Trùm Tài Nguyên

Quyển 2 - Chương 166: Đụng phải bình sứ




Mùa thu ở Ly Sơn so với lúc hắn cùng Vu Thu Hạ đến đây lại có một nét đặc sắc rất khác biệt. Đây không phải là lần đầu đến Ly Sơn vì vậy Trần Dung và mấy vị giáo viên cũng không cần phải nói nhiều, ngắn gọn nói vài điều bọn họ cần chú ý, sau khi chọn được thời gian và địa điểm tập hợp, các cô cậu học trò bay ra như ong vỡ tổ, tản ra khắp các ngả. Mọi người tụ tập nhóm năm nhóm ba, những người nào có quan hệ thân thiết tất nhiên là hợp lại thành một nhóm. Phương Minh Viễn, Lưu Dũng, Triệu Nhã, Phùng Thiện và một vài học sinh hay chơi với nhau cũng thành một nhóm.

- Minh Viễn, cậu không sao chứ? Hay là chúng ta ngồi bên dưới này thôi, đừng lên núi nữa.

Triệu Nhã không yên tâm nhìn Phương Minh viễn hỏi lại lần nữa. Cô thật không thể hiểu nỗi vì sao Phương Minh Viễn nhìn như người đang ngủ mà tự nhiên lại bị ho sặc sụa như thế, lúc đó mặt Phương Minh Viễn đỏ bừng, nhìn như người không còn chút sức lực nào vậy. Chắc không phải là bị gì rồi chứ?

- Không sao, không sao. Đi đi, lên núi ngắm một chút.

Phương Minh Viễn tuy biết Triệu Nhã lo lắng nhưng hắn làm sao có thể nói với Triệu Nhã rằng mình đột nhiên nhớ tới bản cô gái hái nấm dành cho người lớn rồi tự mình làm mình sặc được.

Vậy là trong ánh mắt lo lắng của Phùng Thiện và Triệu Nhã, mọi người bước lên con đường nhỏ dẫn lên Ly Sơn, con đường này mọi người đều đã đi qua không chỉ một lần, để xem được những phong cảnh độc đáo thì cũng chỉ có thể đi theo đường nhỏ mà thôi. So với đường lớn thông thẳng lên đỉnh núi thì điều khác biệt của những con đường nhỏ này chính là nó uốn lượn xung quanh sườn núi, khi thì hướng lên phía trước khi lại như đi xuống, có lúc lại gặp phải những phiến đá nhỏ hẹp, đi đường này tốn rất nhiều sức. Nhưng bù lại không phải nhìn thấy dòng người đông ngút tầm mắt, càng không phải nghe tiếng mọi người ồn ào, trong rừng tiếng chim tiếng côn trùng kêu không dứt, không khí mát mẻ trong lành, làm người ta trong chốc lát như thoát khỏi trần tục, tâm hồn bỗng trở nên rạo rực.

- Không khí ở đây trong lành thật!

Triệu Nhã đứng bên sườn núi ngắm nhìn những ngôi nhà phía xa xa cười duyên dáng nói:

- Nếu có thể sống ở đây thì tốt quá!

- Lúc nãy mới nói đến Ly Sơn nhiều đến phát ngán rồi, sao bây giờ lại quay ngoắt muốn đến đây sống vậy?

Phương Minh Viễn chọc ghẹo. Đây là nơi rất nhiều các vị vua đã cho xây dựng cung điện để đi nghỉ hè, tất nhiên là một nơi lý tưởng để ở rồi. Bây giờ muốn xây nhà ở đây không phải dễ nhưng so với trước đây thì đơn giản hơn nhiều rồi. Nghe Triệu Nhã nói vậy Phương Minh Viễn chợt nghĩ, nhân bây giờ giá đất ở đây còn chưa cao lại cộng thêm mối quan hệ tốt đẹp giữa mình và chính quyền tỉnh thì mua một mảnh đất ở Ly Sơn này làm chốn nghỉ ngơi sau này của nhà họ Phương cũng là một cách không tồi!

- Cái đó không giống nhau, nếu nói về đi du lịch thì đã đến đây rất nhiều lần rồi, mọi người tất nhiên muốn đến nơi nào mới hơn, nhưng nếu xét về góc độ nơi ở thì ở đây tất nhiên là tốt hơn thị trấn Hải Trang rồi!

Triệu Nhã phản bác không chút khách khí:

- Hai chuyện này sao có thể đánh đồng được.

- Vậy cậu về xin với chị Thu Hạ, chỉ cần chị ấy đồng ý giúp đỡ thì muốn sống ở đây cũng không phải là không thể. Thế nào? Vì hạnh phúc sau này của mọi người, nhiệm vụ này giao cho cậu.

