ở khu này sẽ có sự đổi khác, có thể điều kiện nhà ở sẽ được cải thiện, mọi người dù trong lòng có chút tiếc nuối nhưng không thể phủ nhận lợi ích này.

Người đàn ông họ Hạ hít thở thật sâu, sau đó nhả ra một làn khói thuốc, làn khói thuốc phảng phất trên khuôn mặt già nua thiếu sự sung mãn do cuộc sống khó khăn mang lại.

Phương Minh Viễn cau mày, sự việc người đàn ông họ Hạ nói hắn cũng đã nghe qua, đương nhiên khu nhà này sau khi được xây mới lại, các cán bộ lãnh đạo trong nhà máy sẽ quản lý toàn bộ. Tuy nhiên sự việc này hắn cũng không tìm được cách giải quyết nào khác. Dù sao chú ấy nói nhà máy nắm toàn quyền là không đúng. Hiện tại, trên đất nước Hoa Hạ này có tới 70-80% dân số sống nhờ vào các đơn vị phúc lợi nhà ở, cho nên nói tài sản thuộc quyền nắm giữ của cơ quan nhà nước là không sai. Tuy nhiên nói như vậy cũng chưa hẳn đúng, dường như bọn họ muốn vi phạm chính sách pháp luật, điều này quả là không đúng. Tuy nhiên, Phương Minh Viễn cho rằng người đàn ông họ Hạ nói không sai, nếu nhà máy quản lý khu nhà này đương nhiên phải bồi thường cho các hộ gia đình sống ở đó, chỉ cần cuối cùng các hộ dân sống ở đây không phải chịu thiệt thòi gây ra tranh chấp là được, Phương Minh Viễn không phải là thánh nhân, hắn làm sao có thể lường trước hết được mọi điều rắc rối xảy ra.

- Nhưng gia đình nhà ông Lâm không thuộc diện cơ quan phúc lợi phân nhà. Nhà ông ấy là nhà riêng!

Một người phụ nữ trung tuổi ăn mặc chỉnh tề đi tới, tức giận nói:

- Dựa vào cái gì mà bắt người ta giao nhà chứ? Ức hiếp dân cũng phải vừa vừa thôi chứ, như vậy không phải là ức hiếp gia đình ông Lâm thì gọi là gì? Những người đó quả là quá đáng!

- Thôi, nói ít thôi, bà là đàn bà biết gì mà nói!

Người đàn ông họ Hạ tức giận nói.

- Ông Hạ, ông là kẻ bất tài! Hôm nay nhà họ Lâm bị ức hiếp, các ông nhẫn nhịn, ngày mai nhà họ Quách chịu ức hiếp, các ông lại nhẫn nhịn, về sau cha mẹ ông chịu ức hiếp, ông cũng nhẫn nhịn! Môi hở răng lạnh! Ông cha ta vẫn thường dậy chúng ta như vậy.

Người đàn bà đứng tuổi nói. Phương Minh Viễn và Phương Bân âm thầm gật đầu liên tục, không ngờ rằng, một người đàn bà đó lại mạnh mẽ như vậy.

- Bà thì biết cái gì! Chúng ta hiện giờ chỉ còn cách khoanh tay, chống đùi mà chờ đợi. Chuyện này có thể chống lại nhà máy hay sao?

Người đàn ông họ Hạ bị người đàn bà kia làm mất thể diện, có phần không chịu nổi hét lên:

- Muốn các lãnh đạo huyện khai trừ ra khỏi nhà máy bà mới thấy vừa lòng sao?

- Chính là sa thải ông, lương ông hàng tháng được có mấy chục nhân dân tệ, đủ ăn hay đủ uống? Trong cái gia đình này nếu không có tôi thì đừng hòng có cái để ăn! Muốn lên lớp tôi thì lương phải hơn tôi đã.

Người đàn bà trung tuổi quát lại không chút do dự.

- Bây giờ chỉ có mở quán bán hàng dọc đường vào nhà máy là kiếm được nhiều tiền nhất.

Hóa ra hai người này sống cùng một mái nhà.

Phương Bân vội vàng trở thành người trung gian hòa giải, giúp hai người họ giảm bớt sự tức giận. Phương Bân lấy ra một điếu thuốc lá mời người đàn ông họ Hạ.

- Ôi! Thuốc lá nhãn hiệu 555. Đây chính là thuốc lá nhập ngoại.

