Trùm Tài Nguyên

Quyển 2 - Chương 164: Phương minh viễn




Thị trấn Hải Trang vào tháng mười, trời cao trong xanh, đây là thời điểm đẹp nhất trong năm. Đã từng trải qua thời khó khăn của mùa hè vì thời tiết nóng bức quá mà không muốn ra ngoài, nên giờ đây mọi người đều có cảm giác thích ra ngoài ngao du sơn thủy. Trong trường cấp hai của nhà máy cán ép Tần Tây cũng như vậy, các cô cậu học trò ngồi tụm năm tụm ba đoán xem năm nay sẽ đi đâu vào kỳ du lịch mùa thu.

Nhưng ở lớp cấp đầu tiên, vấn đề “hot” ở đây không phải là vấn đề du lịch mùa thu mà là việc Phương Minh Viễn lại tiếp tục đến lớp rồi.

Trong cả kỳ nghỉ hè, nhà họ Phương đã trở thành tâm điểm bàn luận của người dân huyện Bình Xuyên, trong đó có cả người dân Hải Trang.

Siêu thị Carrefour trong mắt mọi người bây giờ đã rất thành công! Nhất là khi chuyện Carrefour đã được đăng lên trang nhất “Nhật báo Tần Tây” thì mọi người trong thị trấn đều kinh ngạc vì cái vinh dự ấy, từ thời kỳ xây dựng tổ quốc đến giờ, Hải Trang chưa từng được như vậy. Như nhà máy cán ép Tần Tây cả mấy chục năm cũng không được đăng lên trang nhất của “nhật Báo Tần Tây” một vị trí chói mắt như vậy. Trong một thời gian, nhà họ Phương đã trở thành anh hùng trong mắt của những người dân ở thị trấn Hải Trang.

Trong những ngày phong trào cướp mua tranh bán quét qua Bình Xuyên, tuy siêu thị Carrefour không nằm ở thị trấn hải Trang nhưng Phương Minh Viễn đã đặc biệt thuê một kho hàng của nhà máy để biến thành một tiệm tạp hóa nhỏ nhỏ cung ứng cho nhân dân Hải Trang mà trong đó chủ yếu là công nhân nhà máy cán ép Tần Tây. Điều này làm cho nhân viên trong nhà máy càng có cảm tình với nhà họ Phương, bọn họ cho rằng nhà họ Phương dù giàu có cũng không quên cội nguồn, mấy người bạn trong nhà máy vì thế cũng được chiếu cố thêm.

Theo thời gian ngày càng nhiều tin tức ở bên ngoài truyền về thị trấn Hải Trang mọi người lúc này mới biết thì ra trong tỉnh Tần Tây Bình Xuyên là nơi có giá cả ổn định nhất, còn ở các nơi khác giá cả leo thang kinh khủng, đến cả Phụng Nguyên cũng không là ngoại lệ. Mọi người đều giật mình, lòng cảm kích đối với nhà họ Phương cũng tăng thêm vài phần.

Cùng lúc đó mọi người mới đột nhiên nhận ra rằng, tài sản tích lũy của nhà họ Phương cũng đã được kha khá rồi. Tuy họ không biết một ngày siêu thị Carrefour bán được bao nhiêu nhưng bọn họ biết rằng mấy ngày nay cũng có đến hàng vạn lượt khách đến đấy mua hàng, người mua hàng đứng chật hết tất cả các nơi, họ đến đây với một mục đích duy nhất là để có thể tiêu hết số tiền mà mình đang mang trên người, từ đó có thể tưởng tượng được tình hình kinh doanh vô cùng khả quan của siêu thị.

Đối với những loại người nghèo từ rất lâu rất lâu khi nhìn thấy người khác bằng những cách rất bình thường mà trở nên giàu có thì đương nhiên là có chút ghen tị, nhưng lại càng có nhiều người thực sự ngưỡng mộ nhà họ Phương.