Phương Minh Viễn vỗ vai Triệu Nhã, cố làm ra vẻ nghiêm túc nói.

- Muốn thì cậu đi mà xin, chị Thu Hạ nghe lời cậu hơn! Dựa vào cái gì mà bắt tớ đi!

Triệu Nhã ra vẻ đáng sợ nói.

- Tớ đi thì nói làm gì! Chỉ có cậu đi thì chị Thu Hạ tuyệt đối tuyệt đối không từ chối.

Phương Minh Viễn nhìn Triệu Nhã với ánh mắt không lấy gì làm tốt đẹp. Ánh mắt khác thường không lấy gì làm tốt đẹp đó của Phương Minh Viễn làm người Triệu Nhã nóng ran lên. Tuy biết những lời nói tiếp theo của Phương Minh Viễn chắc chắn chẳng hay ho gì nhưng cô vẫn tò mò hỏi lại:

- Vì sao?

- Chỉ cần cậu ôm chị Thu Hạ nước mắt ngắn dài nói mình chưa có phòng cưới thích hợp và theo đó đề xuất rằng muốn ở Ly Sơn thì

Phương Minh Viễn chưa kịp nói xong thì Triệu Nhã đã đỏ bừng mặt, khẽ giơ nắm tay lên đánh hắn. Phương Minh Viễn tất nhiên là đã có chuẩn bị từ trước liền nhảy qua trốn sau lưng Phùng Thiện, rồi sau lưng Lưu Dũng sau đó chạy về phía trước, càng chạy Triệu Nhã phía sau càng đuổi theo, mấy người Lưu Dũng hỉ hả cười chạy theo sau. Cuối cùng Phương Minh Viễn cố ý làm ra bộ dạng mệt thở hổn hển, Triệu Nhã đuổi kịp đánh hắn mấy cái thì sự việc mới kết thúc.

- Minh Viễn, cậu xem bên kia kìa, kia có phải là mấy người Vũ Hân không?

Triệu Nhã vui mừng hớn hở chỉ cho Phương Minh Viễn ở nơi cách đó không xa.

Phương Minh Viễn bây giờ mới chú ý, cách bọn họ khoảng ba mươi mét phía dưới con đường, Lý Vũ Hân, Tào Hổ và mấy người nữa đang bị đến bảy tám người thanh niên vây lại, xô xô đẩy đẩy loáng thoáng còn nghe cả tiếng chửi bậy nữa. Phương Minh Viễn bất giác nhíu mày, chắc chắn là xảy ra chuyện gì rồi. Sau vụ Đồng Thanh Hoa thì Tào Hổ đã hiền lành đi rất nhiều, quan hệ giữa bọn họ và Phương Minh Viễn cũng cải thiện đi nhiều, tuy không đến mức cùng chơi đùa vui vẻ nhưng thình thoảng cũng nói với nhau vài câu.

Phương Minh Viễn nhìn sang phía bên mình, tính cả hắn và Lưu Dũng thì có bốn người con trai.

- Triệu Nhã, mấy bạn con gái đứng ở bên này nhé, đừng để bọn họ nhìn thấy. Lưu Dũng, mấy người các cậu theo tôi.

Nếu đã nhìn thấy rồi mà lại lờ đi thì Phương Minh Viễn không làm được. Dù thế nào bọn họ cũng là bạn học, huống hồ gì trong đó còn có cả Lý Vũ Hân.

Phương Minh Viễn vừa nói vừa chạy về hướng đó, chỉ nhìn thấy cách đó chừng ba bốn chục mét Trần Trung cũng chạy ra, theo sau còn có Vệ Hưng Quốc.

Vệ Hưng Quốc chính là người bọn họ tình cờ gặp trong vụ ở trên sông, anh ta đã chủ động giúp đỡ Phương Minh Viễn thoát hiểm. Tuy lúc đó anh ta không để lại tên tuổi nhưng sau này vẫn bị Phương Minh Viễn tìm ra. Vệ Hưng Quốc cũng là quân nhân phục viên, vì tạm thời thị trấn không thể sắp xếp cho anh ta một công việc nên anh ta đành quay về làm nông nghiệp cùng gia đình. Ngày đó tình cờ nhìn thấy mấy người Phương Minh Viễn gặp nạn mà giang tay giúp đỡ. Phương Minh Viễn thấy vậy liền chủ động đề xuất anh ta về làm cho đội bảo vệ nhà họ Phương, khi đó vì mới mở siêu thị Carrefour nên nhà họ Phương đang cần tuyển rất nhiều nhân viên. Vệ Hưng Quốc lúc đó chưa có việc, ở nhà cũng chẳng biết làm gì, nghe nói đội bảo vệ toàn là quân nhân phục viên.

