Trùm Tài Nguyên

Quyển 2 - Chương 155: Chuyển nhượng theo giá gốc




- Thu mua gấp bốn lần giá gốc của lô hàng này.

Trịnh Quân vừa dứt lời, tất cả bọn người có mặt đều thấy vô cùng kinh hãi. Bọn họ không ai có thể ngờ Trịnh Quân có thể mua lại với giá đó! Không ngờ theo những tin tức mà Lý Quang Vũ mang đến, lại tăng gấp đôi tiền hàng! Bốn lần giá xuất xưởng, chỉ còn chờ Phương Minh Viễn gật đầu. Lợi nhuận thu được từ việc mua bán này quả thật rất cao. Chu Đại Quân và Tôn Chiếu Luân lập tức hướng ánh mắt dõi theo Phương Minh Viễn chờ đợi câu trả lời của hắn.

“Người quyết định chính là cậu thiếu niên này đây”

Phản ứng của Chu Đại Quân và Tôn Chiếu Luân, Trịnh Quân làm sao có thể không nhìn ra? Trong lòng anh ta đã cảm thấy khác thường. Theo lời hắn mới vừa nói lúc nãy như thế, giờ anh ta nhớ lại lúc trước, lúc Phương Minh Viễn chỉ là đứa bé mơ mơ hồ hồ, cả ngày ngoại trừ việc học tập thì chơi là chính, chưa từng nghĩ tới tương lai. Một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, lại nắm trong tay sản nghiệp của dòng họ đến hơn một triệu, ngày xưa còn không dám nghĩ đến. Dọc đường đi đến nhà khách, Trịnh Quân đã nghĩ trước nghĩ sau, càng nghĩ càng cảm thấy không nên gây thù kết oán với đối phương. Không phải có câu châm ngôn, đừng nên coi thường người trẻ tuổi sao, một thiếu niên mới mười ba mười bốn tuổi đã có được thành tích huy hoàng như thế thì sau hai mươi năm nữa không ai có thể đoán được hắn sẽ đạt được thành tựu lớn lao đến đâu? Vì một ít hàng hoá mà gây thù kết oán với hắn quả là không đáng.

Quan trọng hơn, Trịnh Quân chợt muốn nhân cơ hội này tạo mối quan hệ tốt đẹp với hắn. Thêm nữa bản thân Trịnh Quân luôn nhận thức rõ ràng về năng lực của anh ta. Tuy chính mình từ khi tốt nghiệp tới nay, trong vài năm ngắn ngủi làm chức phó Giám đốc thị trường cấp cao ở Đại Thương Trường Bình Xuyên, thực tế là người quan trọng nhất ở đây, nhưng để đạt được những thành tưu đó cũng là nhờ sự hỗ trợ của thế lực gia đình. Nếu không có sự giúp đỡ của ông ngoại và cha thì bản thân anh ta không thể ngồi được ở một doanh nghiệp nhà nước mà đạt được vị trí như hiện nay. Nếu đem so sánh với Phương Minh Viễn từ hai bàn tay trắng xây dựng sự nghiệp thì quả là khập khiễng.

Nhưng Trịnh Quân cũng hiểu được một đạo lý, thời điểm này không ngại gì mà anh ta không làm theo hắn để có thể đạt lợi. Tuy rằng không đạt được lợi nhuận cao nhất, nhưng lại có thể đảm bảo rằng sản nghiệp bản thân sẽ không ngừng gia tăng, lại không cần lo lắng sẽ có những quyết định sai lầm dẫn đến phá sản.

Cho nên Trịnh Quân mới quyết định như thế ngay từ trên đường. Tiến thêm một bước về phía Phương Minh Viễn để thể hiện thiện ý, cố gắng hết sức để tạo mối quan hệ tốt đẹp về sau. Hơn nữa, cho dù giá xuất xưởng của lô hàng bằng bốn lần giá nhập, bản thân anh ta cũng không mất mát gì. Hơn nữa lấy tiền nhà nước để tạo mối quan hệ cho mình, lại vớt được chút chiến tích cho mình, bất kể thế nào đối với Trịnh Quân cũng đều có ích mà vô hại.

Quyết định này của anh ta, đối với mọi người ở Bình Xuyên mà nói nhất định là có chút bất ngờ . Phương Minh Viễn trong lúc nhất thời cũng không hề có ý nghi ngờ dụng ý của Trịnh Quân. Cũng may tối hôm qua hắn đã biết được mưu tính của Trịnh Quân, trong lòng đã có sự chuẩn bị, nên cũng có thể tự trấn tĩnh được

- Giám đốc Trịnh, mọi việc lúc này, thực tế mọi người đều cảm thấy tiếc nuối. Nhưng nếu tên tội phạm đồng lõa đã bị bắt giữ, chúng ta tất nhiên là hy vọng có thể mau chóng mà giải quyết việc này, trở về Bình Xuyên. Không dám giấu Trịnh Giám đốc, hiện giờ phong trào tranh mua ở huyện Bình Xuyên đã khiến cho chúng ta sứt đầu mẻ trán, mỗi ngày buôn bán nếu thấy lợi đều thấy vui mừng. Nhưng khi hàng hóa không còn thì làm cho mọi người kinh hãi. Sau vài ngày tranh mua, kho hàng hóa của siêu thị Carefour chúng tôi đã vơi đi quá nửa, chỉ nhìn thấy đã sợ rồi.