Ông Hạ mắt sáng lên cầm lấy điếu thuốc, đưa lên mũi là ngửi thấy mùi thơm. Phương Bân cười cười, rút một điếu cho chính mình, sao đó đưa toàn bộ số còn lại trong bao đang cầm trên tay cho ông Hạ.

- Nhận nó tôi quả đúng là mặt dầy!

Ông Hạ một lúc sau mới nói, cũng nhận,. Thấy hai người kia dễ gần, khí chất lại không tầm thường, một bao thuốc hiệu 555 đối với người ta mà nói chẳng đáng là gì. Sau khi nói lên điều này ông Hạ dường như không nói thêm gì nữa.

- Anh Hạ, anh có thể nói xem rốt cục là có chuyện gì xảy ra?

Phương Bân tò mò hỏi.

Ông Hạ chẹp chẹp miệng nói

- Chuyện này ư, nói ra thì dài dòng lắm.

- Dài với ngắn cái gì, sao lại nói chuyện này giữa đường giữa chợ, hãy dẫn họ về nhà mà nói đi

Người phụ nữ đứng tuổi đứng sau ông Hạ nhỏ giọng nói. Dường như cô đã nhận ra những người này không phải người ở địa phương này, xem cách họ nói chuyện, thuốc họ hút, xe họ đi hiển nhiên là biết họ là người giàu có.

- À, à, tôi quên.

Ông Hạ lúc này mới hiểu ra và vỗ trán nói

- Đầu óc tôi lúc này chẳng nhớ gì cả. Mời đến nhà nói chuyện đi, đứng ở đây cũng không giống như là đang bàn bạc.

Tiếp theo hắn la lên gọi:

- Tiểu Vũ!

Ở phía đối diện của con phố đã có một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi chạy tới.

- Con ở đây, một lúc nữa xe của bệnh viễn sẽ trở về, con cứ nói mọi người đang ở nhà ta, biết không?

Ông Hạ dặn dò vài câu, sau đó mới quay ra đón tiếp ba người Phương Minh Viễn.

Đây là một ngôi nhà trong khu nhà trệt gồm bảy, tám căn nhà gỗ. Giữa các dãy nhà có hai, ba ngõ nhỏ chạy song song. Phương Minh Viễn chú ý những ngõ nhỏ này, không khó để nhận thấy, chúng chỉ được láng một lớp xi măng mỏng, bên trên có đậy những phiến đá, ở những chỗ đó bốc lên một mùi hôi khó chịu.

Ngôi nhà của ông Hạ cũng không rộng lắm, chỉ gồm có hai phòng. Gian phía ngoài giống như một căn bếp, gian phía trong rất tồi tàn, ngay cả các đồ dụng gia dụng cần thiết cũng không có.

Ông Hạ ngượng ngùng kéo ra mấy chiếc nghế bành, lau qua lau lại rồi đưa cho hai người Phương Minh Viễn và Phương Bân. Sau đó nói với vợ đi pha trà tiếp khách.

- Nhà tôi nghèo không có gì để tiếp đãi hai vị khách quý.

- Anh Hạ cứ khách khí, chúng tôi cũng đều là những người xuất thân từ nghèo khó, mới khá giả được mấy năm nay, vẫn chưa quên sự xuất thân của mình, Phương Bân cười nói.

- Anh cũng đừng có nóng vội, ngồi xuống đây kể lại chuyện gia đình xem nào.

Ông Hạ thoáng nhìn qua Phương Bân và Phương Minh Viễn, đứng phía sau là Trần Trung, lúc này mới mời hai người ngồi xuống.

- Anh Hạ, nhà anh Lâm xảy ra chuyện gì?

Phương Bân ân cần thăm hỏi. Trước đây Phương Bân là người chính trực, luôn bênh vực kẻ yếu, vì thế mà mới bị sa thải khỏi nhà máy. Mấy năm trở lại đây tính tình trở nên điềm đạm hơn một chút. Nhưng khi biết chuyện y đều muốn biết đến tận cùng.

- Ôi, tôi không phải là vừa mới nói với cậu rồi sao. Những người sống ở đây phần lớn là do nhà máy cấp nhà. Nhưng trong số này cũng không phải là không có người có nhà riêng. Nhà anh Lâm là một trong số đó.

Nói tới đây đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ vội vàng xông vào, giọng nói dường như hốt hoảng hỏi.

- Chú Hạ, cha cháu đã xảy ra chuyện gì?