Đọc thấy thông báo tuyển người, lương cũng cao nên đã đồng ý vào làm, cùng với Trần Trung, hai người bọn họ chịu trách nhiệm bảo vệ Phương Minh Viễn.

- Các người là đồ lừa bịp! Tào Hổ tức giận chửi mắng. Lúc bọn họ đang leo núi thì đột nhiên có một người từ trong núi chạy ra, chỗ đó lại đúng là khúc cua, tầm nhìn hạn chế, người này tông vào bọn Tào Hổ, mấy người Tào Hổ còn chưa kịp làm gì thì người này đã kéo Tào Hổ, vô duyên vô cớ bắt Tào Hổ đền cái bình anh ta ôm trong lòng vừa bị đụng vỡ. Còn nói đó là vật báu di truyền, là một bình gốm thời nhà Tống, mấy người Tào Hổ còn chưa hiểu ra chuyện gì thì đột nhiên có sáu bảy người từ đâu nhảy ra vây bọn họ lại, yêu cầu bọn họ phải để tất cả những thứ gì đáng giá lại.

- Thằng nhóc này lại dám ngậm máu phun người!

Một người thanh niên gầy gò bộ dạng xấu xí hung hăng túm lấy cổ áo của Tào Hổ nói:

- Nếu như không phải tại mày ngáng đường thì đồ trong người anh ta làm sao mà vỡ được? Đó là đồ cổ, đồ cổ mày hiểu chưa? Trong nhà tao đang có người bị bệnh chỉ trông chờ vào việc bán nó để lấy tiền chữa bệnh thôi. Bọn mày làm vỡ nó rồi, bọn tao làm sao bán được đây! Hả?

- Rõ ràng là anh ta đụng vào chúng tôi!

Tào Hổ dùng hết sức gỡ tay tên kia ra, nhưng sau một hồi cậu ta mới nhận ra, nhìn người y gầy gầy vậy thôi nhưng năm ngón tay của y thì như gọng kìm, gỡ hiểu gì cũng không ra.

- Nói láo, một cây làm chẳng nên non, đụng phải nhau thì cần có hai bên, mày không đụng vào nó, làm sao nó đâm vào mày được?

Người thanh niên kia nhìn Tào Hổ như đồ ngốc nói:

- Như thế khoa học gọi là lực và phản lực, đừng có nhiều lời mau đền đi!

- Đồ khỉ, mẹ mày, mày đứng đó nhiều lời với nói nó làm gì, nó làm vỡ đồ gia truyền nhà mình, lại còn cố tính vu oan giá họa cho chúng ta. Còn không xin lỗi bồi thường thiệt hại, đem chúng lên đồn công an, bắt bố mẹ chúng mang tiền đến bồi thường.

- Giết người đền mạng, thiếu nợ thì phải trả đó là đương nhiên, ai cũng không thể nói gì được!

Người hơi béo một chút, nhìn có vẻ giống với kẻ ban nãy mất hết kiên nhẫn nói:

- Mới tí tuổi mà đã gian dối như vậy, giáo viên dạy dỗ kiểu gì thế không biết, không hiểu là làm người thì phải trung thực hả? Là bọn mày làm thì chính là do bọn mày làm, nói gì cũng vô ích!

- Đúng vậy, anh An nói rất đúng, nếu như lỡ việc chữa bệnh của Cẩu tử thì ai chịu trách nhiệm đây?

Một người khác phụ họa thêm.

Người được gọi là anh An lôi từ trong bụng ra một con dao găm, vừa cầm trên tay giơ qua giơ lại vừa cười nhạt nói:

- Tất nhiên là do bọn nó chịu trách nhiệm rồi, nếu có chuyện gì không hay xảy ra với Cẩu tử tao sẽ đem chém hết mấy thằng con trai, còn mấy đứa con gái sẽ bán bết cho mấy thằng ngốc trong núi làm vợ, tao tin rằng ngần ấy tiền cũng đủ cho vợ Cẩu tử sống rồi.

Mấy người Tào Hổ sao lại gặp phải loại người này chứ? Ở Bình Xuyên tuy cũng có bọn cướp nhưng cùng lắm cũng chỉ đòi chút tiền, làm gì có loại người nào mà tay lăm lăm dao đòi đâm chém và bán người chứ, tất nhiên trong lòng bọn họ đều khiếp sợ, những người không có gan thì hai chân đều run bần bật, còn sợ vãi cả ra quần. Hai cô gái thì sợ hãi núp phía sau Lý Vũ Hân không ngừng run rẩy. Bọn họ không chỉ một lần nghe người trong nhà nói trong xã hội có rất nhiều tên buôn bán người, chuyện bán trẻ em cho những người ba bốn chục tuổi ở những vung xa xôi hẻo lánh lấy về làm vợ, đợi đến lúc cảnh sát tìm thấy bọn họ thì những cô gái đang ở độ tuổi thanh xuân đã trở thành mẹ của ba bốn đứa con rồi. Bọn họ vốn cho rằng đó chỉ là những lời hù dọa thôi, bây giờ mới biết đó là sự thật! Thế thì làm sao không khiến bọn họ kinh sợ được kia chứ!