Giọng nói của Phương Minh Viễn vì còn là thiếu niên nên hơi sắc nhọn, nhưng lại khiến mọi người có mặt phải tập trung tinh thần để lắng nghe.

- Dù sao chúng ta cũng mới khai trương cửa hàng mới không lâu. Mọi việc về thị trường Bình Xuyên, giám đốc Trịnh cũng có nắm được nhưng không thể không thảo luận. Trong việc kinh doanh việc giữ chữ tín là điều hết sức quan trọng. Chúng ta đã hứa buôn bán bảy mươi giờ liên tục, như vậy, lượng hàng tồn kho của chúng ta phải được như đã cam kết. Việc này có quan hệ rất lớn đến việc phát triển sau này của siêu thị chúng tôi! Hơn nữa, không giấu gì giám đốc Trịnh, Việc này tiến triển đến giờ không chỉ là vấn đề về kinh tế mà còn liên quan đến chính trị, liên hệ đến việc bình ổn giá cả hàng hóa ở huyện Bình Xuyên, cho nên ý tốt của Giám đốc Trịnh, tôi xin nhận.

Trịnh Quân tính toán thật nhanh, những lời nói của Phương Minh Viễn đã để lộ ra hai tin tức. Thứ nhất, trách nhiệm về việc hàng hóa bị giam lại, mặc kệ Trịnh Quân nhập nhiều ít đến đâu, bọn họ chỉ định truy cứu đến đây thôi; Thứ hai, lô hàng này liên quan đến việc bình ổn giá ở huyện Bình Xuyên, cũng như liên quan đến danh dự của các nhân viên trong siêu thị Carrefour ở huyện Bình Xuyên, cho nên không cho phép mất được.

Trịnh Quân không khỏi có chút thất vọng, ban đầu anh ta nghĩ, với việc đưa ra giá mua cao tới gấp bốn lần giá xuất xưởng thì đã thể hiện đủ thành ý. Nhà họ Phương nếu có người thông minh thì phải biết thời biết thế mà cùng nhau ứng phó, như vậy thì mọi người đều vui vẻ. Hai nhà đều không mất mặt, nhà họ Phương cũng sẽ có được lợi nhuận cao hơn, vì chuyện hợp tác ngày sau của hai bên. Nhưng không ngờ người thiếu niên này lại từ chối lời đề nghị của anh ta, làm anh ta mất mặt.

Sắc mặt của mọi người xung quanh đều có vẻ không tốt, Chu đại quân cũng không ngờ đến nông nỗi này. Không ai ngờ, Phương Minh Viễn lại cự tuyệt đề nghị của Trịnh Quân mà không suy xét đến hoàn cảnh của Trịnh Quân dù anh ta đã biểu lộ thành ý rồi, việc này rõ ràng là không khôn ngoan.

Nhưng Phương Minh Viễn mới là người chủ thât sự. Bọn họ không thể nói thêm gì để làm vừa ý Trịnh Quân. Ngồi ở một bên, sắc mặt Lý Quang Vũ cũng không tốt, anh ta cảm thấy Phương Minh Viễn suy tính không thật sáng suốt, về cơ bản là không nể mặt Trịnh Quân, cũng không suy tính đến mình, nhiều ít thì cũng phải để lại một ít hàng hóa cho phải phép.

- Cậu Phương.

Trịnh Quân cười nói, không hề biểu lộ chút gì những thất vọng trong lòng.

- Giám đốc Trịnh! Phương Minh Viễn cắt ngang lời anh ta, tiếp tục nói:

- Thành ý của Giám đốc Trịnh làm tôi cảm thấy vô cùng cảm động, lần đầu gặp mặt đoàn trưởng Lý và tôi, nhưng ngay lập tức đã giúp chúng tôi nhiều như vậy, cùng lo lắng đến tình hình khó khăn về nguồn cung của thị trường Bình Xuyên, mọi người có thể nói là đồng bệnh tương lân, chính vì lẽ đó cho nên tôi đồng ý đem một trăm năm mươi nghìn nhân dân tệ hàng hóa với giá cả được tính theo giá xuất xưởng cộng với phí vận chuyển mà bán cho Trịnh Giám đốc, không biết ý của anh thế nào?

Trong phòng trở nên yên tĩnh. Những lời nói quanh co của Phương Minh Viễn đem lại hi vọng,

- Sao có thể thế được! Trịnh Quân hơi kích động nói:

- - Cậu Phương đồng ý chuyển nhượng hàng hóa như vậy là tốt rồi, tôi làm sao có thể thu mua hàng hóa này với giá xuất xưởng, như vậy chẳng phải Trịnh Quân tôi lấy mất lợi ích của anh sao?