Tất nhiên trong số đó cũng bao gồm cả những quan chức ở ủy ban thị trấn Hải Trang. Nhìn lại hai năm qua, bọn họ đột nhiên nhận ra rằng những lãnh đạo có quan hệ tốt với nhà họ Phương thì con đường làm quan cũng tốt hơn. Chu Đại Quân thì càng không cần nói rồi, từ vị trí phó ở thị trấn Hải Trang lên liền chức phó cục trưởng huyện Bình Xuyên, hơn nữa trong sở cũng có vị trí rất vững vàng, trở thành người có thực quyền lớn nhất dưới Quan Duyệt Võ. Hơn nữa theo tiết lộ của những người trong ngành, vì trong lần xảy ra phong trào cướp mua tranh bán này cảnh sát huyện Bình Xuyên đã ứng phó rất kịp thời, giữ yên được an ninh trật tự trong huyện, Quan Duyệt Võ là lãnh đạo nên tất nhiên là có công, trong thời gian tới đây rất có khả năng sẽ được cất nhắc lên vị trí cao hơn, và người có khả năng tiếp quản vị trí của Quan Duyệt Võ tất nhiên là người đã trở thành phó cục trưởng trong thời gian ngắn nhất – Chu Đại Quân. Hai năm mà nhảy qua mấy vị trí, thành tích sáng chói này thật làm người ta không ngớt lời ngưỡng mộ.

Triệu Quế Vinh, người có con là bạn học với Phương Minh Viễn, vốn là người không có quyền hành gì trong thị trấn và được mệnh danh là “bình hoa” đều vượt qua tất cả các đồng nghiệp hơn cô ta cả về lý lịch và quyền lực để tháng chín vừa rồi đã leo lên được chức chủ tịch thị trấn, thực hiện được bước nhảy mà trong mắt rất nhiều người căn bản là không thể làm được.

Và Lý Đông Tinh, người rất thân với nhà họ Phương đã từ chức chủ tịch huyện lên làm bí thư huyện ủy, trở thành nhân vật quyền lực nhất huyện. Đáng thương nhất là Quách Thiên Phóng, mối quan hệ của anh ta và nhà họ Phương không hề có biến chuyển gì, nên bị chuyển khỏi huyện Bình Xuyên.

Đến cả Lỗ Đắc Lợi, đến nay cũng đã trở thành quyền đồn trưởng đồn công an thị trấn, và ngày trở thành phó sở trưởng cũng không còn xa nữa.

Tất cả những hệ quả này đểu trải ra trước nắt mọi người làm mọi nười không thể không nghĩ rằng đó là nhờ tác động của nhà họ Phương.

Tất nhiên từng hành động từng lời nói của bọn họ sẽ ảnh hưởng đến con cái. Đặc biệt là những đứa trẻ có may mắn được học chung lớp hoặc chung khóa với mấy người Phương Minh Viễn, Phùng Thiện, Triệu Nhã, bố mẹ chúng càng dặn dò kỹ rằng nhất định phải xây dựng mối quan hệ tốt với những người đó, có thể không thu được ích lợi gì từ đó nhưng cũng không nảy sinh điều gì bất lợi. Biết đâu sau này từ đó có thể thu được một khoản lớn.

Phương Minh Viễn lười biếng nằm lên bàn, kỳ nghỉ hè vừa rồi hắn trải qua cũng không tồi. Phong trào tranh mua cướp bán không chỉ mang lại cho hắn một khoản lãi lớn về tiền bạc cũng như quan hệ xã hội, mà hơn nữa trong hơn một tháng đó ở bên cạnh Tôn Chiếu Luân càng làm cho hắn hiểu thêm cách để vận hành siêu thị, đem lý luận và thực tiễn hợp lại thành một kết quả mỹ mãn. Tuy rằng Phương Minh Viễn chỉ đặt mục tiêu cho tương lai của mình làm những chuyện lớn, còn những công việc cụ thể thì đều giao cho những người có chuyên môn làm. Tái sinh lại kiếp này tuy rằng có rất nhiều lý tưởng muốn thực hiện nhưng hắn cũng không muốn làm việc một cách điên cuồng.