- Em nói anh An này, mấy cô gái đang mơn mởn này mà đem bán cho mấy tên dân tộc đến cả năm không tắm ấy thì thật là phí của giời, chi bằng để lại cho mấy anh em mình còn hơn!

Những lời này càng làm cho mấy người Tào Hổ khiếp sợ.

- Ba tôi là phó giám đốc nhà máy cán ép Tần Tây, ông ấy chắc chắn sẽ không tha cho các người!

Tào Hổ vẫn mạnh miệng nói.

- Nhà máy cán ép Tần Tây? Đó là nơi chết tiệt nào vậy?

Người được gọi là anh An vỗ vỗ dao găm vào mặt Tào Hổ lạnh lùng nói.

- Hình như là một nhà máy ở Bình Xuyên

Hầu tử ở bên cạnh không chắc chắn nói.

- Hứ, đó chẳng qua chỉ là một xó núi nghèo nàn, nói cho mày biết, đây là Phụng Nguyên, Phụng Nguyên mày biết chưa! Là thành phố! Mẹ nó, một tên giám đốc ở xó nghèo nàn đó, đừng nói là phó giám đốc, đến cả nó là phó chủ tịch huyện ta đây cũng không thèm chấp nó!

An ca cười nhạt:

- Nhóc con, ngoan ngoãn một chút, đem tất cả tiền bạc trên người giao ra xem có đủ bồi thường cho bọn ta không, nếu không ta đâm cho một phát rồi vứt xác vào xó núi, nằm trong đó mà chờ chết.

Tào Hổ lúc này không dám nhiều lời, con dao găm lạnh lùng ấy đã lấy đi chút dũng khí cuối cùng của cậu ta rồi. Cậu ta đành tự an ủi mình rằng tiền bạc chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, chết cũng không thể mang theo được, mạng mới là quan trọng. Hơn nữa nếu làm Lý Vũ Hân bị thương thì ba sẽ đánh chết mình mất.

“Hàn Tín còn có lúc thất trận, như thế này thì có đáng gì, sau này sẽ tính sổ với mấy tên côn đồ nhãi nhép này.”

Tào Hổ nghĩ trong lòng.

Lúc này cậu cũng hiểu, mấy người này chẳng qua chỉ là tìm cớ để cướp tiền của mình, dù mình làm gì đi chăng nữa thì cũng chẳng thể đánh lại bọn chúng, thế thì số tiền này cũng mất chắc rồi.

- Ừ, thế mới gọi là ngoan chứ.

An ca nhìn thấy Tào Hổ xem ra đã chịu phục rồi, buông tay vỗ vỗ vào mặt cậu ta.

- Tât cả những thứ đáng tiền phải nộp ra hết, đừng có hòng giấu thứ gì, nếu không đừng trách tao ác!

Y có chút đắc ý, cướp được của mấy tên mới lớn ngoại tỉnh này. Thứ nhất chúng không phải là người bản địa, tất nhiên cũng không có thế lực gì đi cướp cũng ít bị nguy hiểm, thứ hai mấy đứa choai choai này đi chơi nhất định là mang không ít tiền bạc, thứ ba mấy đứa này sau khi bị cướp vì sợ mất thể diện chác chắn sẽ không đi báo cảnh sát.

Mấy người Tào Hổ bỏ hết tiền bạc trong người ra, đồng hồ cũng móc hết ra tổng cộng có đến mấy trăm tệ. Nhưng tên hầu tử vẫn không hài lòng chỉ Lý Vũ Hân nói:

- Còn cái vòng cổ của mày, mau lấy xuống cho ta!

Lý Vũ Hân mặt mày tái nhợt lúc này cũng cắt không còn giọt máu, mấy ngón tay mảnh khảnh càng xiết chặt lấy nhau, cái dây chuyền này là của mẹ cô lúc đi nước ngoài để lại cho cô, cô đeo trên người mà cảm thấy như có mẹ ở bên.

Đúng lúc này một cơn gió bỗng nổi lên. Lá cây rừng lẫn với hai đồng mười tệ bay qua mặt Hầu tử.

.