Quá bất ngờ ! Trịnh Quân chỉ cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, một trăm năm mươi nghìn nhân dân tệ hàng hóa, đối với một phó giám đốc công ty Bình Xuyên như anh ta mà nói, thật sự không là gì cả. Nhưng hiện tại, đừng nói một trăm năm mươi nghìn nhân dân tệ hàng hóa mà đến mười nghìn tệ hàng hóa cũng đủ để khiến các cửa hàng ở Bình Xuyên, dù to hay nhỏ phải nghe lời. Chỉ cần bán qua tay đã lãi được một nửa, thậm chí còn lời gấp đôi lần, hàng hóa đang khan hiếm, đạt ba bốn lần lợi nhuận cũng không có gì lạ cả. Hơn nữa theo thời gian, giá hàng vẫn tiếp tục tăng và có xu hướng ngày càng tăng mạnh.

Lý Quang Vũ lúc này cũng cảm thấy trong lòng ấm áp, cách thức của Phương Minh Viễn làm cho ông cảm thấy nở mày nở mặt!

- Cổ nhân có câu "Quân tử mến tài“.

Phương Minh Viễn liên tục lắc đầu nói:

- Phong trào tranh mua hàng đang quét qua Hoa Hạ. Tôi dựa vào nguyên tắc của thương nhân, giúp chính phủ ổn định giá hàng cũng là ổn định tình hình của dân chúng, điều này chắc Trịnh Giám đốc rõ nhất. Siêu thị Carrefour chúng tôi chính thức hứa với nhân dân huyện Bình Xuyên, trong vòng mười lăm ngày, toàn bộ hàng hóa sẽ đưa ra thị trường không tăng giá. Chỗ hàng hóa này, tôi bán cho giám đốc Trịnh với giá gốc, có thể cho là hỗ trợ các huyện thị trong tỉnh, mọi người mặc dù có biết, cũng không thể nói gì. Nhưng nếu tôi đưa ra giá gấp bốn lần giá xuất xưởng, hoặc gấp hai giá xuất xưởng mà bán cho Giám đốc Trịnh thì mọi việc sẽ thay đổi, mọi người sẽ nói tôi trước mặt thế này nhưng sau lưng sẽ khác. Nhà họ Phương chúng tôi liệu có sống yên ổn mà chịu đựngnhững lời chê trách không? Trịnh Giám đốc không cần phải nói thêm gì cả. Nếu anh đồng ý thì chúng tôi sẽ theo đó mà làm, nếu không chúng tôi sẽ chuyển hàng hóa đi.

Phương Minh Viễn đã nói như vậy, Trịnh quân thấy rằng không cần phải ý kiến gì nữa.

- Nếu cậu Phương đã quyết, tôi thấy không có ý kiến thêm nữa, cung kính không bằng tuân mệnh! Trưa nay, tôi xin mở tiệc khoản đãi cậu Phương và các vị đây ở nhà hàng Bình Thủy để cùng vui. Về số hàng này, tôi đã yêu cầu các đơn vị phải chuẩn bị đầy đủ phương tiện để có thể vận chuyển bất cứ lúc nào cho cậu Phương.

Trịnh Quân lúc này thấy rất hưng phấn, gương mặt đỏ ửng. Hôm nay, chẳng những giải quyết được những khó khăn về hàng hóa, hơn nữa còn có được một trăm năm mươi nhân dân tệ hàng hóa. Một trăm năm mươi mươi nhân dân tệ hàng hóa tuy rằng chỉ có thể đáp ứng được khoảng gần một phần ba lượng hàng hóa cần thiết, nhưng với mức giá trao đổi như thế anh ta cảm thấy có thể tự hào. Hơn nữa, những người muốn nhân sự việc về này mà phê phán cũng không thể có ý kiến nữa. Việc hãnh diện này, Phương Minh Viễn đã mang cho anh ta la một niềm vui lớn hết sức bất ngờ, nếu không để cho dư luận có điều không hay, đừng nói hắn không mặt mũi gặp mọi người mà chính cửa ải Lý Quang Vũ cũng không qua nổi.

- Ha ha ha… xem ra tôi hôm nay cũng được thơm lây. Nhà hàng Bình thủy là nhà hàng cao cấp nhất ở đây, ngày thường muốn cải thiện một tí cũng chỉ có thể tiếc nuối mà đi qua. Hôm nay Giám đốc Trịnh mời khách, tôi cũng có lộc ăn rồi.

Lý Quang Vũ cười to nói.

Chu Đại Quân cũng nhìn theo mỉm cười đồng ý, tuy rằng bọn họ cũng không rõ Phương Minh Viễn làm như vậy có dụng ý gì, nhưng nếu hắn đã quyết định, thì đối với tất cả mọi người đó cũng là quyết định cuối cùng, bất kể như thế nào. Trước mặt người khác mọi người đều phải đồng lòng ủng hộ. Vì thế ngay lúc đó, toàn bộ căn phòng còn đang yên lặng như được giải tỏa, tiếng cười không ngừng.