Nhưng Phương Minh Viễn cũng hiểu rất rõ rằng, muốn đạt được đến mục tiêu này con đường mà hắn đi còn rất dài, nhà họ Phương tuy đã đạt được không ít thành tích nhưng của cải vẫn rất ít, nhân tài thì thiếu trầm trọng, viễn cảnh cũng không lấy gì làm lạc quan, vì vậy hắn cần ở bên cạnh Tôn Chiếu Luân học hỏi kinh nghiệm điều hành. Kỳ hè này vì ảnh hưởng của phong trào tranh mua cướp bán nên hắn còn bận rộn hơn cả trong kỳ học. Bây giờ hoạt động của siêu thị đã đi vào quỹ đạo, hơn nữa đã có Tôn Chiếu Luân và Phương Bân trông chừng sản nghiệp nhà họ Phương ở Bình Xuyên nên hắn cũng cần có thời gian suy nghĩ về công việc tiếp theo, vì vậy hắn mới ngoan ngoãn đến trường để “nạp điện” lại.

- Minh Viễn, tớ nghĩ rằng chỉ trừng trị Hạ Đông Bằng và đồng lõa của ông ta thôi thì chưa đủ, cái tên Trịnh Quân đó và việc chặn hàng hóa nhà chúng ta có rất nhiều mối liên quan, nói không chừng chính là anh ta sau lưng chủ mưu vụ này, Hạ Đông Bằng chẳng qua chỉ là người thi hành mà thôi! Cậu vì sao không truy cứu trách nhiệm của anh ta mà lại còn nhượng lại số hàng hóa trị giá một trăm năm mươi nghìn tệ cho anh ta nữa? Minh Viễn, cậu không cảm thấy như thế là rất uất ức sao?

Triệu Nhã tức giận nói. Cô bé mấy ngày trước đã nghe được tin tức này từ ông nội, lúc đó chuyện này làm cô vô cùng tức giận. Cô cho rằng loại người xấu như vậy nên đạp cho ngã xuống cho ngàn vạn người đạp chân lên người gã làm gã vĩnh viễn không dám làm thế với Phương Minh Viễn nữa. Không đạp đổ Trịnh Quân lại còn nhượng lại số hàng cho gã, thật sự làm cô quá thất vọng.

- Chị Tiểu Nhã, anh Minh Viễn chắc chắn có chủ ý của anh ấy, chị chỉ là nghe ông Triệu nói qua loa mà đến chỉ trích anh Minh Viễn như thế là không tốt.

Phùng Thiện kéo tay Triệu Nhã ra sức khuyên nhủ.

Phương Minh Viễn bất đắc dĩ mở mắt ra, vấn đề này nửa tháng trước chú Phương Bân của hắn cũng đã hỏi hắn, làm hắn không khỏi than vãn nhà họ Phương quả thật là có quá nhiều người có tấm lòng chính nghĩa, may mà cuộc sống chỉ gói gọn trong thị trấn nhỏ vùng tây bắc này thôi, nếu như sống ở những thành phố lớn thuộc vùng đông bắc duyên hải thì đã bị người ta nuốt chửng rồi. Như Tôn Chiếu Luân và Chu Đại Quân lúc đó cũng chưa nghĩ ra được cách của mình, nhưng trên đường quay về liền hiểu được ý đồ đó nên không nói nửa lời.

- Lưu Dũng, tôi hỏi cậu một câu, nếu như nói cậu nghe theo lời xúi giục của tôi mà đi đánh Triệu Nhã thì Triệu Nhã nên tìm cậu hay là đi tìm tôi?

- Cậu ấy dám đánh!

Lông mi Triệu Nhã lập tức dựng lên.

- Tớ không dám đánh.

Lưu Dũng vẻ mặt đau khổ gần như nói cùng lúc. Cái ông này sao lại cứ thích lấy mình ra làm ví dụ chứ, tất cả mọi người đều biết Triệu Nhã là vợ tương lai của Phương Minh Viễn, là người mà mình phải gọi là chị dâu, làm sao dám đánh chứ.

- Tôi đã nói rồi, chỉ là ví dụ thôi mà!

Phương Minh Viễn mất kiên nhẫn nói.

- Thế thì tất nhiên là tìm cả hai người rồi, dù là người đánh hay là người đằng sau giật dây!

Triệu Nhã không chút do dự nói.

- Thế tôi hỏi cậu, cậu làm sao mà biết tôi là người giật dây? Hai người chúng tôi chỉ là thương lượng ngầm với nhau, không có người thứ ba biết, đừng nói với tôi là cậu có tai thần mắt thần đấy!

Phương Minh viễn ung dung hỏi:

- Nếu cậu chỉ là dựa vào suy đoán thôi, vậy thì tôi có thể nói, hai người là vu oan giá họa cho tôi, hợp sức lại diễn trò.

- Không phải chứ!

Lưu Dũng có chút cay mắt bất mãn nói.

- Nói nhảm, hai người chúng tôi làm sao có thể hợp sức lại vu oan cho cậu được chứ!

Triệu Nhã bất mãn nói:

- Điều này căn bản là không thể có!

- Được được được, cứ coi như là tôi chưa nói gì!

Phương Minh Viễn coi như là thất bại hoàn toàn trước hai người bọn họ. Suy nghĩ của hai cô cậu thiếu niên này dù sao cũng không thể so sánh với người lớn được.

- Nói như thế này, trong nhà bí thư thị trấn có nuôi một con chó phải không? Nếu như có một ngày, hai người gặp con chó đó, nó đột nhiên cắn hai cậu một phát, vậy các cậu có thể nói là do bí thư xui con chó đó cắn các cậu không?

Phương Minh Viễn quyết định đổi cách nói.

- Nhưng tớ từng nghe ông nội nói, nếu không biết ai đứng đằng sau giật dây thì xem trong chuyện đó ai là người được lợi nhiều nhất thì chính người đó là kẻ đứng đằng sau. Số hàng hóa vừa bị chặn lại thì đã chuyển ngay đến kho hàng của cửa hàng thương mại Bình Thủy, rõ ràng Trịnh Quân là người được lợi nhiều nhất!

Triệu Nhã vẫn không buông tha.

- Nếu thế Trịnh Quân cũng có thể nói đó tất cả là do Hạ Đông Bằng làm, ông ta làm như vậy là muốn nịnh bợ cha anh ta. Mà lúc đó kho hàng của cửa hàng cũng đang trống không, tạm thời chưa tìm được hàng để bổ sung, vì để đảm bảo cung ứng sản phẩm và trật tự an ninh của Bình Thủy nên anh ta mới nhận. Trừ khi cậu có chứng cứ rằng chính Trịnh Quân xui Hạ Đông Bằng làm như vậy nếu không lý do này của anh ta hoàn toàn thuyết phục!

- Không phải là cậu đã bắt được Hạ Đông Bằng đó sao, bắt ông ta khai ra chẳng phải là được rồi sao?

Triệu Nhã ngập ngừng một lát nhưng vẫn cố nói.

- Cái đó không được

Lưu Dũng đứng một bên ngắt lời:

- Ba Trịnh Quân là phó chủ tịch thành phố Bình Thủy, ông ngoại là ủy viên tỉnh ủy một chức quan rất rất lớn. Hạ Đông Bằng đánh đập quân nhân tàn tật đã bị anh Minh Viễn bắt tại hiện trường, chắc chắn là sẽ bị trừng trị. Nếu Hạ Đông Bằng một mực nói tự mình làm thì chắc chắn sẽ bị tống vào ngục, nhưng mấy năm sau ra tù nhà họ Trịnh chắc chắn sẽ sắp xếp một công việc cho ông ta, bảo đảm cho cuộc sống sau này của ông ta. Nhưng nếu như Hạ Đông Bằng khai ra Trịnh Quân thì ông ta không chỉ mắc tội đồng phạm mà sau khi bị đi tù chắc chắn cũng sẽ không được chiếu cố, trong thời gian đó gia đình ông ta rất có khả năng sẽ bị nhà họ Trịnh báo thù, cái đó với ông ta mà nói mới là điều đáng sợ nhất.

Mặt Phương Minh Viễn không khỏi biến sắc, cái này đúng là mấy ngày không gặp đã phải nhìn bằng một con mắt khác, Lưu Dũng có thể nói hết được tất cả những điều lợi điều hại trong chuyện này thật sự là ngoài dự đoán của hắn, nếu so với tuổi tác của Lưu Dũng thì đúng thật là nhân tài!

- Mấy ngày trước mẹ tớ kể cho tớ nghe một chuyện, mấy năm trước, trưởng phòng công thương huyện bên sau khi uống rượu say đã lái xe đâm chết người rồi bỏ chạy, sau đó tài xế của ông ta đã chủ động đến công an đầu thú, kết quả là bị đi tù. Sau đó người trưởng phong kia do trong thời kỳ tranh mua cướp bán làm việc không tốt nên bị bãi chức, kết quả người tài xế kia lập tức quay ra tố cáo ông ta. Tớ thấy chuyện này cũng tương tự như chuyện của Trịnh Quân. Lúc đó tớ cũng hỏi mẹ vì sao người tài xế kia phải nhận tội thay và mẹ cũng đã giải thích như vậy.

Chỉ tiếc rằng những lời tiếp theo của Lưu Dũng lại làm Phương Minh Viễn không khỏi cảm thấy chán chường, rõ ràng là chỉ là bắt chước thôi chứ không phải do cậu ta tự suy luận ra, giá trị đã giảm đi rất nhiều.

- Hơn nữa Tiểu Nhã, đó là huyện Bình Thủy, là địa bàn của Trịnh Quân, không có chứng cứ xác thực muốn làm khó nhà họ Trịnh căn bản là không ảnh hưởng gì đến Trịnh Quân, ngược lại còn gây thù chuốc oán nữa. Vô ích gây thù oán chi bằng làm bằng hữu, đợi sau này có cơ hội báo thù Trịnh Quân vẫn chưa muộn. Cậu phải nhớ rằng có một số loại người giống như rắn ấy, phải một phát đánh chết nếu không mình sẽ rước họa vào thân. Ủy viên tỉnh ủy, hì hì, đó là một chức quan rất lớn.

Phương Minh Viễn cười nhạt nói.

Trần Quân Khoa đã quay về Bình Xuyên được mấy ngày rồi cũng đã hồi phục, đã đi làm lại. Năm người Hạ Đông Bằng đã nhận được sự trừng trị của pháp luật, bị tù thời hạn từ ba đến năm năm. Xem như là đã thay Trần Quân Khoa trút được một nỗi uất ức!

Triệu Nhã gật đầu, nhưng Phùng Thiện vẫn cứng đầu nói:

-Anh Viễn, đây không phải là không báo thù mà là thời cơ chưa đến! Anh bán hàng cho anh ta cũng là để làm anh ta lơ là?

Phương Minh Viễn cười lên, nhéo mũi cô bé nói:

- Vẫn là em thông minh nhất, chính là có ý này!

Tiếng chuông báo giờ học chợt vang lên, Triệu Nhã giơ giơ nắm đấm gắt lên:

- Thế ý cậu nói là tớ ngốc phải không? Hừ, lát nữa tính sổ với cậu sau!

.